Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bong Bóng Mùa Hè
  3. Chương 31
Trước /110 Sau

Bong Bóng Mùa Hè

Chương 31

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trụ sở Đài Truyền hình KTV.

Chiếc sofa màu đỏ rực, màn hình ti vi đang chiếu hình ảnh MV.

Khi Hạ Mạt đẩy cửa phòng thuê bao bước vào, Đào Thục Nhi đang ngồi trên sofa, tay cầm micro, không có dấu vết những giọt nước mắt nhưng giọng hát lại đang tắc nghẹn.

Nghe tiếng cửa mở.

Đào Thục Nhi ngoái đầu, cô nhìn Hạ Mạt thẫn thờ, ánh mắt âm u, đau khổ, chua xót tràn đầy trong đôi mắt, hai hàng nước mắt từ từ chảy trên gương mặt xanh xao của cô. Hạ Mạt ngạc nhiên ngồi xuống bên, đưa tay lên trán Thục Nhi thăm nhiệt độ. Nóng rực.

“Cậu bệnh sao?”

Hạ Mạt nói nhỏ. Đào Thục Nhi không muốn nói, chỉ lắc đầu, nước mắt giàn giụa. Hạ Mạt mở cửa đi ra ngoài gọi phục vụ tới nhờ anh ta lấy nước ấm và thuốc hạ sốt. Người phục vụ khiếm lỗi giải thích ở đây không có thuốc. Hạ Mạt đưa chút tiền lẻ bảo người phục vụ ra tiệm thuốc nào gần đó mua thuốc hộ.

Sau đó đóng cửa phòng lại.

Đào Thục Nhi nói trong nước mắt: “Sao lại quan tâm đến tôi… lẽ nào… cậu vẫn coi tôi là bạn của cậu?”

“Đúng vậy”, Hạ Mạt điềm tĩnh đáp.

Đào Thục Nhi mi mắt ướt đẫm, “Hạ Mạt…”

Hạ Mạt lấy khăn giấy đặt vào tay Đào Thục Nhi, “Nếu ngày mai vẫn còn sốt, nhớ phải bảo trợ lý đưa cậu đi bệnh viện đấy nhé”.

“Hạ Mạt… cậu tin mình… đúng không?”, Đào Thục Nhi tóm chặt lấy tay Doãn Hạ Mạt, nín thở, mắt ngấn lệ, “Đúng không?... Cậu tin mình… vì thế mới không tin người khác có ý ác với mình…”

“Đúng vậy”.

Hạ Mạt nhìn Đào Thục Nhi bằng ánh mắt trong veo, ước chừng có thể biết được cô ta đang nghĩ gì, trong lòng không những là sự thở than mà còn là sự chịu đựng quá sức.

Đào Thục Nhi nắm chặt tay Hạ Mạt, run rẩy nói.

“Vi An, cô ta… cô ta lúc nào cũng chĩa mũi dùi vào mình… những lời nói đó ở công ty hôm nay là muốn cậu hiểu lầm chuyện bắt cóc do mình thực hiện… nhưng, Hạ Mạt, cậu phải tin mình…”

“Sao cậu biết mình bị bắt cóc?”. Đôi mắt Hạ Mạt lặng yên.

“… Là Vi An nói”, Đào Thục Nhi ngạc nhiên, “Cậu không bị bắt cóc à? Cô ấy lừa mình sao? Nhưng hôm đó thử vai diễn, cậu đã đến muộn mà”.

Hạ Mạt cười nhạt.

Đào Thục Nhi sắp mặt suy sụp, ủ ê, “Phong thư Vi An trao cho cậu ở công ty, bên trong là ảnh phải không? Nếu mình nói với cậu, những bức ảnh đó được ghép lại bằng kỹ thuật số, cậu có tin không?... Tối qua, Vi An tới nhà tìm mình, cô ta đưa những bức ảnh ghép đó ra uy hiếm làm mình sợ chết khiếp. Cô ta còn hăm dọa sẽ làm cho mình thân bại danh liệt…”

Phong thư đó, bên trong đúng là ảnh.

