Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không khí xung quanh như bị bóp méo, năng lượng vô hình liên tục đánh vào những cánh tay của con quái vật.
Gió được tạo thành một tầng rào chắn, độc tố con quái vật phun ra đều bị tầng rào chắn vô hình này cản lại, một chút cũng không thể bắn đến trên người bọn họ.
Bạch Vũ chỉ cảm thấy năng lượng trong cơ thể vốn đã sắp cạn lại bắt đầu bành trướng khiến da thịt trên người căng đau. Hai mắt hắn đỏ ngầu, vung tay làm động tác chém xuống, một cánh tay nữa của quái vật bị kiếm khí vô hình chém đứt ngang rơi xuống đất.
Con quái vật cảm nhận được cỗ năng lượng khổng lồ đang đè ép nó, nó buông tha đám người xung quanh, dốc toàn lực đánh về phía Bạch Vũ.
Nó nhằm vào một mình Bạch Vũ lại tạo cơ hội cho đám người Tần Hoài Thu tấn công, dị năng bùm bùm được phóng ra chỉ tập trung vào cánh tay nó, không bao lâu thêm một cánh tay nữa bị đánh nát nhừ.
Chỉ còn bốn cánh tay khiến con quái vật bắt đầu sợ hãi, nó vươn tay ra ngoài muốn theo cửa sổ chạy trốn, lại bị Bạch Vũ điều khiển gió bên ngoài quật ngã vào lại bên trong, kiếm khí sắc bén xé không chém xuống, cánh tay quái vật lần lượt bị chém đứt, nó gào rống đau đớn, há miệng phun độc tố.
Bạch Vũ vung tay tạo tường gió, độc tố chạm đến tường gió bị dội ngược trở lại trên người quái vật, nháy mắt ăn mòn da thịt nó, quái vật lăn lộn dùng cánh tay cuối cùng còn sót lại bấu xuống sàn muốn bò đi, băng nhọn từ dưới đất chui lên đâm vào da thịt nó, cầu lửa từ trên giáng xuống đầu nóng bỏng đánh sâu vào não.
Nhưng tất cả đều không thể tiêu diệt quái vật, cho dù cánh tay duy nhất sót lại bị Bạch Vũ chém đứt lìa, nó vẫn còn há miệng gào rống, lỗ thủng trên người do độc tố nhanh chóng ăn mòn tất cả nơi nó đi qua, con quái vật lăn lộn gào rống đau đớn, càng lăn lộn độc tố trên người nó càng dây ra nhiều chỗ, ăn mòn càng thêm nhanh chóng.
Nó đã không còn công kích bọn họ được nữa mà chỉ có thể lăn lộn trên mặt đất, hai chân thoạt nhìn như không dùng được, nó không thể đứng bằng hai chân mà chỉ có thể di chuyển bằng tay, cánh tay bị chặt đứt hết đồng nghĩa với việc nó đã trở thành phế vật.
Bạch Vũ mở to hai hai mắt nhìn độc tố ăn mòn cơ thể nó, hắn run rẩy xoay người muốn tìm kiếm Lương Đại Thành.
Vết thương trên cánh tay đã ăn mòn đến bả vai, cả cánh tay chỉ còn lại xương trắng, sắc mặt Lương Đại Thành không còn huyết sắc, cả người lảo đảo ngã ngồi dựa vào vách tường.
Đám người Bạch Vũ vội vàng đi đến bên cạnh Lương Đại Thành, Bạch Vũ quỳ xuống đất đưa tay muốn ngăn chặn ăn mòn nhưng lại bị Lương Đại Thành tránh né, vết thương dần lan đến trước ngực hắn, vải vóc cùng thịt tươi trên người nhanh chóng bị độc tố xâm nhập.
Hai mắt Bạch Vũ đỏ ngầu, hắn luống cuống tay chân muốn tìm đao, nói năng lộn xộn: "Chặt cánh tay này đi là được... Lão đại... Anh chờ em một chút... Chờ một chút..."
Tìm không thấy đao, Bạch Vũ bắt đầu trở nên khủng hoảng, vẻ mặt hung tợn muốn dungg kiếm khí chém xuống bả vai Lương Đại Thành.
"Bạch ca, đừng! Không thể!"
"Không được đâu!"
Thẩm Mộc cùng những người khác vội vàng ôm lấy hắn ngăn lại, Bạch Vũ vùng vẫy muốn đẩy bọn họ ra.
