Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc Chu Nhất Dương quay trở lại thì mẹ cậu cũng sắp xong.
Trên đường đưa mẹ về, cậu có kể chuyện vừa rồi gặp bố của Phó Dật Thần.
Mẹ cậu nghe xong thì vỗ đùi: "Sao lại không nói sớm chứ, để mẹ đi gặp người ta luôn."
"Ở trong bệnh viện không tiện đâu mẹ."
"Cứ quay lại để mẹ nói chuyện đi."
"Mẹ nghiêm túc đấy hả?"
"Ừ, nghiêm túc.
Con mau quay xe lại đi."
Chu Nhất Dương nghĩ, tại sao cậu lại nói làm gì cơ chứ, vào gặp, vậy chẳng phải sẽ gặp ông nội Phó ư? Mà ông có vẻ không ưa cậu, cậu chỉ sợ mẹ khó xử thôi.
Chu Nhất Dương quay xe lại, rồi dẫn mẹ đến khoa tim mạch tìm người.
Phó Nham thấy khá bất ngờ khi thấy Chu Nhất Dương quay lại, còn đi cùng mẹ.
Ông nội Phó nằm ở phòng VIP, vừa được bác sĩ khám xong, đang nghỉ ngơi, nhìn thấy hai mẹ con Chu Nhất Dương thì sửng sốt, nhất là khi nhìn thấy mẹ của Chu Nhất Dương.
"Ơ, Tuệ Tuệ, là Tuệ Tuệ phải không? - Ông nội Phó đang nằm thì ngồi dậy.
Chu Nhất Dương mờ mịt quay sang nhìn mẹ mình, ý muốn hỏi sao ông ấy lại biết tên mẹ, còn gọi thân thiết như vậy.
Mẹ Chu Nhất Dương mỉm cười, ngồi lên giường: "Vâng, là con đây bố."
Chu Nhất Dương nghệt mặt ra, bố? con?
Ngay cả Phó Nham cũng bất ngờ.
Cái tình huống cẩu huyết gì đây?
Sau đó, nghe mẹ giải thích, Chu Nhất Dương mới hiểu ra vấn đề.
Chả là hồi còn trẻ, gia đình họ Phó có đi biển chơi, sau đó thì Phó Nham bị lạc, mọi người sợ rằng bị rơi xuống biển, hốt hoảng đi tìm.
Cuối cùng phát hiện ra, Phó Nham được người ta cứu, người cứu là một cô bé, chính là mẹ của Chu Nhất Dương hiện tại.
Bà nội Phó thì thích con gái, nhưng lại sinh được 3 cậu con trai, nên sau đó, cảm tạ ơn cứu mạng, liền nhận mẹ Chu Nhất Dương làm con nuôi.
Mấy năm đầu còn qua lại, nhưng khi Tuệ Tuệ lớn, gia đình chuyển lên thành phố mà không nói cho Phó gia, liền mất liên lạc.
Sau đó, đến khi Tuệ Tuệ có con trai đầu lòng, mới gặp lại hai ông bà, và lần gần đây nhất gặp lại là trong đám tang của bà nội Phó, cách đây hơn chục năm.
Lí do ông nội Phó không phát hiện ra Chu Nhất Dương là con trai của Tuệ Tuệ là bởi vì lúc mới kết hôn, Chu gia không có tiếng như bây giờ, Phó gia chỉ biết là Tuệ Tuệ lấy người tên Chu Lâm.
Cho đến khi điều tra thân thế của Chu Nhất Dương, thì Chu gia đã khác ngày xưa, chỉ biết là thiếu gia của thành phố B, không đào sâu tìm hiểu gia đình cậu.
Hơn nữa, trước khi kết hôn, tên của mẹ Chu Nhất Dương là Trịnh Giai Tuệ, nhưng sau khi kết hôn, thì đổi tên là Trịnh Kiều Tuyết.
Tuệ Tuệ là tên mà những người thân mật hay gọi, ông bà nội Phó cứ gọi quen Tuệ Tuệ, không biết con gái nuôi đã đổi tên.
