Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Tịnh Hảo
Cũng không khách sáo, vỗ vai của quản gia, ý bảo ông đừng sợ, cũng không thèm để ý đến những ánh mắt không thiện cảm của những người khác, cầm chén cơm lên bắt đầu ăn, hai đôi đũa cùng chạm vào nhau, hai người nhìn thoáng qua, Cố Trì cười cười gắp một miếng gà xé phay bỏ vào trong miệng.
“Ừ, món này rất ngon, làm rất ngon.”
“Vậy cậu ăn nhiều một chút, lâu rồi chưa ăn đồ ăn của chú Ngôn, đây là xuất phát từ lòng của nhà tôi đấy.”
“Vậy sao, lâu rồi nên tôi cũng quên mùi vị đồ ăn của chú Ngôn.”
Một miếng thịt kho tàu nhỏ đặt vào trong chén của Cố Trì, Chiến Tả cười hì hì nghiêng mắt nhìn anh ta, “Tiểu Cố, ăn nhiều một chút, một lát đánh trận không thiếu phần của cậu nhỉ, có khó khăn thì hãy nói với anh trai, anh nghĩ cách vượt qua khó khăn, chỉ là nói thật đi, rốt cuộc cậu có đến hỗ trợ không?”
Mím môi, khóe miệng giật giật, “Ý của anh, nếu như em không đến giúp đỡ thì không thể ăn cơm sao?” Cố Trì mang nguy hiểm đi đến nơi này dĩ nhiên không phải chỉ vì ăn một bữa cơm đơn giản như vậy, nhìn Quan Lê Hiên và Cổ Thanh Dạ đề phòng anh ta không nhiều như trước, dứt khoát ăn nhiều hơn.
Chiến Tả không nói lời nào, cười khúc khích ngây ngô không ngừng, đầu óc xoay chuyển, mặc dù Chiến Vân Không không nói là ai gọi điện thoại tới, nhưng đoán khoảng 99% là tên nhóc này, tên nhóc này ẩn núp hay thật, anh liên tục truy tìm hành tung của anh ta nhưng đều không tìm được, chắc là xâm nhập vào đại nhân vật nào đó, bây giờ tình hình không thích hợp để nói chuyện phiếm lâu, sau khi chuyện này kết thúc thì nhất định phải tự mình nói chuyện đàng hoàng một chút.
Sau khi Cố Trì đi, chính là mười phút sau, ăn cơm tối xong thì anh ta liền đi, tin tức có ích gì cũng không nói, giống như là khách tới ăn chực, đám Chiến Vân Không cũng không nói chữ nào.
Nhưng mà trước khi rời khỏi cửa có giao cho quản gia một tờ giấy.
8 giờ 45 phút, địa điểm: đại học Cầu Đại.
Địa điểm là vào một tiếng trước Bạch Nguyệt Oánh thay đổi, cô ta nói muốn vợ và mẹ của Chiến Vân Không khỏe mạnh, thì phải nhất định làm theo lời của cô ta nói, thủ trưởng Chiến nói không sao cả liền đồng ý, cô ta chọn địa điểm là Cầu Đại, chỉ là muốn làm chuyện này náo nhiệt thêm thôi.
“Lão đại, chỗ này một người cũng không có, không phải chúng ta bị cô gái chết tiệt kia đùa chứ?”
Trong miệng nhai kẹo cao su, Cổ Thanh Dạ đập lên vô lăng, chửi mắng trách móc, Bạch Diệu nhà anh nói rồi, không mang Noãn Noãn mạnh khỏe trở về, thì đời này cũng đừng nghĩ tới chuyện leo lên giường của cô, mẹ nó, hạnh phúc của anh giống như bom hẹn giờ sắp nổ buộc trên người của Noãn Noãn, cô gái nhỏ à, ngàn vạn lần em đừng gặp chuyện không may nha, ‘tính phúc’ của anh trai là chuyện nhỏ, nhưng em là quan trọng nhất.
Chiến Vân Không không lên tiếng, nghiêng đầu, tròng mắt đen quét nhìn xung quanh, mắt nhìn về phía đỉnh lầu phòng học, đột nhiên điện thoại trong tay vang lên.
