Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giang Đình Phong gần đây thường xuyên mơ thấy hai giấc mơ liên tiếp.
Giấc mơ thứ nhất, hắn trông thấy bản thân đứng ở giữa bệnh viện, xung quanh là tiếng khóc than cùng mắng nhiếc, có một người phụ nữ luôn túm lấy hắn muốn đánh hắn, vẻ mặt người đó rất dữ tợn, ngũ quan vốn xinh đẹp vì tức giận mà nhăn nhúm cả lại, mà những người khác gần đấy cũng không có ý tiến lên can ngăn, để mặc hắn bị đánh.
Hắn lia mắt đến trước cửa phòng bệnh, đèn cấp cứu chói mắt được bật lên, một cái cán bệnh nhân được đẩy vào. Nằm trên đó là một gương mặt vô cùng quen thuộc mà suốt đời này Giang Đình Phong hắn có lẽ cũng chẳng thể quên được.
Thiên Thiên....
Thiếu niên mi mục như họa lúc này đang bất tỉnh, máu đỏ tanh nồng chảy từ vết thương khủng bố trên trán xuống thấm ướt cả chiếc áo thun đang mặc trên người. Thiếu niên lúc này tái mét khuôn mặt, được nâng vào bên trong. Giang Đình Phong chờ đợi rất lâu, dù là ở trong mơ, hắn cũng cảm nhận được sự lo lắng, sốt ruột cùng với đau đớn tột cùng và hy vọng.
Cuối cùng, khi cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, khóe mắt hắn len qua người hai vị bác sĩ tiến thẳng vào trong, bắt gặp một cơ thể đã trùm vải trắng.
Những lời mà bác sĩ nói bên tai đã sớm ù đi chẳng nghe được gì. Giang Đình Phong hai mắt trợn trừng đau khổ, bước nhanh vào trong quỳ xuống bên thân xác của người thương, bàn tay nắm lấy cánh tay đã lạnh băng của đối phương, nâng niu giống như bảo vật của cuộc đời.
Nước mắt hắn chảy dài, môi run run hé mở một cách khó khăn. Hắn nói: "Thiên Thiên... Đừng rời bỏ anh..."
Giấc mơ thứ hai, Giang Đình Phong lại thấy mình đứng trong một căn phòng nhỏ vô cùng tối tăm, trước mắt hắn lúc này cũng chính là gương mặt quen thuộc ấy, người nọ mặc áo thun trắng dài quá đùi vô cùng phong trần quyến rũ, khóe môi mỏng khẽ nhếch, đôi mắt anh đào như hai viên ngọc quý cong cong tựa vầng trăng khuyết. Xinh đẹp đến mức khiến hắn không kiềm được muốn tiến đến ôm vào lòng. Nhưng trong một khoảnh khắc, hắn chợt khựng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt tựa như đang cười nhưng thực ra chất đầy bi thương của thiếu niên. Hắn khàn giọng gọi:
"Diệp Nhược Phi..."
Cảnh tượng trước mắt bỗng dưng nhòe nhoẹt đi, một làn sương trắng bay ngang qua trước mặt Giang Đình Phong khiến hắn nhắm mắt lại.
Đến khi mở mắt, căn phòng mà hắn đang đứng lại xảy ra biến cố.
Dưới chân giường là một vũng máu chưa khô, bên cạnh là một con dao bén nhọn cùng với một tấm ảnh đặt úp sấp.
Thiếu niên mang sơ mi trắng loan lổ vết máu ngồi tựa vào chân giường, vẻ mặt mang theo vô hạn bi thống cùng đau khổ, cổ tay trái có một vết cắt rất sâu, máu đang ồ ạt chảy ra từ nơi miệng vết thương đó. Vết cắt vô cùng ngay ngắn, chính là một dao liền đoạn tuyệt đường sống của chính mình.
Giang Đình Phong trong mắt là sự bàng hoàng không thể che giấu, hắn bước vội vàng đến bên cạnh thiếu niên, đưa tay muốn đỡ dậy. Thế nhưng bàn tay của hắn chạm tới lại là một mảng hư không, hắn không chạm được vào thân thể gầy gò trước mặt.
Giang Đình Phong thống khổ nhăn mày, sao hắn có thể quên được vì sao Diệp Nhược Phi tự sát cơ chứ. Chính là vì hắn! Chính vì hắn đã đem người này xem thành Thiên Thiên mà đối đãi, bắt cậu trở thành một "Thiên Thiên" hoàn mỹ. Chính hắn đã một tay giam lỏng thiếu niên này, giam ba năm, hoàn toàn đem thanh xuân cùng ước vọng của cậu chôn vào trong căn phòng tối tăm lạnh lẽo!
Giang Đình Phong gần như phát điên, hắn vươn tay loạn xạ muốn chạm vào người trước mắt, thế nhưng năm lần bảy lượt đều chạm vào không khí. Trong lúc tâm trí hỗn loạn, hắn bị một luồn lực kỳ lạ hút vào một không gian tối om.
Sau đó, hắn tỉnh giấc...
