Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ánh sáng ấm áp đã lâu không nhìn thấy xuất hiện, ngay cả Bạch Vũ cũng có xúc động muốn rơi lệ. Bóng tối cuối cùng đã bị xua tan, tia nắng ấm áp thông qua cửa sổ chui vào bên trong khách sạn.
Một đám người ngồi bên cửa sổ ngây ngốc nhìn ra ngoài, còn chưa tin nổi vào mắt mình.
Bọn họ đã ngồi đây nhìn từ lúc tia sáng đầu tiên xuất hiện trên bầu trời, lúc này mặt trời đã lên cao.
Sống trong bóng tối quá lâu làm họ lưu luyến thứ ánh sáng ấm áp này, muốn ngồi xuống ngắm nhìn để xác định bản thân không có nằm mơ.
Không biết là ai sụt sịt một tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, đám người đưa mắt nhìn nhau, bỗng nhiên ôm chằm lấy nhau cười lớn, hai mắt lại đỏ lên.
Ánh sáng đã trở lại nhưng không biết được bao lâu, tạm thời Bạch Vũ không dám đưa mọi người lên đường tìm đến căn cứ, hắn cùng mọi người bàn tính cuối cùng thống nhất chờ thêm ba ngày nữa, trong ba ngày này họ sẽ tranh thủ tìm kiếm vật tư.
Hiện tại đã có không gian của Cố Ân, tuy không lớn nhưng để chứa lương thực lên đường là dư dả.
Lương Đại Thành cùng Hùng Đại Hào như cũ không thức tỉnh dị năng, bóng tối đã tan đi, hai người cảm thấy không còn cơ hội nữa, ủ rủ buồn rầu hồi lâu.
Bạch Vũ không biết phải an ủi thế nào, cho dù muốn nhưng hắn cũng không có cách nào giúp hai người thức tỉnh được.
Sức chiến đấu của Lương Đại Thành và Hùng Đại Hào rất tốt, không thể thức tỉnh cũng Bạch Vũ cũng rất khó hiểu.
Trong đội có tất cả tám người, trong đó có tới sáu người thức tỉnh dị năng, Bạch Vũ không biết là do bọn họ may mắn hay do số người thức tỉnh nhiều hơn không thức tỉnh, nhưng cho dù thế nào thì sức chiến đấu của họ cũng tăng lên đáng kể.
Sáng hôm sau, Bạch Vũ dẫn người vào thành phố thu thập vật tư, thời gian lâu rồi các cửa hàng siêu thị hầu như đã bị vơ vét sạch sẽ, thỉnh thoảng mới tìm được chút xíu đồ còn sót lại.
Dù ít hay nhiều bọn họ đều không chê cần mẫn tthu thập từng chút một, được bao nhiêu Cố Ân đều thu vào không gian, một chút cũng không để lộ ra. Họ tình cờ gặp được một đội khác cũng đi thu thập, hai bên cảnh giác nhìn nhau hồi lâu mới cẩn thận dò hỏi tình huống, hỏi đối phương có tiến hóa hay không.
Ngoại trừ dị năng của Cố Ân, Bạch Vũ đều nói ra trong đội ai thức tỉnh dị năng gì, trong đội sức chiến đấu càng cao thì mới càng khiến người khác không dám đánh chủ ý, đạo lý này hắn hiểu được.
Nghe hắn nói trong đội có tới năm người thức tỉnh, đối phương kinh ngạc vô cùng, còn tỏ ra không mấy tin tưởng, đợi đến khi năm người Bạch Vũ biểu diễn cho đối phương xem, họ mới tin.
Bạch Vũ hỏi lại đối phương có bao nhiêu dị năng, đội đối phương có tất cả mười một người lại chỉ có hai người thức tỉnh.
Đám người Bạch Vũ nghe vậy đưa mắt nhìn nhau, sau khi tách ra xác định đối phương không có ý định xấu mới nhao nhao hưng phấn
Hóa ra không phải ai cũng thức tỉnh, phần trăm số người thức tỉnh ít hơn nhiều so với người không thức tỉnh, đội bọn họ có tám người mà có tận sáu người có dị năng, đây là cỡ nào may mắn.
Sau ba ngày thu thập, ngày và đêm đã trở lại như xưa, đội của Bạch Vũ chuẩn bị lên đường tìm tới căn cứ người sống sót ở phía Bắc.
Tất cả lương thực và nước còn sót lại Cố Ân thu vào trong không gian được thì thu, không thu được bọn họ đều chất lên xe, mỗi người lại mang theo cho mình vài bộ quần áo xem như đã thu dọn xong. Xe tải quá mức cồng kềnh, đã có không gian của Cố Ân Bạch Vũ cũng không muốn nó nữa, tám người ngồi hai chiếc xe để tiết kiệm xăng.
