Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiếng cười nói dần đi xa sau đó biến mất vào trong nhà, dưới gầm một chiếc Toyota màu trắng, Tần Hoài Thu nhẹ nhàng thở ra, mồ hôi đã thấm ướt lưng áo, vết thương trên vai ẩn ẩn đau đớn, nhưng Tần Hoài Thu không rảnh quan tâm đến nó, ngay khi nhận được ám hiệu của Bạch Vũ, hắn lập tức nằm xuống nấp đi nhân lúc đám côn đồ không chú ý bò ra ngoài.
Mấy người Bạch Vũ bị dẫn đi, Tần Hoài Thu không biết bọn chúng muốn làm gì, cướp vật tư cướp vũ khí còn có thể hiểu được, nhưng bắt người để làm gì?
Tần Hoài Thu không phải người đầu óc đơn giản như Hùng Đại Hào, trái lại còn rất thông minh, não bộ lập tức tiến hành phân tích, trong bốn chiếc xe đậu trước trạm xăng có một chiếc siêu xe Ferrari F12, Tần Hoài Thu không tin chiếc xe đó là của đám côn đồ, có khả năng cao là bọn chúng đánh cướp được, nếu là thật có thể chủ nhân chiếc xe cũng đang bị nhốt trong nhà.
Chúng bắt người làm gì?
Tần Hoài Thu nhắm mắt, suy nghĩ bay loạn, trong đầu vạch ra tất cả khả năng có thể.
Hành hạ mua vui? Không đúng, mấy người Bạch Vũ là nam lại là loại lưng hùm vai gấu, nhìn bọn họ mà có thể nổi lên hứng thú được Tần Hoài Thu cũng phải phục đám côn đồ sát đất.
Làm mồi nhử tang thi? Tần Hoài Thu từ dưới gầm xe nhìn ra ngoài, xác tang thi nằm rải rác xung quanh, tất cả đều bị đánh vào đầu, chứng tỏ bọn côn đồ biết đâu là điểm yếu của chúng.
Đều không phải, vậy đến cùng là vì sao a?
Tận đến khi rời khỏi đây Tần Hoài Thu cũng không biết được, đằng sau căn nhà kia, một cây táo cách đó khoảng chừng 200m, trên cành cây buộc ba cái dây thừng, mỗi đầu dây thừng cột chặt một người, hai tay bị treo lên cao cả người lơ lửng buông thõng, phần thân trên, da thịt lộ ra bên ngoài lớp quần áo xanh xám nhão dính nổi đầy đường vân xanh tím kéo dài đến cổ trên mặt, hai mắt trắng dã đồng tử co rút lồi ra, miệng phát ra tiếng gào đói khát, phần thân dưới từ hông trở xuống chỉ còn lại xương trắng đôi chỗ dính chút thịt vụn, nội tạng buông dài từ bụng rũ xuống lòng thòng đong đưa theo động tác uốn éo của chủ nhân.
Dưới đất, khắp xung quanh vô số cái xác bị đánh nát đầu nằm chất thành đống, bốc lên mùi hôi thối nồng nặc, ruồi bọ vây quanh.
Tần Hoài Thu không biết bản thân vô tình đã đoán trúng, đám côn đồ vô cùng tàn ác, chúng cướp của bắt sống người, nữ thì nhốt lại hành hạ thỏa mãn dục vọng, đàn ông sẽ bị treo trên cây làm mồi nhử tang thi, bọn họ sẽ bị tang thi gặm nhấm, vì bị treo trên cao, tang thi chỉ có thể gặm phần dưới, những người đó sẽ phải tận mắt nhìn thấy phần thân dưới của mình bị tang thi vây quanh cắn nuốt từng chút một, họ sợ hãi gào thét trong tuyệt vọng, họ càng tuyệt vọng bao nhiêu đám côn đồ càng hưng phấn bấy nhiêu, chúng hưởng thụ cảm giác này, cảm giác chứng kiến nạn nhân bị kéo xuống từng thớ thịt sống, nghe được âm thanh của cái chết, tất cả đều làm cho từng mạch máu trong người bọn chúng nóng lên vì sung sướng.
