Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 9: SÓNG GIÓ Ở BUỔI THỬ VAI
CHƯƠNG 9: SÓNG GIÓ Ở BUỔI THỬ VAI
Đồng Vân Thường.
Còn chưa chính thức ra mắt mà Đồng Vân Thường đã có tư thái của một ngôi sao, người đại diện đi trước mở đường, hai trợ lý vội vàng đi theo đằng sau.
Còn cô ta thì sao?
Đeo một cặp kính râm, đi một cách nghênh ngang.
Lúc nhìn thấy Đồng Vân Thường, Đồng Tuệ Lâm mới vừa đi ra khỏi toilet lập tức rụt trở về, cô không muốn gặp Đồng Vân Thường ở chỗ này.
Nhìn dáng vẻ rầm rộ của Đồng Vân Thường, quả thực khiến cho không ít diễn viên trẻ tới thử sức phải hâm mộ.
"Này, nghe nói gì chưa, Đồng Vân Thường là phu nhân tương lai của Quốc tê Nghệ Tân đấy, lần thử vai này chỉ là để qua mặt công chúng thôi, nhưng cô ấy là nữ số hai, cũng không ảnh hưởng gì đến chúng ta."
"Cám ơn trời đất, cô ta không cạnh tranh với chúng ta, nếu không chuyến này chúng ta đi mất công rồi!"
"Đúng vậy, đúng vậy, có thể trèo lên cậu chủ Thượng Quan thì chắc chắn sau này cô ta sẽ nổi đình nổi đám, ôi, có cố gắng mấy thì cũng không bằng có một người chồng giàu!"
...
Đồng Tuệ Lâm nghe người khác nói chuyện, trong lòng khó tránh khỏi hơi thê lương.
Nếu như thời gian quay ngược trở lại một năm trước, chỉ sợ tất cả những thứ này đã thuộc về cô, cô cũng sẽ không phải ở đây thử vai.
Đồng Tuệ Lâm soi gương dặm lại lớp trang điểm, sau đó khôi phục lại vẻ thong dong bình tĩnh trước đó.
Nữ chính hay là nữ số một thì cũng đều là nhân vật quan trọng trong một bộ phim cho nên địa điểm thử vai cũng khác biệt so với những vai khác, chuyện này khiến Đồng Tuệ Lâm nhẹ nhàng thở ra, như vậy thì cô cũng không cần gặp Đồng Vân Thường nữa.
Mặc dù Đồng Vân Thường là em gái cùng cha khác mẹ với cô nhưng mỗi lần trông thấy cô ta, trong đầu của cô đều là cảnh tượng Thượng Quan Đằng và Đồng Vân Thường triền miên ở trên giường, cô chỉ cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Có hơn ba mươi người tham gia thử vai nữ số ba, tất cả đều chờ ở trong phòng nghỉ.
Có người cầm mẩu truyện nhỏ đoàn làm phim phát cho trước đó cẩn thận đọc, có người lại tốp năm tốp ba trò chuyện.
Đồng Tuệ Lâm đứng ở trong một góc nhỏ, đang suy tư về điều gì đó.
Trong một gian phòng chờ khác.
Đây là phòng chờ dành cho nữ phụ số một và nữ phụ số hai, chỗ ngồi cũng là ghế sofa cao cấp, ở trong phòng cũng chỉ có mấy người, Đồng Vân Thường dò xét một chút, đều là khuôn mặt xa lạ.
Đương nhiên các nghệ sĩ nổi tiếng trong giới cũng phải thử sức, chỉ có điều lịch trình của bọn họ bề bộn nhiều việc nên chắc chắn sẽ hẹn riêng với đạo diễn.
Mặc dù Đồng Vân Thường có Thượng Quan Đằng hộ tống nhưng thực tế cũng chỉ mới vào nghề và cũng chưa có nhiều tác phẩm, cũng không phải nhân vật quan trọng cho nên được sắp xếp cùng một buổi thử vai.
Trợ lý của cô ta là Hoàng Kha cẩn trọng đi tới, cúi người thì thầm ở bên tai Đồng Vân Thường: "Chị Thường, em vừa mới trông thấy Đồng Tuệ Lâm."
Đồng Vân Thường nhíu mày lại: "Chị ta tới đây làm gì?"
"Tới thử vai, em điều tra được là chị ta đến thử vai nữ số ba, không có cạnh tranh với chị Thường đâu."
Trên mặt Đồng Vân Thường lộ ra vẻ khinh thường: "Đương nhiên là không thể cạnh tranh được rồi, ngay cả người đại diện chị ta cũng không có nên đương nhiên sẽ không có cách nào thử vai vào mấy nhân vật tốt được, chỉ có điều..."
Đồng Vân Thường ngoắc ngoắc ngón tay với Hoàng Kha, Hoàng Kha lập tức ghé lỗ tai lại chỗ Đồng Vân Thường, hai người thì thầm một lúc lâu.
"Chị Thường, không cần thiết đâu, chưa nói đến việc chị ta có thể cạnh tranh được vào vai nhân vật kia hay không mà cho dù có vào được thì một nữ số ba như chị ta cũng không thể cướp được danh tiếng của chị Thường đâu, trong bộ phim này, phần diễn của nữ số hai mời gần như ngang hàng với nữ chính."
"Cô thì biết cái gì? Đồng Tuệ Lâm không đơn giản đâu, nếu như chị ta đứng dậy được thì đây tuyệt đối sẽ là đối thủ mạnh nhất của tôi, cứ làm theo lời tôi nói đi!"
Hoàng Kha khẽ gật đầu.
Trong phòng chờ bên này, Đồng Tuệ Lâm vẫn còn đang chuẩn bị, từng diễn viên đi vào thử vai lúc đi ra đều ủ rũ cúi đầu.
