Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trên con đường nhỏ ven rừng một chiếc G55 chạy vụt qua cuốn theo bụi đất, đằng sau, vài ba tang thi vươn dài tay như muốn đuổi theo nhưng cuối cùng cũng bị bỏ lại thật xa.
Trên xe, một nam nhân cường tráng gương mặt góc cạnh hai tay đặt trên vô lăng mắt nghiêm túc nhìn về phía trước, ghế phó lái bên cạnh đặt một thanh kiếm Kanata dài.
Hôm nay là ngày thứ mười tám kể từ khi Bạch Vũ rời khỏi thánh phố Z, tròn một tháng kể từ khi thế giới bộc phát dịch bệnh.
G55 chầm chậm dừng lại trước một ngã ba đường, Bạch Vũ ngồi trên xe cầm bản đồ giấy nghiên cứu. Vì sóng vô tuyết không còn sử dụng được nên máy định vị trên ô tô hoàn toàn trở nên vô dụng, tấm bản đồ giấy này là Bạch Vũ cố tình tiến vào một nhà sách tìm kiếm được.
Grừm!
G55 lăn bánh rẽ phải.
Trên bản đồ, một điểm đó được đánh dấu, thành phố B cách ngã ba này gần 500km.
Bạch Vũ có chút nôn nóng tăng nhanh tốc độ, đã mười tám ngày kể từ khi hắn rời thành phố Z. Nếu là trước đây cho dù lái xe ô tô cũng chỉ cần ba ngày là tới nơi, nhưng trên đường đi Bạch Vũ gặp phải rất nhiều chướng ngại vật, khi thì tắc đường do xe cộ bị bỏ lại, lúc thì đoạn đường đó có quá nhiều tang thi, hắn đành phải tìm kiếm đường vòng tiếp tục di chuyển. Đặc biệt là về đêm hắn cần thiết phải tìm được nơi trú ẩn an toàn, không thể lái xe trên đường vào ban đêm. Ánh đèn xe và tiếng động cơ sẽ làm tang thi chú ý, mỗi khi màn đêm buông xuống đám tang thi sẽ trở nên mạnh hơn.
Ra khỏi con đường nhỏ ven rừng nhập vào đường lộ chính cũng là lúc mặt trời lặn. Bạch Vũ quan sát hai bên đường ý đồ tìm kiếm một nơi nghỉ tạm qua đêm.
Từ khi dịch bệnh bùng phát rất nhiều căn nhà bị bỏ hoang, nhiều nơi Bạch Vũ đi qua hắn không gặp được người sống sót, chỉ có tang thi du đãng khắp nơi.
Bạch Vũ cho xe dừng lại trước một căn nhà có rào sắt, có hai tang thi đang ngẩn ngơ gần đó, nghe được tiếng động liền tiến đến. Bạch Vũ cầm kiếm mở cửa xuống xe, vòng ra đằng sau mở cốp xe lấy balo khoác lên vai. Thản nhiên đi về phía trước, một chân đạp ngã một tang thi ra đất, một tay rút kiếm chém xuống tang thi bên cạnh, sau khi nó ngã xuống mới nhẹ nhàng dùng kiếm đâm xuống đầu tang thi đang dãy dụa dưới chân.
Nhanh gọn dứt khoát.
Sau bao nhiêu ngày trên đường, Bạch Vũ đã quá quen với việc xử lý tang thi, đừng nói chỉ có hai, cho dù trước mặt là hai mươi hắn cũng có thể xử lý.
Bạch Vũ tung người bám lấy lỗ hổng trên hàng rào trèo vào trong, hắn thử mở cửa trước, không khóa. Trong nhà đồ đặc bừa bộn xen lẫn vết máu, khắp nơi bám đầy bụi.
Sau khi kiểm tra hết tất cả các phòng đồng thời xử lý thêm một tang thi đang bị kẹt trong phòng bếp, hắn yên tâm đi vào phòng ngủ, lôi chăn đệm dính máu trên giường vứt xuống đất. Ăn qua loa hai cây lạp xưởng cùng một gói bánh quy thì màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, hắn nằm lên giường hai tay gối sau đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nếu thuận lợi, ngày mai hắn sẽ đến được thành phố B.