Bạch Vũ chất mười một khẩu súng lên xe việt dã, quay đầu nhìn một vòng thấy tất cả đều đã xuống đông đủ, hỏi lại thêm lần nữa: "Còn ai muốn mang theo thứ gì hay không?"
Tất cả đều lắc đầu, trên đường di chuyển ngoài lương thực ra mang theo cũng ít đồ càng tốt, không quá cần thiết thì không cần mang theo.
Người trong đội nhìn về khách sạn lần nữa mới leo lên xe, bắt đầu cuộc hành trình dài ngày.
Bọn họ đã ở tại khách sạn này mấy tháng, dù có vài chuyện không hay xảy ra nhưng nơi này vẫn được xem là nơi trú ẩn an toàn, còn là nơi bọn họ trao đổi hình cảm với nhau, bây giờ rời đi tìm đến một nơi xa lạ làm trong lòng họ lo sợ. Con người là loài động vật sống quần cư, họ không thể mãi trốn tránh ở chỗ này, nếu đã biết có một nơi có đông đúc đồng loại sinh sống, cho dù đường đi có nguy hiểm họ vẫn sẽ tìm đến nơi.
Khách sạn biến mất trong tầm mắt, Thẩm Mộc quay đầu cười với Bạch Vũ, trên xe còn có Cố Ân cùng Diêu Tâm, hai cô gái đang líu ríu nghiên cứu dị năng của Diêu Tâm.
Vốn dĩ nữ nhân với nữ nhân sẽ có rất nhiều chủ đề chung để trò chuyện nhưng vì trước giờ có khúc mắc nên không muốn nhìn đến đối phương, hiện tại khúc mắc được cởi bỏ hai người trở nên thân thiết hơn nhiều.
Nghe hai người nói chuyện, Thẩm Mộc cũng quay ra ghế sau cùng tham gia, dị năng của Thẩm Mộc là nước, của Diêu Tâm lại là lửa hai thứ hoàn toàn đối lập, càng có nhiều thứ để nói hơn.
Bạch Vũ đã từng thử dạy cho Thẩm Mộc cách tạo ra đao kiếm từ nước nhưng cậu không làm được, có lẽ là do chưa đủ sức mạnh.
Nếu đem ra so sánh dị năng của Thẩm Mộc thật sự yếu ớt, nước không đủ lực để tiêu diệt kẻ địch, nhưng có thể cung cấp nguồn nước sạch cho đồng đội, nếu có thể thăng cấp sức mạnh hẳn sẽ được cải tiến đến lúc đó chiến đấu là không thành vấn đề, nhưng đó là nếu có thể thăng cấp, bằng vào hiện tại thì nó thực sự yếu.
Dị năng băng và hỏa không tồi, có thể chiến đấu cũng có thể phụ trợ, lửa có thể thắp sáng, băng có thể làm tan chảy thành nước.
Từ khách sạn họ phải vào thành phố trước, dọc đường đi mấy người bọn họ sử dụng dị năng tiêu diệt tang thi lang thang trên đường xem như tập luyện độ chính xác cũng như khống chế năng lượng.
Vì chưa quen sử dụng dị năng độ chính xác không được cao, Diêu Tâm phải quăng ra bốn, năm trái cầu lửa mới đánh nổ được một đầu tang thi.
Đi phía sau, Tần Hoài Thu cùng Lưu Hoàng Nghĩa có vẻ khống chế tốt hơn, chỉ cần hai đầu băng nhọn là có thể xuyên thủng đầu một con, thỉnh thoảng chỉ cần một lần đã hạ được một tang thi.
Hùng Đại Hào và Lương Đại Thành nhìn mấy người bùm bùm quăng dị năng, làm ra vẻ ghét bỏ bĩu môi, trong lòng thì ao ước muốn chết.
Để ba người luyện tập chốc lát, Bạch Vũ mới lên tiếng cản lại: "Được rồi, đừng dùng hết năng lượng, trên đường gặp phải thứ gì còn chưa biết được."
Diêu Tâm nghe được rụt người vào trong xe, gật đầu kéo cửa kính xe lên.
Vào đến nội thành muốn đến được đường ra khỏi thành phố họ phải đi ngang qua siêu thị mini trước đó. Sở dĩ Bạch Vũ đặc biệt chú ý đến nó là bởi vì cái cảm giác lần đó làm hắn không cách nào quên được, là nỗi sợ hãi phát ra từ sâu bên trong.
Không biết thứ bên trong đó là gì.
Có lẽ vì quá chú ý đến nó, lúc gần đến Bạch Vũ còn đưa mắt nhìn vào trong.
Lại không nghĩ tới một cái liếc mắt này làm hắn hối hận một đời.