Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mặt trời đã lặn ánh nắng ấm áp không còn, không khí vô cùng ẩm ướt vì tuyết tan. Hôm nay Bạch Vũ phát bữa tối cho mọi người tự về phòng xử lý, sau đó về phòng nghỉ ngơi, Lương Đại Thành từ buổi sáng đã không bước ra khỏi phòng, chỉ có mấy người Thẩm Mộc ngồi lại bên cửa sổ nói chuyện giết thời gian, vì Tả Linh Ngọc bị bệnh, Lăng Hách cũng cầm thức ăn về phòng chăm sóc cô.
Lăng Hách để bữa tối lên bàn đi đến bên giường sờ trán Tả Linh Ngọc thử nhiệt độ.
Cảm giác nóng bỏng không những không giảm bớt mà còn tăng lên, Tả Linh Ngọc mơ hồ mở mắt ra nhìn, thấy là Lăng Hách liền nở nụ cười nhợt nhạt trấn an hắn.
Cả người Tả Linh Ngọc vùi trong chăn, đầu óc đã có chút mê mang, cười với Lăng Hách xong liền thiếp đi.
Lăng Hách nhìn dáng vẻ này của cô vô cùng đau lòng, ngoại trừ giúp Tả Linh Ngọc đắp khăn ướt lên trán hạ nhiệt lại chẳng còn cách nào khác.
Trong lòng thầm mong ngày mai tuyết có thể tan hết, hắn có thể ngoài tìm thuốc hạ sốt trở về.
Mặc dù còn rất sớm nhưng Lăng Hách vẫn ăn bữa tối sau đó trèo lên giường, muốn ôm Tả Linh Ngọc vào lòng lại lo lắng làm cô khó chịu nên đành thôi, tối qua Tả Linh Ngọc phát sốt hắn thức trắng một đêm canh chừng, lúc này có chút chịu không nổi nhắm mắt tính toán ngủ trong chốc lát.
Lăng Hách nhắm mắt thiếp đi không bao lâu, Tả Linh Ngọc nằm bên cạnh hắn đột nhiên mở to mắt, vẻ mặt vặn vẹo thống khổ, hai bàn tay dấu dưới chăn bấu chặt lấy đệm giường, ánh mắt dần tan rã, móng tay nhanh chóng dài ra với tốc độ kinh ngạc, da thịt trên người trên mặt bắt đầu lạnh đi màu sắc cũng dần thay đổi, Tả Linh Ngọc há miệng phát ra những âm tiết kỳ quái.
"Aaaaaa!!!"
Một tiếng gào thét đau đớn vang vọng khắp tầng ba khách sạn. Đám người Thẩm Mộc, Cố Ân đang ngồi bên cửa sổ bị tiếng hét thảm này làm giật bắn người.
"Là Lăng Hách!"
"Có chuyện gì?"
Trời còn vương chút tia sáng của ban ngày không cần thắp nến cũng có thể thấy rõ, mấy người đứng dậy chạy vội đến phòng Lăng Hách, đúng lúc Bạch Vũ và Lương Đại Thành cũng mở cửa cầm theo vũ khí bước ra.
"Có chuyện gì?" Bạch Vũ vội vàng hỏi.
Đám người nhốn nháo trả lời: "Không biết, là Lăng Hách."
Cửa khách sạn thông thường đều mở bằng thẻ, từ khi mất đi nguồn điện đã mất chức năng khóa phòng, Bạch Vũ không ngần ngại mở cửa phòng Lăng Hách ra.
Cảnh tượng trong phòng khiến bọn họ hít vào một ngụm khí lạnh một hơi.
Chỉ thấy Tả Linh Ngọc quỳ rạp trên giường vùi đầu cắn xé, bên dưới chính là Lăng Hách đang cố sức đẩy Tả Linh Ngọc ra, trên mặt trên cổ hắn be bét máu, máu từ vết thương trên cổ hắn ọc ọc phun ra không ngừng.
Tả Linh Ngọc đã biến thành tang thi.
Nghe được bọn họ mở cửa đi vào, Tả Linh Ngọc ngước đầu lên nhìn, máu tươi từ trong miệng chảy dài xuống bên dưới, hai mắt Tả Linh Ngọc đã không còn đồng tử, da thịt xanh xám.
"Xử lý cô ta!" Bạch Vũ hô, rút kiếm bước đến muốn chém xuống, không nghĩ tới lại bị Tả Linh Ngọc linh hoạt tránh được.
Trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc, lại không có thời gian suy nghĩ nhiều, Tả Linh Ngọc cực kỳ linh hoạt nhảy xuống giường đối mặt với bọn họ, động tác không chút cứng ngắc sức bật kinh người. Lương Đại Thành cầm búa tiến lên hỗ trợ Bạch Vũ, hai người một bên trái một bên phái đồng thời đánh ra, lại không ai đánh trúng Tả Linh Ngọc. Tốc độ của Tả Linh Ngọc nhanh đến mức quỷ dị, né tránh một búa của Lương Đại Thành lại nhanh nhẹn quay người lao đến Bạch Vũ, Bạch Vũ nghiêng người tránh đi đồng thời vung kiếm chém ra trước mặt.
Thẩm Mộc vội la lên: "Mọi người lấy vũ khí!"
Rõ ràng Tả Linh Ngọc không giống tang thi bình thường, sức chiến đấu của Bạch Vũ cùng Lương Đại Thành không thấp lại như cũ không đánh trúng. Vừa rồi bọn họ không ai cầm vũ khí theo, lúc này lập tức chạy về phòng lấy.