Trên đường đi, Hạ Mạt đã xem qua, tổng cộng năm tấm đều chụp Đào Thục Nhi và hai tên bắt cóc cô hôm đó đang nói chuyện với nhau.

Hạ Mạt không rõ Vi An làm thế nào có được những bức ảnh này trong tay, nhưng nghĩ kỹ thì cũng đâu có gì là lạ. Vi An luôn cho rằng tin tức vụ xì căng đan tai tiếng của mình là do Đào Thục Nhi gây ra, tất nhiên cô ta để bụng, quyết tâm tìm cơ hội phục thù. Để thực hiện việc báo thù, chắc có lẽ Vi An đã thuê người ngày đêm theo dõi Đào Thục Nhi với hy vọng sẽ phát giác được hành tung nào đó không tốt đẹp của Đào Thục Nhi, không ngờ quả nhiên đã chộp được cảnh này. Đào Thục Nhi khả năng có quen bọn xã hội đen, Vi An có thể là cũng biết. Sau khi thấy ảnh, Vi An chỉ cần điều tra thêm một chút là đã nắm rõ được phần nào.

“Vì chuyện này mà cậu đã phát bệnh”, Hạ Mạt vẫn điềm nhiên.

Đào Thục Nhi ngẩng đầu lên rất nhanh, cô kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ nhìn Hạ Mạt thăm dò. Cô cảm thấy Hạ Mạt quá mức bình tĩnh, bình tĩnh dị thường, giọng nói tuy là ôn hòa nhưng xét cho cùng lại rất lạnh lùng mỉa mai. Đào Thục Nhi lắc đầu cho rằng chẳng qua đỏ chỉ là ảo giác của mình, thần sắc Hạ Mạt bình tĩnh dịu dàng vẫn nhìn thấy rõ.

“Trong giới showbiz, danh tiếng là tất cả”. Đào Thục Nhi bi thương nói. “Vất vả khổ cực tìm được chỗ đứng, nhưng lại không vượt qua nổi một cú sốc xì căng đan, nó như một cơn lốc mạnh, trong nháy mắt cuốn đi tất cả mọi thành tựu đã đạt được trước đó. Những người yêu nhạc cũng tàn nhẫn lắm, dù rằng lúc trước rất hâm mộ yêu thích cậu, nhưng khi cậu vướng xì căng đan, họ sẽ quên ngay cậu đã từng đem niềm vui đến với họ, chả những thế mà ngược lại, họ cùng những dư luận này nọ chụp lên cậu, ngoạm lấy cậu mà cấu mà xé. Những bức ảnh của Vi An tuy là được làm giả bằng kỹ thuật ghép dán, nhưng nếu để rơi vào tay báo giới, thì đó là đại họa kinh khủng nhất, dù sau này có cơ hội làm sáng tỏ, nhưng… có lẽ đợi đến lúc đó mình đã không thể tiếp tục đứng trong làng giải trí…”

“Điều đó đương nhiên là mình biết”. Hạ Mạt lặng lẽ nhìn Đào Thục Nhi, cô nói: “Vậy thì tại sao cậu lại muốn thực hiện nó?”

Màn hình dừng…

Giây khắc này gian phòng như đóng băng.

Ánh sáng lạnh.

Như ẩn như hiện trong không gian đông kết.

Đào Thục Nhi tròn mắt, nước mắt đọng trên mi, một cú sốc quá mạnh, rất lâu sau, cô run rẩy nói: “… Cậu thật sự tin Vi An à?!... Hạ Mạt, cậu hãy tin mình… việc đó không phải mình làm… mình không bắt cóc cậu… cậu là bạn của mình, mình sao dám hại cậu được…”

Hạ Mạt cười, nụ cười như mặt biển đóng băng, giữa mùa đông giá buốt, óng ánh đẹp nhức mắt, và rồi cái lạnh đó cứ thấm dần thấm dần vào xương thịt.

