Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 19: HIỆN GIỜ ĐANG THỊNH HÀNH ĐIỀU GIÁO
CHƯƠNG 19: HIỆN GIỜ ĐANG THỊNH HÀNH ĐIỀU GIÁO
Lâm Khải giống như đang nhận lệnh, cười dâm đãng đi ra ngoài.
Không lâu sau, bảy tám người phụ nữ mặc trang phục hầu gái đỏ thẫm đi vào trong phòng bao này.
Nghĩ đến rượu trong phòng cũng không còn nhiều lắm, Lâm Khải liếc nhìn xung quanh một lượt, búng tay với một người phụ nữ mặc trang phục hầu gái màu đen trắng.
“Phòng số 18, đưa thêm chút rượu đến!”
“Được rồi.” Đồng Tuệ Lâm lập tức trở lại quầy bar, rót đầy toàn bộ ly trong khay rượu của mình, sau đó lập tức đi đến phòng số 18.
Bởi vì lần đầu tiên đến, cũng không biết phòng số 18 ở đâu, cô tìm một lúc lâu mới tìm được.
Vừa mới đi vào đã bị bảy tám người phụ nữ mặc trang phục hầu gái đỏ thẫm chắn ngang tầm mắt.
Cô hít sâu một hơi, biết nơi này sẽ xảy ra chuyện gì, nghĩ muốn đặt rượu xuống rồi đi ngay lập tức.
Khi cô vòng qua những người mặc trang phục hầu gái đỏ thẫm này, nhìn thấy người đàn ông ngồi ở chính giữa ghế sofa, trong lòng lập tức rối như tơ vò!
Thượng Quan Đằng .
Cô chưa từng nghĩ sẽ nhìn thấy Thượng Quan Đằng ở nơi như thế này, gặp phải người yêu cũ nhiều năm ở nơi kiểu này, quả thật hơi xấu hổ.
Cũng may cô đeo mặt nạ, mặc trang phục hầu gái, chắc hẳn Thượng Quan Đằng sẽ không nhận ra.
Lần đầu tiên cô gặp Thượng Quan Đằng, anh ta vẫn mang dáng vẻ dịu dàng nho nhã, có học thức, có văn hóa, đôi khi tính cách lạnh lùng, nhưng lại đối xử với cô rất tốt.
Cô chưa từng nghĩ, có một ngay cô lại trông thấy Thượng Quan Đằng chọn phụ nữ như chọn phi tử ở nơi này!
Phụ nữ nơi này có thể dẫn ra ngoài qua đêm!
Đứng hết thành một hàng!
“Cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau bưng rượu đến!” Lâm Khải quát lên với Đồng Tuệ Lâm.
Đồng Tuệ Lâm lấy lại tinh thần, lập tức đi đến bên cạnh bàn.
Cái bàn trong này rất thấp, cô phải ngồi xổm mới có thể đặt rượu lên mặt bàn.
Bởi vì cân nhắc đến khách trong phòng bao, Tô Chỉ Nhược từng dặn dò cô, nếu như thấy khách trong phòng bao gọi rượu thì phải sắp đầy khay, khách trong phòng bao thích sĩ diện, cho dù nhiều cũng sẽ không bảo mang về.
Vì vậy, trong khay của cô chứa đầy ly rượu, cô đặt từng ly lên mặt bàn.
“Sao nào, anh Đằng? Mấy người này thế nào?” Lâm Khải như đang tranh công mà nói với Thượng Quan Đằng .
Thượng Quan Đằng lắc đầu: “Chẳng ra sao cả, đều rất bình thường.”
Lâm Khải như bị đả kích: “Anh Đằng , đều đeo mặt nạ mà, sao anh biết chẳng ra sao cả chứ?”
Quy định của Thất Nguyệt Hoa, nếu là hầu gái tiếp khách, cho dù là mang ra ngoài hay không mang ra, tháo mặt nạ thì phải trả tiền, bình thường đều là chọn bừa.
Dường như khách đến cũng rất thích kiểu chọn bừa thế này, luôn có loại cảm giác được mở thưởng.
Thượng Quan Đằng cười lạnh, ngoắc ngoắc ngón tay với Lâm Khải : “Phụ nữ này á, nhìn vào mắt là đủ rồi, cậu gặp nhiều phụ nữ như vậy rồi sao vẫn không tìm được cảm giác chứ? Cậu nhìn mấy người này đi, trong mắt mỗi người đều là tiền, sao có thể phục vụ người ta tốt đây!”
Nghe nói như vậy, Đồng Tuệ Lâm chỉ cảm thấy trái tim băng giá, điều này cho thấy Thượng Quan Đằng đã từng duyệt qua vô số người rồi!
Phụ nữ nơi này, chắc hẳn anh đều từng chơi rồi nhỉ?
Ha ha...
Đồng Tuệ Lâm lại lần nữa cảm thấy mắt mình bị mù!
Lâm Khải lắc đầu: “Từng phục vụ người ta rồi mới có kinh nghiệm chứ, chưa từng phục vụ, cái gì cũng không hiểu, sao có thể phục vụ tốt?”
“Chính bởi vì chưa từng phục vụ người khác nên mới thú vị chứ, bây giờ thịnh hành điều giáo, cậu không hiểu sao?”
Lâm Khải chợt hiểu, vui như mở cờ nói: “Hiểu, hiểu, hiểu.”
Anh ta đứng dậy, đúng lúc Đồng Tuệ Lâm bưng ly rượu cuối cùng chuẩn bị đặt lên bàn, không cẩn thận đụng phải, có một ít rượu bị bắn ra ngoài, bắn lên trên người Lâm Khải.