Giang Đình Phong thẫn thờ ngồi trên giường rộng, ánh mắt dại ra hoàn toàn không có tiêu cự. Lúc này đã hơn mười giờ, bên ngoài người người đã bắt đầu một ngày mới, ánh nắng ấm áp chiếu rọi khắp cả thành phố náo nhiệt, không khí ồn ào mà vui vẻ. Nhưng tất cả những thứ đó giống như bị cách ly hoàn toàn với căn nhà này, không có một chút không khí ngày mới nào, ánh nắng không thể chiếu vào cửa sổ. Giang Đình Phong vẫn ngây ngốc trên giường, hắn giơ hai bàn tay của mình lên, thất thần nhìn, một lúc sau lại bưng mặt khóc nức nở như một đứa trẻ. Lần đầu tiên, thiếu gia Giang Đình Phong biết được, hóa ra nước mắt lại có vị mặn.
Vì cớ gì lại mơ thấy những điều đó? Vì cớ gì muốn hắn đối diện với sự thật khốc liệt đến nhường này?
Hai lần hắn yêu, hai người có cùng một khuôn mặt, hai người cùng đối với hắn rất tốt, luôn dung túng hắn, chiều chuộng hắn. Thế mà, cả hai lại dùng cách tàn nhẫn nhất rời bỏ hắn, khiến hắn rơi vào trong vòng bi kịch.
Nước mắt lã chã rơi trên khuôn mặt anh tuấn mà nhợt nhạt huyết sắc của Giang Đình Phong, râu của hắn mọc ra rất nhiều, hai mắt thâm quần, cơ thể cường tráng cân đối trước đây giờ đã gầy như ma ốm, chỉ kém da bọc xương.
Hắn hối hận rồi, thật sự hối hận. Nếu có thể quay lại, nếu có thể trở về thời khắc đầu tiên, hắn nhất định sẽ không đi sai hướng, nhất định sẽ không vì bản thân mà tổn thương bất kỳ người nào nữa, cũng sẽ không vì một phút bất cẩn mà đẩy người mình yêu vào đường cùng.
Dần dần thu lại nước mắt, Giang Đình Phong đưa tay lau mặt, cầm lấy tấm ảnh mà trước đây Diệp Nhược Phi đã từng cất giữ như báu vật lên nhìn. Hình ảnh giữa Thiên Thiên và Diệp Nhược Phi không ngừng hiện lên đan xen trong tâm trí hắn. Lồng ngực truyền đến một trận đau buốt, hắn ôm chặt tấm hình, oằn người nhăn mặt, đôi môi vốn tái nhợt nay càng trắng dã hơn.
Giang Đình Phong mang bệnh trong người, là ung thư dạ dày. Từ ngày hứng chịu nỗi bi kịch mất người yêu lần thứ hai, trong vòng mấy tháng hắn đã tự làm khổ bản thân không biết bao nhiêu lần, thường xuyên bỏ bữa, thường xuyên ăn uống không đúng giờ, quá lạm dụng thức ăn nhanh. Người nhà hắn biết chuyện đã mời bác sĩ tư về khám cho hắn, nhưng tất cả đều bị hắn từ chối.
Hắn mệt mỏi rồi, sống cô độc một mình thì có gì tốt, thà rằng chết đi có khi còn có thể gặp được người thương ở nơi Hoàng Tuyền.
Đã có bao lần hắn đâm đầu vào rượu chè, chỉ mong muốn trong cơn say có thể gặp được hai người mà hắn đã tổn thương. Nhưng rốt cuộc hắn nhận lại được gì chứ. Sau mỗi đêm say bí tỉ, sáng hôm sau tỉnh dậy với cái đầu đau nhức ra, xung quanh vẫn là một mảng trống vắng, tịch mịch đến phát run. Hai người kia có lẽ cũng chẳng thể tha thứ cho sự vô tâm của hắn trước đây, không muốn gặp hắn một chút dù chỉ là trong mơ.
Buông một tiếng thở dài, Giang Đình Phong xuống giường đánh răng, sau đó khoát áo khoác ra đường. Hắn tìm đến một hiệu thuốc, mua một lọ thuốc ngủ liều lượng cao, nói bừa rằng dạo này mất ngủ rồi trở về.
Rất nhanh trở lại với căn phòng cô tịch, Giang Đình Phong không chút nghĩ ngợi đổ cả lọ thuốc ra tay, mắt không thèm liếc tờ hướng dẫn bảo chỉ được uống mỗi ngày một viên, hắn ngửa đầu nuốt cạn...
Cơn choáng váng không hề dự báo trước ập tới, đánh vào đầu Giang Đình Phong từng trận từng trận đau nhức, dây thần kinh căng lên như dây đàn, trong bụng nóng ran bỏng rát. Hắn loạng choạng ngã ra đất, để mặc bản thân lê lếch trên nền gạch lạnh. Hắn ôm đầu, thống khổ mà rêи ɾỉ.
Thuốc ngấm vào rất nhanh. Chẳng bao lâu sau, Giang Đình Phong đã tắt thở.
Hắn chết rồi.
Chết đi cũng tốt.