Thẩm Mộc, nhất định phải đợi anh đến.
Cạch!
Bạch Vũ mở bừng mắt, tay chộp lấy kiếm đang để bên cạnh, đứng dậy nấp vào sau cửa.
Có tiếng bước chân bên ngoài, rất nhẹ.
Tay nắm cửa phòng ngủ bị vặn ra, một bóng đen rón rén tiến vào, vừa đi được hai bước chân bóng đen chợt khựng lại, một lưỡi kiếm sắc bén đặt ngay sát cổ, sau cánh cửa một nam nhân cao lớn bước ra.
Trong phòng quá tối, hắn không nhìn rõ đối phương nhưng hắn cảm giác được chỉ cần hắn nhúc nhích thôi lưỡi kiếm này sẽ không ngần ngại cắt ngang cổ mình.
Lưu Hoàng Nghĩa vội vàng lên tiếng: "Tôi không phải người xấu, cũng không bị cắn. Tôi không cố ý xấu, chỉ muốn mượn chỗ nghỉ tạm. Thật sự".
Trong bóng đêm vẻ mặt Bạch Vũ sắc bén, sau khi xác định chỉ có một người này hắn mới hơi buông lỏng chút: "Anh là ai?"
Lưu Hoàng Nghĩa nói: "Tôi tên Lưu Hoàng Nghĩa, chỉ đi ngang qua đây muốn mượn chỗ nghỉ ngơi một đêm".
Bạch Vũ không hạ vũ khí nói: "Di chuyển đến cạnh giường, trên giường có một chiếc balo, ngăn nhỏ ngoài cùng có nến cùng diêm, thắp nó lên".
Lưu Hoàng Nghĩa cẩn thận làm theo, trong phòng trở nên mờ sáng, lúc này Lưu Hoàng Nghĩa mới nhìn rõ người trước mặt, tuổi tác tầm hai lăm hai sáu, vóc người cường tráng cao ít nhất một mét chín, trên người mặc đồ dã ngọai dài tay màu đen, gương mặt góc cảnh sắc bén, đáng chú ý nhất là trên người không có bao nhiêu dơ bẩn.
Lưu Hoàng Nghĩa nhìn lại mình, vóc người cùng mặt mũi xem như dễ nhìn đi nhưng đầu tóc thì bù xù bết dính, quần áo trên người dính đầy vết máu cùng đất cát, tay chân dơ bẩn, mặt mũi lem luốc, chật vật không thể tả.
Không trách Lưu Hoàng Nghĩa, nếu hắn biết hôm nay Bạch Vũ mới vừa tiến vào một tiệm bán quần áo tìm cho mình vài bộ dự phòng cùng thay một thân quần áo tiện thể dùng mấy bình nước sót lại trong tiệm tắm rửa một trận có lẽ sẽ càng cảm thấy đau thương hơn.
Cả ngày rồi hắn không được một ngụm nước, thức ăn chỉ là mấy cái bánh quy khô khốc, vậy mà người này lại dùng nước lọc để tắm.
May mắn, Lưu Hoàng Nghĩa không biết.
Bạch Vũ liếc mắt đánh gia Lưu Hoàng Nghĩa, Lưu Hoàng Nghĩa lúc này quả thật chật vật, cả người dơ bẩn, môi khô nứt do thiếu nước.
Bạch Vũ thu kiếm: "Bạch Vũ, cũng đi ngang qua. Trong balo có thức ăn và nước uống, nếu không ngại..."
"Không ngại, không ngại!!" Không đợi Bạch Vũ nói xong Lưu Hoàng Nghĩa đã liên tục xua tay, vô cùng tự nhiên mở balo ra, hắn cũng rất biết điều chỉ lấy cho mình một chai nước suốt cùng một bọc bánh quy, về phần lạp xưởng cùng thịt khô hắn không động tới.
Lưu Hoàng Nghĩa mở nắp chai uống một hơi nửa chai nước sau đó xé mở gói bánh quy vừa ăn vừa hỏi: "Bên ngoài đậu một chiếc G56, là của anh".
Bạch Vũ gật đầu, Lưu Hoàng Nghĩa tiếp tục hỏi: "Anh muốn đi đâu?"
