Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 6: GẤP GÁP THẾ LÀM CÁI GÌ
CHƯƠNG 6: GẤP GÁP THẾ LÀM CÁI GÌ
Âu Tử Duy hừ khẽ một tiếng.
Lúc nào nói với cô không được, lại muốn gọi điện thoại nói với cô vào lúc quan trọng thế này!
Đồng Tuệ Lâm cúp máy: “Bây giờ tôi phải về nhà ngay! Chuyện hai chúng ta sau này hãy nói, trước khi không đạt được nhận thức chung, tôi hy vọng anh đừng phát tán ảnh của tôi ra ngoài, nếu không tôi sẽ tố cáo anh, cùng lắm thì cá chết lưới rách!”
Nói xong, Đồng Tuệ Lâm bèn đi ra ngoài, đi được một nửa lại quay về.
Cầm lấy bút trên bàn nhanh chóng viết vào số điện thoại của mình: “Đây là số điện thoại của tôi, sau này chúng ta liên lạc sau, anh cũng đưa số điện thoại của anh cho tôi đi.”
Âu Tử Duy nhìn dãy số kia, lấy điện thoại của mình gọi qua, tiện thể thử xem số điện thoại này là thật hay giả.
Đồng Tuệ Lâm nhìn thông báo cuộc gọi trên màn hình, gật đầu: “Vậy tôi đi trước đây!”
Cô lập tức vội vã đi ra ngoài, lần này cũng không quay lại nữa.
Âu Tử Duy thở dài: “Gấp gáp thế làm gì, không phải tối nay vẫn phải ngủ với tôi sao?”
Khu biệt thự Rainbow city .
Khu biệt thự này rất có tiếng ở thành phố Z, lúc mới chuẩn bị xây dựng, nhà bất động sản lên tiếng nói muốn xây dựng một khu biệt thự trong thành phố, lập tức dẫn đến sự chú ý của rất nhiều người.
Rainbow city này giao thông tiện lợi, vị trí địa lý cũng nằm ở khu vực vành đai ngoài, gần đường cao tốc rời thành phố, có đường cao tốc chạy thẳng vào trung tâm thành phố, phong cách của biệt thự cũng là kiểu phương Tây, tạo thành một phong cảnh độc đáo trong thành phố.
Khu biệt thự xây xong cũng bán ra không ít, nhưng vừa vào ở được một khoảng thời gian đã nói nơi này có ma quỷ lộng hành.
Một vài nhà cũng phản ánh về vấn đề này, còn có một ông lão nói nơi này từng là nghĩa địa, chuyện ma quỷ lộng hành ngày càng ầm ĩ, dần dần người dọn vào ở đều dọn đi hết, người muốn mua nhà cũng không mua nữa.
Khu biệt thự này dần bị bỏ hoang, giống như một toà thành chết.
Lúc đầu Đồng Tuệ Lâm nghe nói mình phải ở đây cũng rất không vui, một là cô không có nhiều tiền thuê phòng, hai là phải để em trai biết cô đã kết hôn, nhất định phải ở bên ngoài.
Cho nên cũng cắn răng vào ở, nhưng ở một năm rồi cũng không có chuyện kỳ lạ gì xảy ra, dần dần cũng quên chuyện này luôn.
Mới bước vào nhà, Đồng Tuệ Lâm lập tức nhìn thấy nữ giúp việc Lâm Yên Yên chồng mình sắp xếp cho mình, đang ngồi xếp bằng trên sofa cắn hạt dưa, tivi còn mở rất to.
Như cô ta còn giống bà chủ trong cái nhà này hơn cô nữa.
Đồng Tuệ Lâm đi tới ngồi xuống bên cạnh cô ta: “Cô nói trong điện thoại là…”
“Phải phải phải, cô vui lắm đúng không? Phòng không gối chiếc một năm trời, cuối cùng cũng có chuyện vui rồi.”
Lâm Yên Yên vừa nói vừa phun vỏ hạt dưa, ánh mắt cực kỳ khinh thường.
“Sao tự nhiên ông ta muốn về đây?”
Lúc đầu thấy dáng vẻ kiêu ngạo của nữ giúp việc, Đồng Tuệ Lâm cũng rất tức giận, cô ta ở trong cái nhà này hết ăn lại nằm, không giống giúp việc mà còn giống chủ hơn!
Nhưng Đồng Tuệ Lâm biết cô ta chỉ là cô gái trong thôn, cô ta nói trước kia hầu hạ ông chủ, ở bên kia ăn ngon ở tốt, tới bên đây là đi chịu khổ.
Đồng Tuệ Lâm cũng lười nói gì với cô ta, hơn nữa cô rất ít khi về đây, hai người mạnh ai nấy sống, cũng kệ cô ta.
“Sao tôi biết được? Đây là nhà của ngài Âu, muốn về thì về thôi! Cô thật sự xem đây là nhà của mình rồi hả.?”
Lâm Yên Yên dùng sức phun vỏ hạt dưa ra, liếc Đồng Tuệ Lâm.