Đau đớn khiến Lương Đại Thành khó thở, mồ hôi từ trên trán hắn tuôn ra như mưa, nhìn Bạch Vũ như vậy lại không đành lòng, cố gắng nở nụ cười trấn an hắn: "Bạch Vũ...cậu nghe anh nói..."
Bạch Vũ nghẹn ngào nói với Lương Đại Thành: "Đừng, lão đại, anh chờ một chút, em nhất định tìm ra cách, anh chịu đựng một chút nữa thôi, được không?"
Độc tố đã ăn mòn nửa phần ngực xâm nhập sâu vào trong lục phủ ngũ tạng, Lương Đại Thành đã không xong, hắn cố gắng hít thở, hổn hển nói: "Đời này được.. Làm anh em với cậu... anh không còn cầu gì hơn... Cậu nhất định... Phải sống.. Thay cả phần của anh...."
Lương Đại Thành dùng hết sức lực còn sót lại nâng cánh tay còn chưa bị ăn mòn lên, xoa đầu Bạch Vũ: "Đừng đau khổ... Bạch Vũ... Cho anh một... Cái dứt khoát đi... Lão tử không muốn bị... Đau đớn... Đến chết."
Lồng ngực đã bị mòn đến tận bên trong, tim gan trong ngực nhanh chóng xèo xèo rụng xuống, Lương Đại Thành đã không thể nhịn xuống, hắn lăn lộn gào thét.
Không ai đành lòng nhìn hắn bị đau đớn tra tấn như vậy, Tần Hoài Thu nhặt súng lên muốn giải thoát cho hắn, lại bị Bạch Vũ giành lấy, hắn tự mình ra tay, nước mắt rơi xuống, một viên đạn vào đầu giúp Lương Đại Thành không còn cảm thấy đau đớn nữa, cũng sẽ không biến thành thứ ghê tởm kia.
Cho dù Lương Đại Thành đã chết độc tố vẫn tiếp tục hủy diệt da thịt hắn, cuối cùng chỉ còn lại một bộ xương trắng trỏng trơ trên mặt đất.
Bạch Vũ quỳ gối bên cạnh không ngừng rơi nước mắt, hắn hối hận rồi, lòng tốt chó má gì, lại không liên quan đến hắn, tại sao phải cứu người hắn không quen biết, để mặc bọn họ chết đi không phải tốt hơn sao?
Không cứu người, hắn sẽ không bước vào chỗ chết tiệt này, Lương Đại Thành cũng không vì cứu hắn mà chết.
Đúng, Lương Đại Thành vì cứu hắn mà chết.
Đám người Thẩm Mộc cũng khóc lên, mới sáng nay họ còn vui sướng cùng nhau lên đường, tại sao lúc này lại trở thành như vậy?
Khóc xong Bạch Vũ cứ ngây ngốc quỳ bên cạnh bộ xương trắng không đứng dậy, cũng không nói chuyện với ai, hắn nhìn chằm chằm vào lỗ đạn trên xương sọ của Lương Đại Thành cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Cho dù đau lòng như thế nào vẫn cần phải lên đường, Thẩm Mộc ngồi xuống bên cạnh Bạch Vũ nhỏ giọng khuyên nhủ hắn.
Bạch Vũ ngây ngốc quay đầu nhìn cậu, thều thào nói: "Lão đại vì cứu anh mới chết, tại sao người chết không phải là anh? Tại sao?"
Nghe hắn nói vậy Thẩm Mộc lập tức ôm lấy hắn khóc lớn: "Anh đừng như vậy! Anh chết rồi em phải làm thế nào?!"
Bên này hai người ôm nhau khóc rống, trong góc tường hai người mặc quân phục chậm rãi tỉnh lại.
Lưu Hoàng Nghĩa nhìn thấy vội vàng tiến đến đỡ hai người dậy, hỏi: "Các anh có sao không?"
"Là các người cứu chúng tôi?" Nhìn tình huống trước mắt có thể đóan ra được. Trịnh Du đột nhiên nhảy dựng lên: "Trong này có tang thi tiến hóa, mau rời khỏi đây!"
Lưu Hoàng Nghĩa vội vàng giữ hắn lại: "Đã bị chúng tôi giết chết."
"Đã chết?!" Trịnh Du nhìn đồng đội bên cạnh, lại nhớ đến những gì xảy ra sáng nay, hắn nhìn một đống xương trắng bên cửa sổ, hai hàng nước mắt rơi ra.
Đội trưởng đã chết, đồng đội của hắn đã chết.