"Thành phố B"
Lưu Hoàng Nghĩa mở to mắt vui mừng nói: "Tôi cũng muốn đến thành phố B, tôi có thể đi cùng anh được chứ?"
Bạch Vũ nhướn mày, ngồi dậy nhìn Lưu Hoàng Nghĩa: "Tôi không quen biết anh".
Ăn uống xuống bụng, Lưu Hoàng Nghĩa rõ ràng có tinh thần hơn, vui tươi hớn hở nói: "Đừng như vậy chứ, thêm một người là thêm một phần bảo đảm, tôi chỉ xin đi nhờ tuyệt đối không gây cản trở".
Bạch Vũ nằm trở lại trên giường không nói, Lưu Hoàng Nghĩa không nhận được câu trả lời cũng không thất vọng, mồm miệng liếng thoắng tự nói tự trả lời.
"Anh nói xem chúng ta đây đã tạo nghiệt gì chứ, sao lại phải đối mặt với thứ kinh khủng kia".
"Anh không biết đâu lần đầu tiên tôi giết chúng không nhịn được đã ói ra, liên tiếp gặp ác mộng ba đêm liền, thật đáng sợ".
"Trước đây tôi làm việc ở công ty chứng khoáng tỉnh Q, đồng lương thì ít ỏi còn thường xuyên bị cấp trên chèn ép, đúng là lũ khốn chỉ biết bóc lột sức lao động nhân viên!"
"Trước đó cha mẹ tôi đến thành phố B du lịch không kịp trở về, không biết lúc này họ có an toàn không, tôi muốn đi tìm họ".
Bạch Vũ nhịn không được bật dậy túm Lưu Hoàng Nghĩa đang lải nhải quăng ra khỏi phòng.
"Trong nhà còn vài phòng khác, tùy tiện chọn dùng". Nói xong đóng sầm cửa lại.
Lưu Hoàng Nghĩa nhìn cánh cửa đóng sập trước mặt, bĩu môi: "Thật lạnh lùng"
Hắn cũng không cho rằng mình lải nhải quá nhiều khiến người khác thấy phiền.
Lưu Hoàng Nghĩa lết chân đi đến căn phòng bên cạnh, cũng không quan tâm giường đệm có sạch sẽ hay không liền thả người nằm lên, chẳng mấy chốc tiếng ngáy vang lên.
Sáng hôm sau, Bạch Vũ tinh thần phấn chấn khoác balo bước ra khỏi phòng, phòng bên cạnh tiếng ngáy đều đều vang lên cánh một cánh cửa vẫn nghe được rõ ràng.
Chiếc G55 nổ máy rời khỏi chỗ đậu, người bên trong phòng vẫn không hề hay biết gì, dạng tay dạng chân nằm trên giường ngáy vang.
Không qua bao lâu, Lưu Hoàng Nghĩa đang ngủ trên giường bị người dựng đầu dậy, hắn mơ màng mở mắt nhìn thấy Bạch Vũ sắc mặt khó coi đang túm lấy cổ áo mình kéo lên.
Lưu Hoành Nghĩa: "A?"
Bạch Vũ không mấy thân thiện nhìn hắn, ngủ cũng thật ngon, hắn đứng bên ngoài gọi cửa hồi lâu cũng không thức dậy, phải vào tận phòng kéo người lên.
"Dậy! Chúng ta phải đi".
Lưu Hoàng Nghĩa mơ hồ ra khỏi phòng, mơ hồ leo lên xe, tận đến khi một gói thịt khô bị ném vào trong ngực hắn mới bừng tỉnh, không hề biết ngại ngoác miệng cười hô hô: "Bạch ca! Cám ơn anh. Tôi nhất định không cản trở anh, anh đúng là người tốt!"
Lưu Hòang Nghĩa năm nay đã ba mươi hai, há miệng kêu Bạch Vũ hai mươi bảy tuổi một tiếng Bạch ca lại không cảm thấy ngại, da mặt có thể đem so với bức tường phòng.
Sắc mặt Bạch Vũ càng thêm khó coi, cái gì Bạch ca, ca ca cái con khỉ, chúng ta có thân thiết đến vậy à?!