Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tinh...
Âm thanh thang máy mở ra, giữ thái độ bình tĩnh nghiêm túc của bản thân, Trịnh Diệp rảo bước đi ra ngoài, ánh mắt nhìn xung quanh...
Đây không phải lần đầu cô đến nơi này, nhưng trong lần trước, cô không hề quan sát, bởi cô không thích làm những việc vô ích! Nhưng bây giờ thì khác, có khả năng cô sẽ phải ở lái nơi này, nên phải bỏ chút thời gian ra rồi!
Đây là tầng cao nhất của công ty, tuy nhiên trên này chỉ ba phòng duy nhất, một phòng tổng tài, một phòng của trợ lý, và một là của tổ thư ký! Màu sắc chủ đạo cũng giống như màu sắc tại đại sảnh, tất cả đều là những gam màu lạnh chủ đạo. Đồ trang trí tuy rằng nhìn sơ qua không quá cầu kì, nhưng cô biết, những thứ nhìn như đơn sơ kia kì thật không giống như vẻ bề ngoài của nó, mà chắc chắn đều là những món hàng nhập khẩu có giá trị liên thành! Và tất nhiên với những món đồ trang trí đó, không gian làm việc cũng trở nên thanh nhã hoài hòa, nhưng cũng không kém phần chuyên nghiệp...tóm lại là một không gian làm việc hoàn hảo!
- Chào cô Trịnh!
Trong lúc Trịnh Diệp còn mãi mê quan sát, đánh giá xung quanh, thì một giọng nam trầm thấp đã vang lên thu hút sự chú ý của cô. Trịnh Diệp ngước mắt nhìn người đàn ông đứng trước mặt, trong đầu âm thầm nhớ lại những thông tin mà cô đã xem...
Tần Nguyên, Tần trợ lý của Hoắc tổng Hoắc Vĩ Triệt... người này không đơn giản! Tuy đã biết rõ người ta là ai, nhưng Trịnh Diệp lại thể hiện ra mặt là vẻ nghi hoặc, lên tiếng:
- Xin lỗi...anh là?
- Tôi là trở lý của Hoắc tổng, Tần Nguyên... Hoắc tổng bảo tôi ra đây chào đón cô Trịnh! Mời cô đi theo tôi...
Lịch sự cười nhẹ, Tần Nguyên không thể hiện rõ thái độ, đưa tay làm động tác mời, trong lời nói có thể thấy có phần cẩn trọng... Mắt nhìn của lão đại luôn luôn rất tốt, cậu ta tin người mà lão nhìn trúng tuyệt đối sẽ có chỗ đặc biệt... Người phụ nữ trước mắt này, tuy cậu chưa nhìn ra được điểm đặc biệt, nhưng cũng phải cẩn thận đối xử! Nếu không, có khi cậu chưa phát hiện ra điều gì đặc biệt, đã bị nhừ tử một trận với lão đại rồi!
Trịnh Diệp cười nhẹ, nói vài lời, rồi lại gật đầu đi theo bước chân của cậu ta.
...
Đi vào căn phòng tổng tài cô đã từng đến một lần, và tất nhiên, lần này Trịnh Diệp cũng gặp một hình ảnh chẳng khác lần trước là mấy... Một người đàn ông đẹp trai phong độ, toả ra tư thế lười biếng ngồi vắt vẻo trên ghế, khuôn mặt ẩn hiện ý cười không rõ! Nhưng Trịnh Diệp biết, cái người ra vẻ tà mị lười biếng kia không hề giống như vẻ bề ngoài, mà từ trên người anh ta, cô cảm nhận được sự nguy hiểm rất rõ ràng.
Khoát tay ý bảo Tần Nguyên lui ra ngoài, Hoắc Vĩ Triệt cong môi nhìn người phụ nữ trước mặt đang sâu kín đánh giá anh. Và tất nhiên, người khác đánh giá anh, Hoắc Vĩ Triệt cũng không yếu thế, ngược lại rất quan minh chính đại mà đảo mắt đánh giá lại.
Ưm...so với lần trước mặt cảnh phục, nhìn cô tuy rằng rất xinh đẹp, rất quyến rũ, nhưng lại tỏ ra sự nghiêm nghị chính chắn, toả ra sự xa cách, khó gần rất rõ ràng! Còn trong lúc này, trên người cô chính là quần da màu đen bó sát, kết hợp cùng áo thun với áo khoác da, tóc cột đuôi ngựa...nét xinh đẹp và quyến rũ trong bộ dáng này cũng chẳng ít đi, mà hơn hết, cô trong bộ dáng này lại thể hiện ra rõ sự trẻ trung năng động của bản thân hơn!
Chết tiệt...cô như vậy, trách sao xung quanh lại có lắm ruồi bọ thế kia?
- Chào Trịnh thượng uý, chúng ta lại gặp lại nhau rồi!
Không để lộ tâm tư thật của bản thân ra ngoài, Hoắc Vĩ Triệt cười đến tà mị, đứng dậy đưa tay ra hướng tới trước mặt Trịnh Diệp. Mà Trịnh Diệp lại toả thái độ bình thường khi đi làm việc, không nóng không lạnh đưa tay ra nắm lấy bàn tay kia.
- Chào Hoắc tổng, huy vọng thời gian tới sẽ hợp tác thuận lợi!
Tốt nhất là anh đừng có giở trò! Từ lần trước gặp mặt, cô đã nhận ra ánh mắt của người đàn ông này nhìn cô rất không bình thường...ngày cả thái độ, lẫn hành động! Nếu như không phải bởi vì tính chất nghiêm trọng bất buộc của vụ án, thì còn lâu cô mới đồng ý đến gặp người đàn ông này lần nữa, huống chi bây giờ chính là phải ở bên cạnh, bảo vệ anh ta trong thời gian chưa xác định?