“Có mấy lời tôi phải nói trước, tôi đến đây hầu hạ cô cũng là hết lòng hết dạ rồi, cô cũng đừng không biết tốt xấu.”
Giọng điệu của Lâm Yên Yên rất chói tai, nói ra lời này khiến người ta lập tức nổi da gà.
“Hết lòng hết dạ?” Đồng Tuệ Lâm trợn trắng mắt, hừ lạnh một tiếng: “Vậy tôi xin hỏi cô, cô có từng nấu bữa cơm nào cho tôi chưa?”
Lâm Yên Yên cũng không sợ sệt gì: “Tôi làm gì biết khi nào cô về, khi nào cô không về? Cô đừng quên rằng nhược điểm của cô còn ở trong tay tôi đấy!”
“Tôi có nhược điểm gì?” Đồng Tuệ Lâm cũng rất là tò mò.
Lâm Yên Yên cười lạnh một tiếng: “Một tuần cô ngủ lại đây chưa tới hai đêm, những lúc khác cô đi đâu? Thân là một người đã kết hôn mà đêm nào cũng không về, không biết sau khi ngài Âu biết những chuyện này sẽ có cảm nghĩ gì nhỉ.”
Đồng Tuệ Lâm cười, mặc kệ cô ta ngồi đó đắc ý, xoay người chuẩn bị lên lầu.
“Haiz, tôi phải nhắc nhở cô một câu, cẩn thận hầu hạ ngài Âu đấy, ngài Âu rất nóng tính, tránh không cẩn thận chọc giận ngài ấy, tôi cũng bị trách móc lây.”
Đồng Tuệ Lâm nghe thấy lời này của cô ta thì dừng lại một chút, sau đó tiếp tục đi lên lầu.
Ngồi trong phòng ngủ của mình, Đồng Tuệ Lâm vẫn rất bất an, thật sự đoán không ra là ông già này trở về làm gì.
Cả năm chẳng quan tâm đến cô, bây giờ đột nhiên muốn về?
Chẳng lẽ là…
Muốn cơ thể của cô?
Nghĩ đến đây, Đồng Tuệ Lâm lập tức cảm thấy ghê tởm, ông già đầu hói kia chắc đã hơn sáu mươi tuổi rồi, nghĩ đến cái thân thể như thế đè trên người mình, Đồng Tuệ Lâm lập tức nổi da gà!
Nhưng cô cũng không thể từ chối, dù sao bọn họ cũng là vợ chồng hợp pháp, ông ta chạm vào cô cũng hợp tình hợp lý.
Nên làm sao đây?
Đợi đến tối, cũng không thể đợi được ông già kia về, lại chờ được một bữa tối của Lâm Yên Yên.
Đây là lần đầu tiên Lâm Yên Yên nấu bữa tối cho cô, hương vị rất bình thường, Đồng Tuệ Lâm không ăn bao nhiêu cả.
“Ông chủ của các người không nói mấy giờ về sao?”
Lâm Yên Yên ăn như hổ đói: “Ngài Âu hôm nào cũng bận rộn, đương nhiên không nói chính xác được giờ nào rồi, cô sốt ruột cái gì?”
Đồng Tuệ Lâm thật sự không muốn nói chuyện với Lâm Yên Yên, bèn đi thẳng lên lầu.
Đợi một hồi đã đến mười giờ tối, hôm qua Đồng Tuệ Lâm không được ngủ ngon, tới chín giờ đã buồn ngủ, ngáp một cái nhìn đồng hồ.
Không phải mấy người già đều ngủ sớm lắm sao? Đã giờ này rồi, có lẽ không đến nữa.
Cô bèn tắm rửa rồi lên giường ngủ.
Mười giờ rưỡi.
Một chiếc Rolls-Royce đỗ trước căn biệt thự số 18 của Rainbow city.
Âu Tử Duy đi xuống từ trên xe, khuyên tai kim cương màu xanh ngọc bên tay trái sáng lấp lánh dưới ánh trăng.
Anh sải bước định đi vào nhà, sau đó chợt dừng chân lại, tháo khuyên tai xuống đưa cho Trình Luân.
“Tổng Giám đốc Âu, tôi ở lại đây đợi anh hay là…”
Đây cũng là nhà anh, nói không chừng anh qua đêm ở đây không đi nữa, nhưng Trình Luân vẫn hỏi một câu.
“Đợi tôi ở đây.” Âu Tử Duy nói câu này xong thì đi thẳng vào nhà.
Vừa mới bước vào, Lâm Yên Yên đã “vèo” một cái xuất hiện, vì đợi Âu Tử Duy trở về nên cô ta rất có tinh thần!
“Ông chủ, ngài về rồi ạ? Có muốn ăn gì không? Tôi nấu cho ngài?” Lâm Yên Yên cười tươi rói, nịnh nọt hỏi.
Lúc trước ở trong vườn hoa Thuỷ Tinh của Âu Tử Duy, cô ta chỉ là giúp việc quét tước ở bên ngoài, rất ít khi được nhìn thấy anh.
Âu Tử Duy cúi đầu liếc cô ta, nhíu mày: “Không cần, bà chủ đâu?”