“Không có mắt à?!”
Đồng Tuệ Lâm lập tức xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, ly này không tính tiền!”
Nói xong, Đồng Tuệ Lâm vội vàng xoay người định rời đi.
“Đứng lại.” Một giọng nói trầm thấp mà mạnh mẽ từ phía sau cô truyền đến.
Giọng nói này, cô không thể nào quen thuộc hơn được nữa.
Giọng nói này gọi cô là ‘Lâm Lâm’, thì thầm vô số lời âu yến bên tai cô suốt năm năm.
Đồng Tuệ Lâm nhắm mắt, cắn môi, xoay người, lại vẫn luôn cúi thấp đầu, cô lo lắng Thượng Quan Đằng sẽ nhận ra cô.
“Ngẩng đầu lên.” Thượng Quan Đằng ra lệnh.
Đồng Tuệ Lâm không nhúc nhích.
“Cô có nghe thấy không?! Anh Đằng của chúng tôi bảo cô ngẩng đầu lên!” Lâm Khải quát lớn.
“Ôi! Đối xử với em gái nhỏ thì phải dịu dàng một chút.”
Đồng Tuệ Lâm chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhìn về phía Thượng Quan Đằng .
Thượng Quan Đằng lập tức sững sờ.
Đôi mắt này rất giống Đồng Tuệ Lâm!
Năm đó, khi Đồng Tuệ Lâm mười bảy tuổi xuất hiện trước mặt anh ta, cũng là đôi mắt trong veo này khiến anh ta rung động, trong nháy mắt đó, anh ta sinh ra ham muốn bảo vệ cô.
Thế là, từ một nháy mắt biến thành quãng thời gian năm năm.
Lâm Khải nhìn Đồng Tuệ Lâm, lại nhìn Thượng Quan Đằng : “Anh Đằng , hay là đêm nay anh cũng tìm một người ở bên cạnh?”
Lời anh ta nói lập tức kéo suy nghĩ của Thượng Quan Đằng trở lại.
Anh ta lại nhìn Đồng Tuệ Lâm, vừa nhìn thì cảm thấy đó chính là Đồng Tuệ Lâm, nhưng cẩn thận nhìn lại thì cũng không phải.
Khuôn mặt Đồng Tuệ Lâm có hơi giống như trẻ nhỏ, mà khuôn mặt người phụ nữ này gần như không có thịt, cái cằm cũng nhọn hơn Đồng Tuệ Lâm không ít.
Chỉ là anh ta đã bỏ quên một điều, anh ta đã không gặp Đồng Tuệ Lâm hơn một năm rồi.
Rèn giũa của cuộc sống khiến Đồng Tuệ Lâm đã sớm không còn là Đồng Tuệ Lâm của lúc trước, cũng là sau này Đồng Tuệ Lâm mới biết được, thì ra gầy cũng có thể khiến cằm nhọn ra.
Vả lại, sao Đồng Tuệ Lâm có thể đến chỗ như thế này chứ?
Người phụ nữ bảo thủ như cô, nếu như là mấy năm trước, có lẽ loại chuyện như bó chân cũng làm ra được, sao có thể đến hộp đêm?
“Cho những người phụ nữ này xuống cả đi, để lại một mình cô ta.” Thượng Quan Đằng chỉ vào Đồng Tuệ Lâm.
Những người mặc trang phục hầu gái đỏ thẫm hậm hực ra về.
“Anh Đằng , anh là để mình chơi? Hay là tặng cho Tổng giám đốc Âu?” Lâm Khải thăm dò hỏi.
“Tặng cho Tổng giám đốc Âu.”
Đi theo Thượng Quan Đằng nhiều năm, Lâm Khải cũng từng gặp Đồng Tuệ Lâm, sau mấy lần đến hộp đên, anh ta đã phát hiện, mỗi lần Thượng Quan Đằng tìm phụ nữ đều sẽ tìm người có điểm tương tự Đồng Tuệ Lâm.
Có đôi khi là ánh mắt, có đôi khi là cái mũi, có đôi khi là cái cằm...
“Vâng.”
“Tôi không tiếp khách.” Đồng Tuệ Lâm hạ thấp giọng, cô là người học diễn xuất, luyện tập thanh âm cũng là một môn học bắt buộc, cô cố ý hạ thấp giọng vì không muốn để cho Thượng Quan Đằng nhận ra mình.
Lâm Khải hừ lạnh nói: “Con nhóc này, anh Đằng coi trọng cô cũng là may mắn của cô!”
“Đừng nói chuyện với em gái như vậy! Dọa người ta sợ thì phải làm sao bây giờ?!” Thượng Quan Đằng giơ tay vẫy vẫy Đồng Tuệ Lâm: “Đến đây uống một ly với tôi thì được chứ?”
Đồng Tuệ Lâm đứng im không nhúc nhích, nhưng trong lòng cô biết rõ, ở nơi này, nhân viên phục vụ tiếp rượu là nằm trong phạm vi công việc.
Cô không thể từ chối.
Đồng Tuệ Lâm cúi thấp đầu không nhúc nhích.
Thượng Quan Đằng cầm ly rượu lên, chỉ có điều khi cầm ly rượu, một viên thuốc màu trắng trong lòng bàn tay bắn vào trong ly, anh ta cầm lắc lắc mấy cái.
“Sao vậy, không nể mặt tôi? Cô yên tâm, cũng chỉ là ngồi xuống uống ly rượu, sẽ không làm khó cô, tôi chỉ là thấy bề ngoài của cô giống mối tình đầu của tôi mà thôi.”