Ấy vậy mà vị tổng tài nào đó lại cố tình làm ngơ không nhận thấy ý tứ của người ta, ngược lại còn càm rỡ nắm chặt hơn hơn bàn tay của Trịnh Diệp, cố ý sờ sờ lên mu bàn tay mềm mại của cô...và dường như còn không có ý định buông ra thì phải?
Tất nhiên rất nhanh Trịnh Diệp đã cảm nhận được sự khác thường từ cái bắt tay... Người đàn ông này quả nhiên... Trịnh Diệp khéo léo muốn rút tay lại, thế mà làm như thế nào cũng không thể rút ra được.
- Hoắc tổng... chúng tôi đã làm theo yêu cầu của ngài, cho nên ngài có nên như đã hứa mà cung cấp thông tin cho chúng tôi không?
Cố nén cảm xúc muốn đánh người và chửi bậy, Trịnh Diệp âm thầm hít sâu một hơi, dùng giọng điệu nghiêm túc và bình tĩnh nhất để lên tiếng.
Hoắc Vĩ Triệt cười càng tà mị, cố ý sờ sờ thêm vài cái trên tay của Trịnh Diệp mới buông ra, tuy nhiên, câu nói tiếp theo của anh thì...
- Ừm... rất mềm mại, sờ rất thích...
Kiềm chế...kiềm chế... phải kiềm chế... Trịnh Diệp nỗ lực tự lẩm bẩm trong lòng! Cô thừa nhận khả năng kiềm chế, che giấu cảm xúc thật của bản thân là vô cùng tốt, nhưng nếu cứ theo cái đà này, cô sẽ sớm bộc phát mất! Chỉ một chút thế này mà cô còn gần như không chịu nổi, thì những ngày tháng kế tiếp sẽ rất khó sống, nên phải tập quen dần thôi!
CMN... tại sao trên đời lại có loại người" lạ lùng" như vậy chứ?!
Nhìn người phụ nữ đối diện nén giận đến mức muốn đỏ mặt, trong lòng Hoắc Vĩ Triệt lại cảm thấy vui vẻ... Thử hỏi trên đời này, mấy ai có thể khiến cho người phụ nữ này dễ dàng biến sắc mặt như vậy? Cho nên...anh vô cùng vui vẻ! Nhưng Hoắc Vĩ Triệt dù trong lòng đang vô cùng vui vẻ, nhưng cũng không tiếp tục thể hiện bản lĩnh, hấn giọng ra về nghiêm túc:
- A...ưm... Có gì Thượng úy cứ hỏi, tôi sẽ thành tâm hợp tác!
Khi nói, Hoắc Vĩ Triệt còn cố ý nhấn mạnh hai từ" Thượng úy" rồi còn" thành tâm", ánh mắt cũng nhìn chằm chằm, quan sát thái độ của Trịnh Diệp.
Còn Trịnh Diệp, thấy người" lạ lùng" nọ cuối cùng cũng có thái độ tốt hơn một chút, ám lực trong lòng mới giảm bớt...
- Hoắc tổng, anh có thể gọi tôi là Trịnh Diệp cũng được!
Nói thật, cô cũng không thích người khác gọi mình là như vậy cho lắm, vẫn thấy gọi tên đễ nghe hơn.
- Được, vậy tôi sẽ gọi em là tiểu Diệp!
- Tôi nghĩ chúng ta chưa thân thiết đến mức đó!
- Không sao, chẳng phải nói trước lạ sau quen sao?
- Nhưng...
- Không nhưng nhị nữa, sau này em chỉ có thể gọi tôi là Triệt! Còn bây giờ, có thể bất đầu đặt câu hỏi!
Sau cùng, Hoắc Vĩ Triệt phán một câu, thành công làm cho Trịnh Diệp phải ngây người trong giây lát...Ngây thì ngây, nhưng cô lại nhanh chóng cho rằng Hoắc Vĩ Triệt chỉ đang nói đùa, cũng không thèm so đo với Hoắc Vĩ Triệt nữa, lấy ra một tập hồ sơ nghiêm giọng:
- Được rồi, Hoắc tổng... tôi muốn biết tối hôm trước vì sao anh có mặt ở nơi đó?
Hình như là Trịnh Diệp đã hơi có phần đánh giá thấp Hoắc Vĩ Triệt, bởi vì sao? Bởi vì sau câu hỏi của cô, chỉ nhận lại được sự thờ ơ, nếu không nói chính là trực tiếp hững hờ, làm ngơ!
- Hoắc tổng... Hoắc tổng...
Trịnh Diệp kiên nhẫn gọi lại vài lần, nhưng ngược lại với sự cố gắng của cô, Hoắc Vĩ Triệt vẫn không thấy đổi, anh làm ra vẻ như Trịnh Diệp là vô hình, chỉ lo nhâm nhi ly rượu trên tay.
Trịnh Diệp cố gắng thử gọi thêm vài lần... nhưng... Cuối cùng, cô đành hít một hơi thật sâu, gần như là nghiến răng để nói ra một chữ:
- Triệt!
Và gần như ngây lập tức, người nào đó vui vẻ ra mặt:
- Như thế không phải tốt hơn sao? Tôi đến chỗ đó là vì bị lừa, em có tin không?
Lừa...lừa em gái nhà anh! Ngang ngược, tuyệt đối ngang ngược!
Tại sao cô lại gặp phải loại đàn ông ngẩng ngược không thích nói lí này cơ chứ?