“Thủ trưởng rất đúng giờ đấy, có phải quá gấp gáp muốn nhìn thấy Tiểu Noãn Noãn của anh sao? Có cần tôi để anh nghe giọng nói của cô ấy một chút không hả? Ha ha!”
Hít hơi thật sâu, giọng nói của người đàn ông trầm thấp say mê vang lên trong đêm tối yên tĩnh, “Không cần, báo cáo vị trí bây giờ của cô đi.”
“Sân thượng tầng cao nhất của Cầu Đại…”
Gió bắc gào thét dữ dội, giống như thanh dao rét lạnh ở Bắc Cực, đau đớn như bị xé rách ở trên mặt.
Chiến Vân Không ở phía trước, Cổ Thanh Dạ và Thiên Lý ở phía sau, trong tay bắt lấy Bạch Tử Tuần, ba người bước đi ung dung xuất hiện ngay trước mặt Bạch Nguyệt Oánh thì bầu trời đột nhiên có vài bông tuyết nhỏ, bầu trời đêm từ màu đen dần đổi thành âm u thê lương, Cổ Thanh Dạ mở bịt mắt của Bạch Tử Tuần, sắc trời u ám, nháy mắt không thích ứng được, tầm mắt mơ hồ.
“Tử Tuần, thân thể em có thoải mái không?” Nhìn thấy em trai, Bạch Nguyệt Oánh rất lo lắng hỏi thăm, ánh mắt lướt lên lướt xuống trên người của cậu quan sát, chỉ sợ Chiến Vân Không hành hạ cậu, quá hiểu thủ đoạn của Chiến Vân Không, nhất định anh cực kỳ hận mình, không chỉnh chết Bạch Tử Tuần coi như anh nhân từ.
Bạch Tử Tuần không có trả lời, ánh mặt nhuộm một màu đen lạnh lẽo, đó là ánh mắt mà Bạch Nguyệt Oánh chưa từng thấy, lòng lộp bộp trầm xuống, Chiến Vân Không không hề ngược đãi cậu mà còn đuổi cậu đi, không cần sự hỗ trợ của cậu, cảm giác bài xích rất rõ ràng, cuối cùng hai bên tranh chấp không xong, rốt cuộc Chiến Vân Không rống giận bảo cậu biến, không cần giúp đỡ, Bạch Tử Tuần nói đây là cậu thiếu Noãn Noãn một cái mạng.
Từ lúc lên lầu vẫn chưa tiến vào cửa, tròng mắt đen như chim ưng nhìn chằm chằm một nơi nào đó, cách đó không xa, Noãn Noãn bị trói ở trên hàng rào sân thượng, cách xa cô một chút là Mộ Thanh Nhi và Lam Hi bị cột trên cây cột sắt, lợi thế trong tay Bạch Nguyệt Oánh thật sự nhiều hơn mình, ai có sơ xuất gì thì anh cũng không gánh nổi, gió lạnh như dao găm thổi cổ áo rộng của Noãn Noãn lên, dưới ánh đèn mờ mịt, dấu màu hồng trên cổ của cô không tránh được ánh mắt của anh.
Tim co thắt lại, đau đến nhất thời đầu Chiến Vân Không trống không, siết chặt súng trong tay nhìn mẹ đang trừng mắt nhìn anh, bảo anh đừng kích động, bây giờ anh lo lắng nhất chính là Noãn Noãn có tiếp nhận thân phận mẹ ruột của Lam Hi hay không, Long Lân đã gặp mặt với anh nói hết tất cả mọi chuyện với anh, lúc đó Chiến Vân Không cũng không bất ngờ, cho dùng ông ấy không nói thì anh cũng đoán được, trong tư liệu mà Vương Linh có được đã ghi chép rất rõ ràng phân tích DNA của Noãn Noãn, ba người có quan hệ với nhau. diendanlequydon~~~
Nhiều hơn một cha mẹ vợ dĩ nhiên mình không sao cả, không đúng không đúng, thế giới này thật quá nhỏ, vậy mà dì Lam lại là mẹ ruột của Noãn Noãn, thân phận trùm ma túy Tam Giác Vàng của Long Lân anh cũng sớm biết, quan hệ này cũng phức tạp, quay đầu nhìn về phía Bạch Nguyệt Oánh, lạnh giọng nói.