“A Bưu và A Vũ nhóm Xích Diêm nhận tiền cọc trước một nửa, việc xong sẽ trả nốt phần còn lại. Đúng không?”

Trước mặt Đào Thục Nhi tối sầm lại, một hồi chuông cảnh báo trong lòng, không sao mở mồm ra, mà cũng chẳng biết nói cái gì, chỉ có cảm giác đang rơi xuống vực sâu thăm thẳm, phút chốc mồ hôi ướt đẫm lưng.

“Là Vi An sao? Cô ta đã vu cáo hãm hại mình…”

“Bộp! Bộp”.

Hạ Mạt dương dương tự đắc vỗ tay, đôi môi lạnh lùng mới đẹp làm sao.

“Thục Nhi, cậu diễn giỏi lắm, tính toán thật chu toàn, giải thích kể cũng tường tận tới bến. Chỉ đáng tiếc là, hôm nay mình hơi mệt, vì thế, đủ rồi. Những bức ảnh của Vi An đâu đủ để tin, nhưng nhóm Xích Diêm thường có thói quen lén thu âm những vụ giao dịch, đề phòng bị “thân chủ” bán rẻ. Hiện cuộn băng đó đang ở trong tay mình, cậu muốn nghe thử không? Mình rất lấy làm lạ sao cậu lại gọi A Bưu và A Vũ là anh Năm và anh Bảy”.

Sớm hôm kia, Âu Thần cho người mang tài liệu điều tra vụ bắt cóc đến cho cô, nhóm thám tử đã điều tra ra Đào Thục Nhi đã liên hệ với bọn xã hội đen cụ thể là A Bưu và A Vũ của nhóm Xích Diêm bàn cách thức ra tay hành động. Không biết bằng biện pháp nào, thám tử còn lấy được cuộn băng thu âm vụ giao dịch. Âu Thần cho người nói lại với cô, việc xử lý thế nào tùy cô quyết định.

“Cậu…”

Đào Thục Nhi như bị rơi vào hầm băng, toàn thân run lẩy bẩy, rõ ràng Hạ Mạt đã biết rõ trước tất cả, từ lúc bị cô dối trá, Hạ Mạt chỉ yên lặng, lạnh lùng nhìn cô giả nước mắt cá sấu điêu toa mà thôi. Bấy giờ, sự phẫn nộ và xấu hổ lẫn lộn lung tung, cũng không cần phải giữ gìn nữa, đôi mắt Đào Thục Nhi hằm hằm đầy hận ý, mặt lạnh như tiền, “Doãn Hạ Mạt, cô đúng là đồ xảo quyệt, gian trá!”

“Bốp!”

Hạ Mạt giáng một tát tai lên má Đào Thục Nhi, tuy ra tay không mạnh, nhưng khuôn mặt Đào Thục Nhi vẫn lệch sang một bên. Đào Thục Nhu kinh ngạc và phẫn nộ ôm mặt, lại nhìn thấy Hạ Mạt nửa như cười nửa như không, đôi mắt màu hổ phách thít chặt lại như mắt mèo tỏ ra đang giễu cợt.

“Đào Thục Nhi, câu này đáng ra nên dành cho chính bản thân cô”, Hạ Mạt bình tĩnh nói, “Vở kịch tìm người bắt cóc tôi đã mất quá nhiều thời gian, chỉ có cô mới diễn hay được như vậy. Đã có gan làm thì phải có gan chịu, việc gì phải khổ sở khóc lóc, ra vẻ mình vô tội làm trò cười uổng công”.