Điều đó cũng khiến cho cô càng ngày càng lo lắng.
Người thử vai nữ số ba là hai phó đạo diễn chứ không phải là đạo diễn Lâm Tề mà đã khắc nghiệt như thế rồi, nghe nói qua cửa của phó đạo diễn rồi vẫn phải vượt qua thêm một cửa ải của đạo diễn Lâm Tề nữa mới được.
Bỗng nhiên có người gõ cửa một cái, tất cả mọi người ngẩng đầu lên nhìn về phía người đang đứng ở cửa.
Đó là một người mặc quần áo nhân viên công tác, hôm nay ở đây có không ít nhân viên công tác, dù sao người thử vai nhiều như vậy nên cũng cần người để duy trì trật tự.
"Ai là Đồng Tuệ Lâm?"
Đồng Tuệ Lâm nhíu mày lại, sau đó vẫn đứng dậy: "Là tôi."
"Cô ra đây một chút."
Đồng Tuệ Lâm nghi ngờ đi ra ngoài, nhân viên công tác kéo cô sang một bên, quan sát trên dưới một lượt: "Cô chính là Đồng Tuệ Lâm à?"
"Đúng vậy, có chuyện gì không?"
"À, là như vậy, vừa rồi đạo diễn Lâm đã xem qua tư liệu của cô và cảm thấy rất có hứng thú, ông ấy muốn gặp riêng cô một chút." Nhân viên công tác lập tức nở nụ cười.
Chuyện này khiến Đồng Tuệ Lâm rất kinh ngạc: "Nhưng tư liệu của tôi gần như là trống không mà, sao đạo diễn Lâm lại có thể có hứng thú với tôi được?"
Nếu như vẻ bề ngoài thì người nào làm diễn viên mà chẳng xinh đẹp vô cùng, dù là trời sinh không xinh đẹp thì cũng có thể đi phẫu thuật thẩm mỹ mà?
Nếu như là lý lịch thì từ trước đến giờ cô đều đang chạy vai diễn viên quần chúng, hoàn toàn không có tác phẩm nào!
"Đây chính là nguyên nhân mà đạo diễn Lâm coi trọng cô! Tôi tin là cô cũng đã tìm hiểu phần nào về tính cách của ông ấy, cô giống như một tờ giấy trắng trong giới văn nghệ sĩ vậy nên sẽ có rất nhiều chỗ trống để phát huy, tư liệu của người khác giở không ít trò dối trá duy chỉ có của cô là sạch sẽ nhất, nên đạo diễn Lâm mới có hứng thú."
"Thế nhưng mà..."
Người này nói là sự thật, đạo diễn Lâm Tề có tiếng ở trong giới là thích người mới, nhưng trong lòng Đồng Tuệ Lâm vẫn có chút không yên.
Đây có phải là quá may mắn rồi không?
"Nhưng cái gì mà nhưng, cơ hội tốt như vậy mà cô lại không muốn à? Tôi nói thật với cô thử vai hôm nay chỉ là cho có thôi, rất nhiều nhân vật đều đã chọn xong hết rồi, nếu như cô không đi vậy thì hôm nay đến đây uống công rồi."
Đồng Tuệ Lâm cắn môi một cái, mặc dù trong giới này rất loạn, quy tắc ngầm gì đó đều có, nhưng cô tới đây một chuyến để làm gì?
Nếu như quả thật gặp phải quy tắc ngầm, cũng không thể cậy mạnh được!
Đến lúc đó cô cứ từ chối là tốt rồi!
Nghĩ tới đây, Đồng Tuệ Lâm khẽ gật đầu: "Được, tôi đi."
"Vậy được rồi, đi theo tôi."
Nhân viên công tác mang theo Đồng Tuệ Lâm rời khỏi chỗ này.
Đồng Tuệ Lâm không quen thuộc với nơi này nên đành phải đi sát theo phía sau nhân viên công tác kia, thế nhưng đã rẽ bảy tám lần rồi, đến mức cô quên cả đường rồi vẫn chưa tới.
Cô không khỏi cảm thấy nghi ngờ.
"Xin lỗi phiền anh cho tôi hỏi một chút, đạo diễn Lâm ở phòng nào vậy? Sao vẫn chưa tới?"
"Sao một cô gái như cô lại nói nhiều như vậy? Một đạo diễn lớn như đạo diễn Lâm là có thể dễ dàng gặp mặt được sao? Đương nhiên phải là một căn phòng ở sâu một chút rồi."
"À..."
Đồng Tuệ Lâm cũng không suy nghĩ nhiều nữa, tiếp tục đi theo nhân viên công tác.
Lại rẽ thêm bảy tám lần nữa, Đồng Tuệ Lâm đã hoàn toàn quên mất đường đi, chỉ biết là hình như bọn họ đã đi tới tầng hầm.
Trong trường quay có tầng hầm là điều rất bình thường, thậm chí trường quay lớn còn có mấy tầng hầm dưới mặt đất.
Bên này không bật đèn, tối đen như mực, Đồng Tuệ Lâm bất an nhìn xung quanh.
Đi tới một cánh cửa màu đỏ khép hờ, nhân viên công tác chỉ chỉ vào cửa.
"Được rồi, đến rồi, cô đi vào đi."
"Anh không đi vào à?"
"Tôi cũng không phải diễn viên thử vai, hơn nữa tôi còn rất nhiều chuyện khác phải làm, cô vào đi." Anh ta mở cửa ra.
Đồng Tuệ Lâm chậm rãi đi tới trước cửa, vừa thò nửa người vào cảm thấy có người đẩy mình một phát, cô trực tiếp ngã xuống đất.