“Thả người, tôi làm con tin của cô, La Hải sẽ rấtvui mừng.”
Bạch Tuyết Oánh sững sờ, “Làm sao anh biết La Hải ở chỗ này, anh không sợ chúng tôi sắp xếp đánh bất ngờ giết chết các người sao.” Bày mưu nghĩ kế, cô ta không tin anh sẽ không có sơ sót, không chút sơ hở nào, lòng dạ La Hải độc ác, muốn một người chết sẽ không hề lưu lại đường lui.
“Một chân rồi cũng muốn mạng của tôi, có phải là ông ta tính toán sai rồi không.” Tay kéo Bạch Tử Tuần qua, ngăn ở trước người mình, “Muốn bắn súng, muốn ám sát, có phải nên suy nghĩ cẩn thận cô có cần vật hy sinh không.”
“Anh hèn hạ!” Cắn răng, cắn nát môi, mùi máu tanh xông vào cổ họng.
“Tôi hèn hạ, vậy cô chính là không biết xấu hổ sao, ba người thân nhất của tôi đang ở trên tay cô, còn giống như có… dấu vết ngược đãi, cô nói xem tôi nên trả như thế nào đây?”
Không dám nhìn Noãn Noãn, nhưng lại không nhịn được muốn nhìn cô có ổn không, tuy cô gái nhỏ cười nhưng trong hiểu biết của anh về cô, nhất định cô rất khổ sở, có phải có nơi nào bị thương không, có phải tim lại khó chịu không, cách ngày uống thuốc lần trước đã là bốn ngày trước khi chuyện xảy ra, hiệu quả của thuốc đã sớm hết. Bệnh tái phát là chuyện tất nhiên rồi.
Không biết xấu hổ? Khóe miệng cong lên cười vừa đắng vừa chát, biết rõ mình hèn hạ vẫn còn muốn anh, cho dù là vô tình hay giễu cợt cũng cảm thấy hạnh phúc, cô ta điên, cô ta điên cuồng, cô ta si mê đến phát điên… đều là minh chứng yêu anh, cho dù mãi mãi bị giẫm đạp dưới chân của anh.
“Không sai, tôi đánh cô ấy lại còn hung hăng đạp cô ấy, mỗi một cước đều mang nỗi hận anh, tôi muốn đánh chết cô ấy, tôi muốn để cho anh mãi mãi hận tôi, như vậy anh sẽ nhớ tôi mãi mãi… Tôi còn phải tận mắt nhìn thấy cô ấy ngã xuống trước mặt anh, sau đó máu nhuộm đầy đất tuyết lan qua cả chân của anh, tôi không hủy được anh thì tiêu diệt cô ấy.”
Tà ác, dữ tợn, chất chứa trong gương mặt trắng nõn tuyệt đẹp, giơ khẩu súng trong tay chống lên trán của Noãn Noãn, chính xác không lệch một phân nào, chỉ cần cong ngón tay thì Tinh Tiểu Noãn chắc chắn phải chết là điều không thể nghi ngờ.
Noãn Noãn ngẩng đầu lên, tránh ánh sáng của đèn, nhất thời mắt trừng lớn, người đó… không phải là nam sinh Bạch Tử Tuần lần trước bị cô đụng vào sao, có phải như Tô Thanh ngày hôm qua đã nói, thì ra cậu là em trai của Bạch Nguyệt Oánh, vậy có phải cậu cũng là người xấu không? Ý nghĩ này bị cô gái nhỏ bác bỏ, nụ cười sạch sẽ, ánh mắt phát sáng, làm sao cậu có thể là người xấu chứ.
“Cô muốn tiền, tôi cho cô, cô muốn danh lợi, nhà họ Chiến chúng tôi cũng cho cô được, tôi xin cô bỏ qua cho Noãn Noãn, được không Nguyệt Oánh?”