“Cô…”

Đào Thục Nhi nổi hận trong lòng, đưa tay định tát Hạ Mạt, không ngờ bị Hạ Mạt nhanh lẹ tóm chặt trúng cổ tay, giãy thế nào cũng không rút ra được. Đào Thục Nhi trong cơn phẫn nộ cùng cực, lòng hận thù càng dâng cao, tức giận mở miệng chửi rủa:

“Mày là cái thá gì mà dám chửi mắng tao?! Thật uổng lòng tao đã coi mày là bạn! Mày đã làm cho tao việc gì?! Giả vờ hiền lành gần gũi, quan tâm đế tao, để thành người bạn thân của tao nhưng rồi lại tàn nhẫn độc ác cướp đi những cơ hội thuộc về tao! Quảng cáo mỹ phẩm Lỗi Âu là của tao! Là của tao! Nó là do tao khổ sở dùng đủ mọi cách để có được, là cơ hội cuối cùng của ta! Nếu mày không có tiền, tao cho mày! Dù cho mày muốn cướp người đàn ông của tao, tao cũng cho mày luôn! Nhưng quảng cáo Lỗi Âu là của tao, là của tao! Nó là cơ hội cuối cùng của tao!”

Những giọt nước mắt tràn xuống đất.

Mặt Đào Thục Nhi lem nhem phấn son, chỗ đen chỗ trắng, cô sụp đổ, tan vỡ khóc nghẹn ngào: “Tao hận mày, Doãn Hạ Mạt! Mày cũng chỉ là loại cùng một giuộc với Vi An, bụng dạ tâm can khó lường, ẩn nấp bên tao với mục đích hủy hoại tao, cướp đi những gì thuộc về tao! Có lẽ tao không nên tìm người bắt cóc mày mà nên giết luôn mày đi mới đúng, có như thế mày mới không còn cơ hội nhảy ra nữa!”

“Vì thế, vụ xì căng đan của Vi An chính là do cô châm ngòi nổ?”, Hạ Mạt hỏi.

“Là tao thì đã sao!”, Đào Thục Nhi giọng đầy hận thù, “Hầu như mọi cơ hội của nó đều thuộc về tao! Nó đã nhân cơ hội làm trợ lý cho tao để dụ dỗ Jam, mê hoặc Jam, buộc anh ta cho nó mọi cơ hội lẽ ra phải thuộc về tao, nó đánh thành công, đã nổi tiếng, còn tao thì đã quá thời! Đó là sự trừng phạt mà nó cần phải hứng chịu”.

“Cô có quyền gì trừng phạt cô ta?”. Thì ra quả nhiên là như vậy, hồi đầu trợ giúp Đào Thục Nhi đi thu hình ở đài truyền hình HBS, thái độ của Đào Thục Nhi đã từng khiến Hạ Mạt nghi ngờ.

“Nó đã cướp hết những có hội lẽ ra thuộc về tao! Nó là một con hồ ly! Nó đã dụ dỗ Jam!”, Đào Thục Nhi thét lên, “Là nó đã hủy hoại tao! Tao đương nhiên có quyền trừng phạt nó!”

“Sao cô không dụ dỗ Jam?”

“Thằng cha đó vừa già vừa dâm…”, Đào Thục Nhi tức giận.

“Không sai, cô đã không nhìn lầm Jam”, Hạ Mạt cười nhạt, “Vậy nếu Vi An thực sự thích Jam, hai người họ tâm đầu ý hợp, thế thì đâu can hệ gì tới cô; nếu Vi An thực sự không thích Jam, thế thì cô ta đã vì thành công của mình mà trả giá, ít ra cái giá này bản thân cô đâu có dám trả. Thành công của mỗi người đều dựa vào hành động của người đó, đâu có gì trái với đạo Trời, chuyện xưa nay đã rât rõ, đâu cần đến cô phải sắm vai sứ giả chính nghĩa”.

Đào Thục Nhi ngẩn người, ngỡ ngàng nhìn Hạ Mạt.

“Huống hồ, có thật là cô vì chính nghĩa không?”, Hạ Mạt liếc Thục Nhi, “Nếu đơn thuần chỉ là để báo thù, thì việc gì phải lén lén lút lút châm ngòi nổ vụ tai tiếng đó đúng lúc Vi An đang chuẩn bị thực hiện quảng cáo của công ty Lỗi Âu? Chỉ e mục đích của cô là vì quảng cáo đó chăng?”