Trước khi nạn nhân thi hóa, chúng sẽ tổ chức một cuộc thi giết những tang thi bị dụ đến, kẻ nào giết được nhiều nhất sẽ được râu quai nón cho phép hưởng dụng nữ nhân một đêm.
Tất cả những việc làm ghê tởm này Tần Hoài Thu không biết, lúc này cả người hắn đều là mồ hôi, não bộ liên tục xoay chuyển.
Phải làm thế nào đây?
Làm cách nào cứu người?
Không thể trực tiếp xông vào, đó là đi tìm chết.
Dẫn dụ tang thi đến tấn công chúng? Chỉ sợ chưa dẫn được bao nhiêu tang thi đến chính hắn đã bị chúng gặm sạch.
Tần Hoài Thu đưa mắt nhìn quanh, nằm dưới gầm xe vừa nóng vừa khó chịu, vết thương đau đớn vô cùng.
Mặt trời dần xuống núi, ánh sáng ban ngày trở nên yếu ớt, cả người Tần Hoài Thu nằm bò trên mặt đất, cả tay lẫn chân tựa lên mặt đất di chuyển từng chút một.
Bả vai rất đau nhưng hiện tại không phải lúc quan tâm đến nó, bên trong nhà có vẻ thật yên tĩnh, Tần Hoài Thu lại không dám nơi lỏng, vừa di chuyển vừa cẩn thận chú ý đến động tĩnh bên trong lại vừa phải canh chừng tang thi bất ngờ đến.
Không thể không nói trạm xăng này được đám côn đồ xử lý rất tốt, Tần Hoài Thu nằm dưới gầm xe trốn từ trưa đến lúc này cũng không có một bóng tang thi bén mảng đến.
Thuận lợi bò đến bên cạnh chiếc Ferrari, Tần Hoài Thu thở ra một hơi, không dám trì hoãn chui xuống gầm xe tìm kiếm.
Ống dẫn xăng bị kéo ra, Tần Hoài Thu cởi áo khoác ngoài ra dùng xăng thấm ướt nó, sau đó cầm chiếc áo khoác đẫm xăng chui ra ngoài lau xuống mặt đất, cứ thế kéo một đường dài đến lùm cỏ dại bên ngoài với khoảng cách xa tương đối an toàn.
Tần Hoài Thu ngồi xổm trong bóng đêm nhờ lùm cỏ cao che khuất thân mình, nhẹ nhàng liếm khóe môi khô khốc.
Phải phá hủy một chiếc siêu xe thật đáng tiếc, nhưng hết cách. Ba chiếc xe khác quá gần xe của bọn họ, nếu cho nổ sẽ ảnh hưởng đến, bọn họ còn cần xe để lên đường, nếu phải chọn tất nhiên G55 là lựa chọn sáng suốt nhất, không gian rộng rãi, di chuyển được địa hình khó, độ bền nhất tuyệt quan trọng nhất đó còn là xe của Bạch Vũ, Tần Hoài Thu nghĩ đến đây, lắc đầu thầm nói một chiếc xin lỗi với chủ nhân của chiếc Ferrari.
Đúng vậy, Tần Hoài Thu muốn cho nổ xe khiến đám côn đồ cho rằng có người tấn công chúng, làm chúng hỗn loạn, dẫn dụ chúng ra bên ngoài tìm kiếm kẻ khiêu chiến, nhân lúc này Tần Hoài Thu sẽ lẻn vào giải cứu mấy người Bạch Vũ.
Trong trường hợp chúng không ra mà trốn bên trong hoặc chúng chỉ phái một nửa nhân thủ ra tìm mình, Tần Hoài Thu trợn trắng mắt thầm nói.
Xem vận may đi!
Tới đâu tính tới đó, đây là cách duy nhất hắn nghĩ ra, thành công hay không thì đành dựa vào vận may. Còn có... Bạch Vũ.
Tần Hoài Thu tin tưởng Bạch Vũ biết người bên ngoài là mình, cũng tin tưởng hắn biết phải làm thể nào.
Tần Hoài Thu móc bao diêm trong túi quần lấy ra một que kéo xuống, que diêm nhanh chóng xẹt cháy, ngọn lửa nhỏ lay động trong màn đêm, rơi xuống.
Ánh lửa chạy dài uốn éo như một con rắn trườn đi trong bóng tối.
Bùm!!!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.