Rầm!
Cả người Bạch Vũ bị hất bay ra hành lang, lưng đập vào tường, ngay sau đó Tả Linh Ngọc nhảy lên nhào đến đè trên người hắn, há mồm cắn xuống lại bị một búa từ phía sau đập bay sang bên cạnh.
Tả Linh Ngọc nhanh chóng bò dậy, trên đầu chảy ra một hàng chất lỏng đen ngòm lại vững vàng không ngã xuống.
Đám người Thẩm Mộc đã lấy vũ khí tham gia chiến đấu, một đám người vây quanh Tả Linh Ngọc, Bạch Vũ cầm kiếm lao lên, lưỡi kiếm xé gió chém xuống, Tả Linh Ngọc như cũ tránh thoát.
"Lăng Hách bị cắn, mau xử lý anh ta!" Bạch Vũ hô to, một bàn tay đầy móng vuốt đập xuống người hắn, Bạch Vũ vội vàng lăn một vòng né tránh.
Lăng Hách bị Tả Linh Ngọc cắn, nếu biến đổi trở nên lợi hại như thế này thì rất phiền phức, nhưng hắn đã muộn một bước, một người cả người đầy máu, trên cổ bị cắn lủng một mảng to từ từ bước ra, hắn rống lên một tiếng lao đến chỗ bọn họ.
Tốc độ của Lăng Hách không nhanh như Tả Linh Ngọc nhưng tuyệt đối không phải là chậm, hắn lao đến muốn túm lấy Thẩm Mộc, Thẩm Mộc giơ đao chém xuống đầu hắn, Lăng Hách không né tránh vươn tay bắt lấy Thẩm Mộc. Một đao chém xuống lại không để lại dấu vết nào trên đầu Lăng Hách, Thẩm Mộc bị hắn đẩy ngã lăn ra đất, Bạch Vũ từ phía sau túm lấy quần áo Lăng Hách kéo ra, Hùng Đại Hào nhân cơ hội muốn chém đứt cổ Lăng Hách lại không thành công, Lăng Hách bật ngươig kéo theo cả Bạch Vũ đâm vào tường.
Móng tay sắc nhọn gần như sượt qua gò má, Cố Ân ngửa người ra sau né tránh lại bị Tả Linh Ngọc nhảy lên người đánh ngã, bên cạnh Lương Đại Thành lập tức dùng sức đánh vào người Tả Linh Ngọc, một búa vào người cơ hồ có thể nghe được tiếng xương cốt gãy vụn, nhưng Tả Linh Ngọc lại nhanh chóng đứng lên, há miệng hét ra một tiếng thật dài.
Tiếng hét chói tai đâm vào màng nhĩ phát đau, không phải tiếng gào đói khát cũng không phải tiếng rống giận, mà là một tiếng hét với âm điệu cao vút.
Lăng Hách nghe được tiếng hét càng trở nên điên cuồng, vung tay muốn hất văng Bạch Vũ, lại bị Tần Thu Hoài giữ chặt lấy cánh tay còn lại: "Nhanh!"
Hùng Đại Hào cùng Thẩm Mộc điên cuồng vung đao chém xuống đầu Lăng Hách, cho dù cứng rắn đến mấy đỉnh đầu hắn cũng đã bắt đầu vỡ ra.
Lăng Hách gào rống tức giận, lại bị thêm một đao bổ xuống kết liễu.
Rầm!
Diêu Tâm cùng Cố Ân đồng thời bị hất văng vào, Tả Linh Ngọc nhảy bật lên né tránh búa trong tay Lưu Hoàng Nghĩa, lại không né được búa trong tay Lương Đại Thành, đầu Tả Linh Ngọc bị đánh lệch qua một bên. Có vẻ cái chết của Lăng Hách khiến Tả Linh Ngọc vô cùng giận dữ, Tả Linh Ngọc ngồi chồm hổm trên mặt đất, móng tay sắc nhọn như vuốt dã thú rẹt rẹt cào xuống sàn, há miệng gào rống.
Đám người Bạch Vũ đồng loạt xông đến, Tả Linh Ngọc bật người nhảy lên muốn né tránh, lại bị Bạch Vũ nhấc chân đá rơi xuống đất, một cái búa lớn từ trên cao đập xuống đầu, sàn nhà cũng bị đánh lõm xuống, đầu Tả Linh Ngọc lại chỉ rớt ra một tảng da thịt, chân Bạch Vũ đạp lên mặt Tả Linh Ngọc, giơ kiếm chém ngay cổ, tứ chi Tả Linh Ngọc lập tức rũ xuống nhưng miệng vẫn há to, lại là một trận hét dài đinh tai nhức óc, Bạch Vũ cảm thấy đây không chỉ là một tiếng hét đơn giản, nhưng không biết nó có ý nghĩa gì.
Tả Linh Ngọc đã không thể tấn công nữa, cái đầu bị chém đứt nằm trên mặt đất gào thét.
Đầu Tả Linh Ngọc cứng rắn hơn tang thi thông thường, đám Bạch Vũ phải mất hồi lâu mới tạp nát được.
Nhìn hai cái xác nhầy nhụa lại quen thuộc nằm trên hành lang, cả đám vô lực ngồi bệt xuống dưới sàn thở dốc.
Lại không biết rằng hàng trăm tang thi đang tiến về phía khách sạn.