Còn mẹ Chu Nhất Dương, thực ra bà luôn biết rõ Phó Dật Thần, có điều không muốn nói ra.
Hại Chu Nhất Dương còn tưởng, mẹ cậu là con riêng lưu lạc bên ngoài của ông nội Phó chứ?
Vì biết Tuệ Tuệ là mẹ của Chu Nhất Dương nên thái độ của ông nội Phó khác hẳn.
Tuy là không dịu dàng, ông chỉ hỏi cậu vài câu nhưng cho thấy, có vẻ ông đã ngầm chấp nhận quan hệ của cậu và Phó Dật Thần.
Lúc quay về, Chu Nhất Dương giơ ngón trỏ lên, tặng mẹ mình một cái like.
Cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao mẹ cậu cương quyết muốn quay lại gặp ông nội Phó rồi.
"Mẹ biết là có thể ông ấy sẽ không thích con, nên quay lại đúng không?"
"Con đoán xem."
"Yêu mẹ nhất." - Chu Nhất Dương làm nũng.
"Làm sao mẹ lại để cho con trai mẹ chịu thiệt được."
Chu Nhất Dương cười suốt dọc đường về nhà.
Cậu cảm thấy, thế giới này thật nhỏ, đi một vòng lớn, cuối cùng nhận ra mọi chuyện đều đã được sắp đặt.
Tất cả những người mà chúng ta gặp, đều là vì có lí do cả.
Chu Nhất Dương trải qua những ngày tháng yêu đương ngọt ngào với Phó Dật Thần, chẳng mấy chốc lại đến sinh nhật cậu rồi.
Chu Nhất Dương chỉ thực tập vài tháng rồi trở lại trường để chuẩn bị cho đề án tốt nghiệp, đến đúng sinh nhật cậu thì hoàn thành đề án.
Lúc ra khỏi cửa lớp, thấy có một đơn hàng cho cậu, còn là 999 bông hồng, tượng trưng cho sự vĩnh cửu.
Đám nữ sinh trong lớp thì hú hét ầm ĩ, còn rủ rỉ tai nhau nhất định là Phó tổng tặng.
Chu Nhất Dương cười ngại ngùng, mở thiệp được cài trên bó hoa ra.
Trên đó ghi: Chúc mừng sinh nhật bảo bối của anh.
Chu Nhất Dương nhận hoa mà đỏ hết cả mặt.
Đúng lúc lại gặp thầy Tô từ trong lớp bước ra, thầy chẹp chẹp vài cái rồi cũng mỉm cười như chúc mừng cho cậu.
Chu Nhất Dương mang hoa đi ra bãi đỗ xe của trường, dọc đường đi, có bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ cậu.
Chu Nhất Dương cười rạng rỡ, người bên hoa còn đẹp hơn hoa.
Trời xanh mây trắng, gió thổi nhẹ nhàng, nắng vàng rực rỡ.
Một bức tranh mùa hạ tuyệt đẹp được điểm xuyết bằng bó hồng đỏ.
Đúng là trên đời không có gì là vĩnh viễn cả, nhưng chuyện gì cũng đều có ngoại lệ, thời gian và tình yêu là hai thứ vô tận, sẽ sống mãi.
Chu Nhất Dương lái xe về nhà, cảm thấy bản thân mình rất hạnh phúc, có đầy đủ mọi thứ vật chất, lại có bố mẹ, anh chị bên cạnh, còn có Phó Dật Thần.
Phó Dật Thần đi làm về với một chiếc bánh sinh nhật trên tay, mở cửa nhà, được Chu Nhất Dương chào đón bằng một nụ hôn sâu.
Buổi tối, sau khi tắm rửa xong thì đến tiết mục thổi nến, cắt bánh sinh nhật.
Nhưng hộp đựng bánh còn chưa kịp mở ra thì Phó Dật Thần có điện thoại.
Lúc nghe điện thoại xong, Phó Dật Thần quay lại, nói: "Bố gọi chúng ta về nhà chính Phó gia một chuyến.".