“Quảng cáo đó lẽ ra là của tao!”

“Trời sập xuống rồi chắc, chuyện gì lẽ ra vốn dĩ cũng đều là của cô sao? Hồi đó cô và Vi An cùng đi để giành cơ hội này, công ty Lỗi Âu đã chọn Vi An chứ đâu có chọn cô, đừng nói với tôi, đó lại là do Jam nâng đỡ nhé, tôi không tin Jam là người có khả năng lớn đến vậy đâu”.

“…”

“Có đúng là Vi An vì cướp được những cơ hội của cô nên mới nổi tiếng được như vậy không? Cứ cho là những cô hội đó vào được hết tay cô đi, cô có thực sự đủ sức để cháy được không?”, Hạ Mạt cười nhạt, “Nếu cô dốc hết toàn bộ tinh lực của mình vào những trò ghen ghét đố kỵ và những thủ đoạn uổng công vô ích này, điều đó chỉ khiến cho khí chất, tư cách của cô ngày càng kém cỏi đi mà thôi, và nữa, cô sẽ chẳng bao giờ tìm đến được thành công”.

Đào Thục Nhi nhắm mắt lại một lúc.

Đào Thục Nhi lạnh lùng nhìn thăm dò Hạ Mạt.

“Mày dựa vào đâu mà nói với tao như vậy? Bản thân mày không giở trò chắc! Chẳng biết bằng cách nào mày quen được Lạc Hi, buộc anh ta năm lần bảy lượt phải giúp đỡ mày, chưa ra nghề đã thu được hào quang. Trong đại sảnh công ty Lỗi Âu hôm đó, không nể nang gì, mày đã ngang nhiên dụ dỗ được Âu Thần thiếu gia, khiến anh ta phải trực tiếp chỉ điểm. Hôm thử vai diễn… Doãn Hạ Mạt, mày đã tự ra tay tàn ác trên cơ thể mày, cứ cho là chân bị thương đi, đâu đến nỗi chảy máu lâu như vậy. Vết thương đó chính tay mày rạch ra, có đúng không? Để hóa trang thành một nàng tiên cá bị thương, để có được sự đồng cảm, để đoạt được hợp đồng quảng cáo, mày không tiếc tự làm bị thương đến chính tấm thân mày, cái thủ đoạn đó tao thực sự tiếc là không bằng mày”.

“Đúng”.

Hạ Mạt nhìn vết thương trên bắp chân, vết thương đã lành, chắc chắn không để lại sẹo. Lúc đó vì quá biết đặc tính da thịt mình cô mới dám rạch lại vết thương. Đôi chân nhuốm máu có thể dễ dàng cuốn hút mọi người hòa nhập vào tình cảnh đau khổ bi thương của nàng tiên cá.

“Tôi đã lợi dụng chính bản thân mình để đạt được mục đích của mình”, Hạ Mạt ngẩng đầu nhìn Đào Thục Nhi, ánh mắt vẫn thản nhiên, “Nhưng tôi đâu có lợi dụng cô, cũng chẳng lợi dụng đến ai khác. Cô cũng có thể lợi dụng chính mình để làm bất cứ việc gì, nhưng cô không có quyền làm hại người khác. Đó là nguyên tắc làm người”.

Đào Thục Nhi há miệng định nói điều gì đó song lại thôi, hai mắt dán lên người Hạ Mạt như đang suy nghĩ.

“Đào Thục Nhi, xưa nay chưa bao giờ tôi lợi dụng cô, và cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện lợi dụng cô”, Hạ Mạt nhìn chằm chằm Đào Thục Nhi, “Quảng cáo của công ty Lỗi Âu bị tôi lấy đi, trong lòng tôi cũng cảm thấy áy náy day dứt vì đã có lỗi với cô, vì thế ngay từ đầu, khi được Âu Thần chỉ định là gương mặt đại diện, tôi đã kiên quyết yêu cầu cùng thử vai diễn, có như thế mọi người mới cùng cạnh tranh công bằng. Tuy là có day dứt vì đã cuỗm mất cơ hội thực ra có thể thuộc về cô, nhưng, tôi sẽ không bao giờ phải xin lỗi cô”.

