Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
[.... Xin người dân hãy ở yên trong nhà rè rè...Chúng tôi sẽ phối hợp... Rè... Rè địa phương cung cấp thức ăn nước uống... Rè.... Rè.......]
Bạch Vũ chán nản dùng điều khiển tắt TV, thông báo này đã được phát đi phát lại cả trăm lần trên TV ba ngày nay. Ba ngày này hắn liên tục gọi điện cho Thẩm Mộc nhưng vẫn không thể gọi được, hiện tại hắn không biết Thẩm Mộc đang ở đâu, có an toàn hay không.
Trái lại trong ba ngày này tiếng gầm gừ của người bị bệnh dại ít đi rất nhiều, ngẫu nhiên cũng sẽ vang lên cùng với tiếng móng tay cào cửa nhưng đã ít đi, có lẽ mọi người trong khu trọ đều đã xem thông báo trên TV, tận lực giữ vững cửa phòng, nhóm người bị bệnh dại không cắn được ai nên di chuyển đến nơi khác, đây đều là phỏng đoán của Bạch Vũ, vì trong ba ngày này hắn hoàn toàn không mở cửa bước chân ra ngoài.
Còn có, trong ba ngày hắn cũng không nhận được lương thực cung cấp như thông báo đã nói, tin chắc rằng các phòng trong khu trọ cũng không có vì hắn không nghe thấy động tĩnh của quân đội, may mắn hắn và Thẩm Mộc đều có thói quen mua thức ăn để trong tủ lạnh, còn có sở thích ăn mì gói nên lúc này trong nhà vẫn còn mì đủ cho hắn ăn thêm mấy ngày.
Cộp cộp!
Vách tường phòng khách đột nhiên vang lên tiếng gõ, Bạch Vũ đang ngồi ngẩn người trên ghế lập tức cảnh giác đứng dậy, vách tường này dùng để ngăn với phòng bên cạnh, hai phòng dùng chung một tường vì thế nên bình thường phòng bên nào hơi có động tĩnh lớn chút bên kia đều nghe rõ ràng.
Phòng bên là một cậu nhóc sinh viên thuê ở, Bạch Vũ cùng Thẩm Mộc đều quen biết tuy không thân thiết gì cho lắm, cậu nhóc này đặc biệt thích chơi game, suốt ngày chỉ đóng cửa phòng cắm đầu vào máy vi tính. Mấy ngày nay không nghe được động tĩnh gì Bạch Vũ còn tưởng cậu ta đi đâu rồi.
"Vương Tôn?" Bạch Vũ thăm dò hỏi.
"Bạch ca, là em!" Bên kia lập tức có tiếng đáp lại.
Bạch Vũ ghé sát vào tường nghi hoặc hỏi: "Cậu gọi tôi à? Mấy ngày hôm nay không thấy cậu tôi còn tưởng cậu đi đâu rồi"
Bên kia: "Phải, không nói mấy cái đó, Bạch ca, đừng tin thông báo trên TV, em có cái này muốn cho anh xem!"
Bạch Vũ nhìn vách tường sừng sững trước mắt, thầm nói xem cái rắm! Mở cửa sang phòng Vương Tôn? Hắn lại không điên, bên ngoài không biết có bao nhiêu kẻ điên đang chờ cắn người đâu!
Không nghe được Bạch Vũ trả lời, Vương Tôn có chút gấp gáp gõ lên tường: "Bạch ca, thật sự, đừng tin thông báo trên TV. Quân đội sẽ không cung cấp thức ăn cho chúng ta, cũng sẽ không quản chúng ta, họ đã đi rồi!"
Đi? Đi đâu?
Vương Tôn tiếp tục nói: "Anh xem tin tức trên mạng trước đi!"
Bạch Vũ có chút vô lực đáp: "Điện thoại của tôi không thể lên mạng".
Điện thoại của hắn là chiếc máy bàn phím hãng Z đời đầu, ngoài nghe gọi nhắn tin thì cũng chỉ có thể chơi trò rắn săn mồi, quả thực là chiếc máy cổ lỗ sỉ đạt tiêu chuẩn để đưa vào viện bảo tàng.
Bên kia im lặng một lúc sau đó mới mang theo chút nhụt chí đáp: "Phải ha, em đã quên anh cũng không có laptop".
Bạch Vũ cũng không cảm thấy xấu hổ, hắn lại chẳng phải làm việc gì ghê gớm mà chỉ là nhân viên sửa xe ô tô, cần laptop để làm cái gì?
Vương Tôn không sao cả nói: "Vậy để em nói cho anh, trên mạng đang tràn lan rất nhiều hình ảnh còn có video đáng sợ. Mọi người nói đây không phải bệnh dại như quốc gia thông báo, còn nói quân đội đã rút khỏi thành phố bỏ mặc dân chúng tự sinh tự diệt!