Sáng nay đội của hắn đến đây dán thông báo, vì lương thực dự trữ không còn nhiều liền thuận tiện vào trong tìm kiếm không nghĩ tới bên trong có tang thi biến dị còn cực kỳ lợi hại, dù trong đội có hai người thức tỉnh dị năng, cố gắng chống đỡ hồi lâu cuối cùng vẫn lần lượt bị nó giết chết.
Hắn bị nó siết chặt quăng ra ngoài cửa sổ chơi đùa, nhìn thấy có hai chiếc xe dừng lại trên đường hắn liền liều mạng ra hiệu cho bọn họ chạy đi, không ngờ bọn họ lại xông vào cứu hắn, còn giết được thứ kia. Nhưng nhìn đến dáng vẻ đau khổ của bọn họ, còn có Bạch Vũ đang quỳ gối bên đống xương trắng, Trịnh Du liền hiểu được đã có người trong đội của họ ra đi.
Nhìn Bạch Vũ không màng tất cả, Lưu Hoàng Nghĩa chỉ có thể tự mình dò la tin tức từ họ. Quả nhiên hai người Trịnh Du đúng là quân nhân được giao nhiệm vụ tìm kiếm người sống sót, họ đã gặp qua rất nhiều người, người sống đều được họ hướng dẫn tìm đến căn cứ.
Dù đội ngũ chỉ còn hai người, dù đau lòng đến mức nào, là một quân nhân cho dù chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ, biết được đội của Bạch Vũ đang trên đường tìm đến căn cứ, Trịnh Du nhiệt tình chỉ hướng đi cho họ, lại tỏ lòng biết ơn một hồi, sau đó nói: "Chúng tôi phải tiếp tục nhiệm vụ, chúc mọi người lên đường may mắn."
Lưu Hoàng Nghĩa nghe hắn muốn đi tìm kiếm người sống sót trong thành phố, trong lòng khẽ động, ngập ngừng nói: "Cha mẹ tôi đang ở thành phố B, tôi đã ra ngoài tìm kiếm nhiều lần nhưng không có tin tức, nếu các anh gặp được họ..."
"Cha mẹ anh?" Trịnh Du sửng sốt, sau đó khó xử hỏi lại: "Họ đã lớn tuổi?"
Lưu Hoàng Nghĩa gật đầu: "Đã ngoài năm mươi."
Trịnh Du cùng đồng đội đưa mắt nhìn nhau, tỏ vẻ chia buồn nói với Lưu Hoàng Nghĩa: "Kháng thể của người già và trẻ em rất yếu, quân đội đã tìm hiểu và nghiên cứu, sau khi bệnh dại bộc phát, một trăm phần trăm người lớn trên năm mươi tuổi đều không thể chống lại virus. Đối với trẻ em là tám mươi phần trăm."
"Anh nói cái gì?" Thẩm Mộc đang ngồi bên cạnh Bạch Vũ nghe được lập tức xông đến bắt lấy hai tay Trịnh Du hỏi lại: "Anh nói lại một lần nữa?". Tiên Hiệp Hay
Trịnh Du xin lỗi nói: "Tôi rất tiếc, đó là sự thật."
Đó là lý do vì sao trong số những người sống sót hoàn toàn không có người lớn tuổi.
Tất cả người trong đội ngoại trừ Bạch Vũ có cha mẹ như không thì còn lại đều có cha mẹ người thân. Nghe được Trịnh Du nói bọn họ đều không thể tin cũng không muốn tin.
Đột nhiên nghe được tin thân nhân không còn trên đời, là ai cũng sẽ không muốn tin đó là sự thật.
Trinh Du nhìn bọn họ, lắc đầu nói: "Đó là những gì tôi có thể cho mọi người biết. Đến căn cứ mọi người sẽ rõ, bây giờ chúng tôi phải đi."
Trịnh Du cùng đồng đội đã rời đi, những người còn lại ngây ngốc nhìn nhau, thấy được đau thương trong mắt nhau, họ không muốn tin nhưng đây có lẽ là sự thật, vì họ chưa từng nhìn thấy một người lớn tuổi nào sống sót.
Mất mát đột nhiên ập đến với toàn bộ bọn họ, đau khổ không cách nào xoa dịu chỉ có thể để mặc cho nước mắt trào ra.
_____
Tác giả: Một đội ngũ cho dù lợi hại đến đâu cũng không tránh khỏi có thương vong, huống chi đội của Bạch Vũ không được tính là lợi hại, họ chỉ là những con ếch ngồi trong đáy giếng mang tên thành phố B mà thôi.
Vĩnh biệt Thành lão đại.