Phòng thuê bao trong trung tâm đài KTV.

Trên chiếc sofa đỏ, Doãn Hạ Mạt và Đào Thục Nhi cùng nhìn nhau chăm chú, ánh mắt thù hận dần dần chuyển sang trầm tư.

Ti vi đang chiếu phim hoạt hình.

Chiếc micro bị bỏ quên nằm một bên.

Có tiếng gõ cửa.

Hạ Mạt đứng lên mở của, là người phục vụ hồi nãy đi mua thuốc đã quay lại, Hạ Mạt nhận thuốc và cốc nước ấm. Quay lại chỗ sofa thấy Đào Thục Nhi mặt mày trắng bệch tay đang cầm chai rượu trên chiếc bàn nhỏ. Doãn Hạ Mạt giựt chai rượu để ra xa, đặt cốc nước ấm vào thuốc trước mặt Đào Thục Nhi.

“Cậu bệnh rồi đó, không được uống rượu”.

Đào Thục Nhi nhìn Hạ Mạt bằng ánh mắt kỳ dị, “Cô lo cho tôi làm gì, tôi và cô đâu còn can hệ!

“Chuyện đó do cậu quyết định”, Doãn Hạ Mạt mỉm cười nói, “Nếu là bạn, mình sẽ quên chuyện bắt cóc; nếu là thù, hoặc giả sau này còn dở trò bẩn thỉu chơi nhau thì đừng có trách mình không nể tình cũ”.

“Cô đang uy hiếp tôi?”, Đào Thục Nhi giọng căm hận.

“Đúng”, Hạ Mạt dửng dưng cười. Cô đâu có muốn kết thù với Đào Thục Nhi, nhưng nếu buộc phải thành kẻ thù thì cô cũng đâu có sợ.

Đào Thục Nhi nhìn Doãn Hạ Mạt.

Đột nhiên.

Đào Thục Nhi gượng cười tê tái, người dựa vài ghế sofa không còn chút sức lực, mặt mày trắng bệch, hai mắt trũng sâu đen ngòm.

“Cứ cho là cậu bỏ qua tất cả, Vi An cũng sẽ không buông tha mình, cô ta hận mình như mình hận cô ta. Vi An nhất định sẽ đưa những bức ảnh này ra công khai ầm ĩ để trả thù mình đã khiến cô ta mang tai tiếng”.

“Không có chuyện bắt cóc”, Doãn Hạ Mạt điềm tĩnh nói.

Đào Thục Nhi rùng mình, “Cái gì?”

“Nếu thực sự không có chuyện bắt cóc xảy ra, những bức ảnh đoc chẳng qua chỉ là cậu tình cờ nói chuyện với hai người đàn ông đó, có thể là hỏi đường, có thể là fan hâm mộ, ở đâu ra có tin không hay”. Giọng Hạ Mạt thật trong như chẳng có chuyện gì, và như thế không có gì cần phải lo lắng với những chuyện đã xảy ra.

Bất giác ánh mắt Đào Thục Nhi sáng trở lại.

Hạ Mạt đứng dậy: “Mình về đây. Cậu nhớ uống thuốc, sáng mai mà còn sốt thì phải đi khám bác sĩ đấy nhé”. Nói đoạn, cô cười với Đào Thục Nhi rồi chuẩn bị ra về.

“Hạ Mạt…”

Đào Thục Nhi nghẹn ngào: “Tại sao… không nhân cơ hội này đánh gục mình…”

Hạ Mạt tắt nụ cười, “Sao mình lại phải đánh gục cậu chứ? Trên con đường thành công gặp thiếu gì người phải cạnh tranh, nếu chỉ bằng cách hủy diệt người khác mới có chiến thắng, sẽ tiêu hao tinh lực thảm hại mà có khi chưa chắc đã đạt được sở nguyện. Tại sao không nâng cao năng lực bản thân? Có như vậy chiến thắng mới thêm nhiều ý nghĩa”.