Có người nói là tận thế, người bị bệnh dại rõ ràng là tang thi, còn đăng video chứng minh.
Bạch ca, anh không biết cái video kia có bao nhiêu đáng sợ đâu, người đó nói cậu ta là người thành phố B, ngày 22 thành phố B xảy ra động đất rất nhiều người chết, trong video cũng có thể thấy có người bị đè bẹp nát cả thân dưới rõ ràng là đã chết vậy mà một lúc sau lại sống lại, dùng tay di chuyển!
Anh nói xem, phần thân dưới nát nhừ lòi cả ruột còn có thể sống sao, rõ ràng là xác chết! Còn có trong thành phố...."
Vương Tôn nói gì tiếp đó Bạch Vũ đã không còn nghe rõ, lúc này đầu óc hắn đã ong ong.
Ngày 22 thành phố B xảy ra động đất, xác chết sống lại.
Thẩm Mộc không thể liên lạc được.
"Bạch ca! Bạch ca... Anh có nghe em nói không? Nhất định phải đánh vào đầu, chúng không phải là con người, chúng đã chết! Đánh vào đầu mới có thể tiêu diệt chúng!!"
Vương Tôn vô lực ngồi bệt dưới sàn nhà miệng liên tục nhắc đi nhắc lại nhất định phải đánh vào đầu, lần đầu tiên nhìn thấy tin tức trên mạng cậu còn không tin cho rằng là thông tin vô căn cứ, nhưng là trên mạng đâu đâu cũng có video kẻ điên cắn xé con người, nói tận thế đã đến lại làm cậu không thể không tin. Đỉnh điểm là sáng nay có ai đó đăng phát trực tiếp ở khu quân đội, nói quân đội đã rút khỏi thành phố, trong khu quân đội đã không còn một bóng người, họ bỏ lại người dân chạy trốn.
Vương Tôn rất sợ hãi, cậu không biết phải làm sao, mấy hôm nay trong khu trọ liên tiếp vang lên tiếng gào thét càng làm cậu sợ hãi đến tột đỉnh, tận thế đến rồi khắp nơi trong thành phố đều là tang thi, cậu muốn về nhà với ba mẹ lại không dám bước ra khỏi căn phòng này, cậu sợ bị tang thi cắn xé bị nhai sống như trong video trên mạng.
Vương Tôn biết tang thi là gì cậu thường đọc tiểu thuyết, biết chúng là gì. Chỉ là không ngờ đến tình tiết tưởng chừng chỉ có trong phim trong tiểu thuyết lại xuất hiện ngay lúc này, ngay trước mắt làm cậu cảm thấy tuyệt vọng. Tang thi trong tiểu thuyết chỉ đánh vào đầu mới có thể tiêu diệt, cậu không biết có phải thật hay không, nhưng cậu thà rằng tin là thật để mang lại chút hy vọng, vì vậy cậu liền thông báo cho hai phòng bên cạnh mình, về việc họ có tin hay không cậu không biết, cậu đã tận lực rồi.
Trên lối nhỏ trong khu trọ 11A, vệt máu đen kéo dài ngoằn nghèo khắp lối, ngẫu nhiên có thứ gì đó bầy nhầy màu đen trộn lẫn cùng bụi bặm bị ruồi vây quanh rớt cạnh vết máu. Đầu con đường, một người đàn ông mắt trắng dã da dẻ xanh xao đầy vết xước, hàm răng trong miệng vàng ố ngả màu đen đang lết về phía trước. Nếu lúc này có ai đó nhìn thấy chắc chắn sẽ phải hét lên sợ hãi, người đàn ông chỉ còn thân trên, dùng hai tay cào xuống mặt đường lết về phía trước, phần dưới từ bụng trở xuống chỉ còn sót lại khúc ruột bị kéo lê theo, còn lại đã không còn gì, không có chân, có có gì cả, thoạt nhìn như bị thứ gì đó trực tiếp cắn xé, phần thịt lộ ra lởm chởm dấu răng cùng dấu móng tay, đen ngòm thối rữa.
Da thịt va chạm cùng mặt đường ngẫu nhiên bị kéo rớt, một mảnh thịt thối rớt lại trên còn đường cùng vệt máu đen. Người đàn ông dường như không cảm thấy đau đớn, tiếp tục dùng tay di chuyển về phía trước.
Rất đói!
Muốn ăn!
Muốn cắn xé!
Nếu lúc này Bạch Vũ ở đây sẽ nhận ra, người đàn ông chỉ còn nửa thân trên này chính là người bị hai kẻ điên trong khu trọ móc bụng ăn sống. Lúc này anh ta đã trở thành một trong số chúng.