Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 12: NGỦ THÊM LẦN NỮA
CHƯƠNG 12: NGỦ THÊM LẦN NỮA
Lâm Tề liên tục gật đầu: “Xem ra sự hiểu biết của anh đối với vai diễn vẫn rất đúng chỗ, ngay cả những người trước đây từng đọc tiểu thuyết cũng đều cảm thấy người phụ nữ Tường Vy này quá yếu đuối.
Nghe thấy Đạo diễn Lâm Tề nói như vậy, hai người phó đạo diễn bên cạnh vội vàng phụ họa: “Đúng vậy, cô gái nhỏ này tuy rằng là nguời mới, nhưng vừa rồi diễn rất xúc động.
“Không chỉ bộc lộ tốt cảm xúc, mà biểu cảm lời thoại cũng đặc biệt phong phú, nhất là giọt nước mắt luôn giữ trong đó, đến cuối cùng mới rơi xuống!”
Lâm Tề gật đầu: “Được, vai diễn này là của cô, lúc về chúng tôi sẽ thông báo cho người đại diện của cô.”
Đồng Tuệ Lâm xấu hổ cười cười: “Tôi không có người đại diện, cũng không có ký hợp đồng, cho nên, lúc nào quay chỉ cần gọi điện vào số điện thoại tôi để lại là được.”
Lâm Tề vô cùng kinh ngạc, người trẻ tuổi bây giờ lớn nhỏ dường như đều có công ty đại diện, cô gái nhỏ này nhan sắc có, kỹ năng diễn xuất cũng có, thế nhưng lại không có công ty đại diện.
“Vậy cũng được, quay về đợi thông báo đi.”
“Cám ơn Đạo diễn!” Đồng Tuệ Lâm cúi đầu chào, cô không ngờ có thể lấy được vai diễn này! Đồng Tuệ Lâm từ trong phòng đi ra, vẫn cảm thấy bước chân như đang bay bổng, giống như đang nằm mơ.
Âu Tử Duy đi lên: “Thế nào rồi?”
Đồng Tuệ Lâm khuôn mặt không chút thay đổi nhìn Âu Tử Duy: “Tôi đã được nhận rồi! vai diễn này tôi đã lấy được rồi!” Âu Tử Duy lúc này mới nhẹ nhõm thở dài, vươn cánh tay gõ nhẹ lên trán cô: “Cô chuẩn bị cảm ơn tôi như thế nào?”
Đồng Tuệ Lâm vỗ vỗ bả vai Âu Tử Duy: “Tôi mời anh ăn cơm nhé!”
“Được thôi, có điều, trước khi ăn cơm, vẫn là nên đến bệnh viện trước.” Âu Tử Duy nhìn thấy vết thương trên người Đồng Tuệ Lâm.
Đồng Tuệ Lâm lúc này mới để ý đến, khi lên xuống tầng hầm, không cẩn thận để cánh tay và đùi bị xây sát, hiện lên những tơ máu.
“Không có gì đáng ngại, đây chỉ là vết thương nhỏ, khi về mua ít thuốc khử trùng là được.”
Hai người họ cùng nhau đi ra, Âu Tử Duy lái chiếc Ferrari Raphael như thường ngày, theo sự chỉ dẫn của Đồng Tuệ Lâm đến một nhà.... Quán lề đường.
Vâng, đó thực sự là một quầy bán đồ ăn lề đường
Vừa nhìn thấy cảnh vật xung quanh, Âu Tử Duy nhíu chặt lông mày.
Với thân phận của anh, sao anh lại bước vào những nơi như vậy?
Đồng Tuệ Lâm rất quen thuộc chào hỏi ông chủ, gọi một đống thịt xiên, còn có hai nồi thịt hầm nhỏ, đối với cô mà nói, bữa cơm này coi như đã rất thịnh soạn rồi.
Âu Tử Duy ho khan một tiếng: “Cái đó, Đồng Tuệ Lâm, cô có cảm thấy chiếc xe này của tôi đậu ở nơi này có phải quá không thích hợp không?”
Đồng Tuệ Lâm quay ra nhìn chiếc xe Ferrari Rafael màu xanh ngọc bích, chiếc xe Ferrari Rafael đậu ở bên đường quả thực trong mắt mọi người không hợp với cảnh vật lộn xộn xung quanh.
“Nhưng mà, đến chỗ khác tôi lại không mời nổi anh!” Cô bất đắc dĩ nhún nhún bả vai: “Tôi rất nghèo mà, nếu như tôi nói cho anh, ví tiền của tôi so với mặt của tôi còn sạch hơn, anh có tin không?”
Âu Tử Duy khẽ hừ nhẹ một tiếng, không còn lời nào để nói. .
“Anh làm sao biết được tôi tên Đồng Tuệ Lâm?”
Đồng Tuệ Lâm vẫn nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, cô lo lắng sau này sẽ bị làm phiền, cho nên, không nói cho đối phương biết tên thật của mình, lần thứ hai gặp mặt lại vội vàng từ biệt, vốn dĩ là chưa nói ra tên mình mà! “Chuyện đó....” Âu Tử Duy nhất thời nghẹn lời, anh vốn không định gọi ra tên cô, nhưng dưới tình huống chiều nay, anh chỉ có thể gọi ra tên của cô, suy nghĩ thật kỹ, cô đúng thật là chưa nhắc qua tến tên của cô với anh: “Cô đã quên ở trong thư viện, đã quẹt thẻ của mình vào, tôi tùy tiện nghe ngóng một chút, chẳng phải sẽ biết ngay sao.”