Hạ Mạt nhìn Đào Thục Nhi vài giây, “Và còn hơn nữa… cậu là bạn của mình”.

Hạ Mạt mỉm cười, “Cậu nhớ hôm đó không? Trân Ân sơ ý đụng ngã cậu trong lớp học, đầu gối cậu chảy máu, nhưng cậu không để bụng, lại còn an ủi Trân Ân nói không việc gì”.

Đào Thục Nhi nhớ lại, gương mặt cũng nở một nụ cười, chuyện xảy ra đã khá lâu. Nhớ đến đây, đôi mắt trong veo của Thục Nhi lại ảm đạm u ám.

***

Doãn Hạ Mạt về đến nhà thì đã chín giờ tối. Vừa bước qua cửa, cô đã nghe thấy trong phòng khách có tiếng nói chuyện, cô vừa thay giày vừa cảm thấy rất lạ. Rất hiếm khi có người ngoài đến nhà, Tiểu Trừng xưa nay chả bao giờ rủ bạn tới, Trân Ân lâu lâu mới đến chơi.

“Chị, chị về rồi à?”

Trừng bước đến đón chiếc túi xách của chị, ánh mắt, nét mặt vô cùng hoan hỉ.

“Có người tới à?”

Cô hỏi nhỏ. Là bạn học của Tiểu Trừng? Không biết có phải là bạn gái của Tiểu Trừng không? Mặc dù hồi nãy, cuộc gặp mặt và nói chuyện với Đào Thục Nhi đã khiến cô mệt mỏi, nhưng nghĩ tới đây, cô không nhịn nổi tò mò phải đi ngay về phía phòng khách để tìm hiểu.

Tiểu Trừng ôm vai chị vừa cười vừa đẩy vào phòng khách, “Chị nhìn kìa…”

Ánh đèn ấm áp.

Hơi nóng hương trà hoa quả.

Lạc Hi ngồi trên sofa, hai bàn tay mềm mại vuốt ve con mèo đen Sữa Bò đan nằm cuộn tròn lười biếng trên đầu gối. Lạc hi lặng lẽ ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen sáng rực, nụ cười quyến rũ như làn sương trên môi.

“Ăn cơm chưa?”

Lạc Hi ôn tồn hỏi, giọng thân thương như vẫn chung sống từ bấy đến nay, không có năm năm phân ly, không có chuyện đau buồn nào hết.

“Anh…”

Hạ Mạt đứng ngẩn ra, cảm giác hoảng hốt lúc nói chuyện điện thoại với anh ở phòng họp đột ngột xuất hiện trong cô, không kịp phòng bị, một làn sóng nóng bỏng ngay lập tức điên cuồng trỗi dậy tràn ngập trái tim cô. Anh hết lần này đến lần khác đến giúp đỡ cô, khiến cái thản nhiên lạnh lùng xa lánh ngày thường của cô từng chút từng chút bị đánh tan, nhưng cô đã quá quen dùng sự lạnh nhạt bảo vệ cho mình, vào lúc này cô lại cảm thấy sự sợ hãi, hình như cô đã bị cuốn vào dòng nước xoáy không sao chống trả được.

“Anh Lạc Hi đến đã hai tiếng rồi”, Tiểu Trừng dịu dàng nói, “Chị, chị tiếp chuyện anh Lạc Hi nhé, em đi dọn cơm chi chị”. Tiểu Trừng ấn cô ngồi xuống sofa, đặt cốc trà trái cây ấm vào tay cô rồi đi vào bếp.

Hết: Chương 13

Quảng cáo
Trước /110 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cuộc Sống Này Thật Ngọt Ngào, Sẽ Hôn Em Hàng Ngàn Lần

Copyright © 2022 - MTruyện.net