“Cái chị kiểm tra quẹt thẻ nhìn thấy trai đẹp, quả thật cái gì cũng nói ra!” Đồng Tuệ Lâm nhịn không được trách móc thêm một câu: “Đúng vậy, tôi vẫn còn chưa biết tên của anh đâu?”
“Uh.....Cô gọi tôi A Tử là được.” Âu Tử Duy không muốn cô nhanh như vậy đã biết, mình chính là chồng của cô, nhưng chuyện mà anh muốn thăm dò vẫn chưa dò xét được!
“Oh, thế anh làm công việc gì?”
Âu Tử Duy còn thật sự không biết nên trả lời thế nào, anh đang do dự.
Đồng Tuệ Lâm bỗng nhiên đạp bàn một cái: “Tôi biết rồi, anh là vịt, đúng không?”
"vịt?”
“Đúng vậy, anh đi xe tốt như vậy, quần áo khoác trên người lại là hàng vỉa hè, lại còn chạy lăng xăng ở những nơi như quán ba, bộ dáng đẹp trai, dáng người cũng tốt, chắc chắn làm vịt!”
Đồng Tuệ Lâm híp mắt nói.
Trước đây cô nghe bạn học của mình có nhắc đến, trong quán ba có không ít vịt thường lui tới, cho nên, cô nghĩ đến sau này sinh con cũng đi đến quán ba tìm, tuy rằng hơi mạo hiểm, nhưng mà, cũng chỉ có vịt mới không quấy rầy cô.
“Hả...” Âu Tử Duy thật sự là một lời khó giải thích hết. .
Quần áo anh mặc trên người, Tuy chỉ là áo sơ mi đơn giản, nhưng được đặt may từ thương hiệu cao cấp, không sai, ngay cả đến áo sơ mi đơn giản của anh cũng đều là hàng cao cấp đặt riêng.
“Không cần phải ngại, con người tôi tuyệt đối sẽ không có cái nhìn thành kiến về anh.” Đồng Tuệ Lâm khí phách vỗ vỗ lên bả vai anh.
Âu Tử Duy cũng không có phản bác lại.
“Hôm nay thật sự cảm ơn anh.” Đồng Tuệ Lâm tươi cười.
Âu Tử Duy đợi một lúc, cũng không thấy Đồng Tuệ Lâm nói câu tiếp theo: “Chỉ có vậy?” Đồng Tuệ Lâm mở to hai mắt con ngươi chuyển động: “Chỉ có vậy thôi.”
“Cô cảm ơn tôi chỉ nói một câu cám ơn xong chuyện?” Hay là còn không biết đơn giản cảm ơn người khác như thế nào. “Không phải lần này đã mời anh ăn thịt nướng rồi sao.”
Âu Tử Duy lắc đầu coi thường: “Cô đừng quên ảnh của cô vẫn còn nằm trong tay tôi, cộng thêm lần này tôi cứu cô, nếu như không phải là tôi, nói không chừng vai diễn của cô ngày hôm nay cũng không có được, có qua có lại, cô có phải nên báo đáp tôi một chút không?”
Âu Tử Duy vốn tưởng mình với người đàn ông này đã có quan hệ tốt, nói không chừng chuyện ảnh cũng có thể lừa cho qua, ai ngờ rằng anh vẫn nhớ rõ chuyện này.
“Vậy anh muốn tôi báo đáp anh thế nào?”
“Lần trước tôi có nói rất rõ ràng rồi.” Âu Tử Duy ghé sát Đồng Tuệ Lâm: “Ngủ cùng tôi một lần nữa.”
Đồng Tuệ Lâm cắn cắn môi: “Tôi nói này, cái nghề của anh mỗi ngày có thể ngủ cùng bao nhiêu người, hơn nữa còn có thể kiếm tiền, anh ngủ cùng tôi có ý nghĩ gì sao?”
“Đương nhiên là có ý nghĩa, cô.., cái nghề này của tôi đều là ngủ với quý bà giàu có, một đám người đẹp hết thời, có ý nghĩa gì chứ? Mặt khác, tôi cũng có thể cho cô tiền mà!”
Cô nói anh là vịt, vậy anh theo ý cô nói cũng được.
“Chúng ta không thể làm bạn một cách bình thường sao?”
“Không có ý nghĩa gì.”
Đồng Tuệ Lâm thở dài: “Tôi biết các anh làm nghề này chắc chắn không có nhiều bạn bè, nhưng tôi cảm thấy chúng ta có thể làm bạn, tôi sẽ không coi thường anh.
Âu Tử Duy xua tay, không thích nghe những lời này: “Đồng Tuệ Lâm, lần trước lúc cô và tôi ngủ cùng nhau không phải rất tốt sao? Ngủ một lần với hai lần có khác biệt gì không? Hơn nữa, lần trước ở trên giường chẳng phải cô cũng rất hưởng thụ sao?”
Sắc mặt Đồng Tuệ Lâm trở lên tái nhợt.
Nếu như cô không ngủ cùng anh một lần, không chừng ảnh của cô sẽ bị lộ.
Âu Tử Duy nhìn biểu hiện của Đồng Tuệ Lâm biết có hy vọng.