Mộ Thanh Nhi thật sự sợ cô ta không lý trí, một phát súng bắn chết Noãn Noãn, hậu quả đó bà không dám tưởng tượng, Chiến Vân Không sẽ gần như điên cuồng ra sao. ~!d đ l q đ~
Hủy diệt toàn thế giới là chuyện vô cùng có khả năng, con trai thích Noãn Noãn tới mức độ nào, bà làm mẹ nhìn một cái đã thấu tất cả, có Noãn Noãn thì tim của anh mới sống, bây giờ chỉ có thể trấn định Bạch Nguyệt Oánh trước.
“Dì Mộ, chắc dì nên rõ nhất tôi muốn cái gì, tôi chỉ muốn Chiến Vân Không, tôi không cầu anh ấy có thể yêu tôi suốt đời suốt kiếp, chỉ muốn yêu một ngày, một tiếng, một phút thôi cũng được, đối với tôi mà nói đều là xa xỉ, tôi chỉ muốn được yêu một lần cũng là sai ư, tôi vì Chiến Vân Không mà chết, còn Tinh Tiểu noãn đã vì anh ấy mà làm cái gì chưa? Tại sao lại tranh với tôi, tại sao?”
Tiếng rống giận bao phủ cả bầu trời đầy tuyết rơi, thê lương giống như dã thú cô đơn trong rừng rậm giữa đêm khuya, Noãn Noãn nhìn thấy, khóe mắt cô rưng rưng buồn bã, cô chấn động mãnh liệt, người con gái vì yêu mà không ngừng đánh đổi mạng sống, cô ta yêu rất nồng nhiệt, rất sâu, rất điên cuồng vặn vẹo đến không tiếc hy sinh tất cả cũng chỉ muốn đổi lại một ánh mắt, một nụ cười của người mình yêu, một phút được yêu đối với cô ta mà nói chính là hạnh phúc ở bên kia Thiên Đường.
Đúng vậy, mình đã làm gì cho anh? Vì anh mà chết? Cô cũng có thể, nhưng thời gian không đúng, địa điểm không đúng, sự việc lại càng không đúng, trách ai đây? Trách cô không sớm gặp anh, quen biết, hiểu nhau và yêu nhau, nhưng chuyện cô muốn làm nhất chính là cuộc sống sau này, cô sẽ cùng đi theo anh tới già… trọn đời trọn kiếp.
Chiến Vân Không nhìn thấy Noãn Noãn cúi đầu thở ra làn khói trắng giống như đóa hoa trắng, lòng nói không ổn, đúng là bị lời nói của Bạch Nguyệt Oánh quấy nhiễu lòng của cô sao?
“Cho dù cô chết một trăm lần, một ngàn lần, một vạn lần, tôi cũng sẽ không yêu, không coi trọng cô, cô cho rằng cô vì tôi cản một phát súng thì tôi sẽ cảm kích cô, sẽ áy náy, nên dùng yêu để lấp đầy sự áy náy đó với cô, cô căn bản không hiểu yêu là gì, Bạch Nguyệt Oánh, tôi nói lại với cô một lần cuối cùng, tôi mãi mãi sẽ không yêu cô, cho dù cô giết hết tất cả những người tôi yêu bên cạnh tôi để tôi hận cô, tôi cũng sẽ không yêu cô, mà tôi sẽ tự tay chặt cô thành trăm mảnh.”
Sững sờ mấy giây, Bạch Nguyệt Oánh chợt cười, ngửa mặt lên trời cười to, “Ha ha ha, Chiến Vân Không, anh nói tôi không hiểu tình yêu, nếu như tôi không hiểu tình yêu, tôi không cần thiết chờ tới bây giờ mới giết chết Tinh Tiểu Noãn, bởi vì tôi biết anh thích cô ấy nhất, rất rất thích, tôi không đành lòng nhìn thấy anh bị thương, anh đau lòng thì tôi cũng khổ sở, ở trong mắt anh tôi chính là người ích kỷ như thế có đúng không, tốt lắm, vậy tôi dứt khoát ích kỷ đến cùng, chúng ta sẽ cùng Ngọc Thạch Câu Phần (*)…”
(*) Ngọc đá cùng vỡ.
Súng lại một lần nữa chống lên trán của noãn Noãn, đi tới bên người cô đè lên trán cô, khẽ nói bên tai, “Tôi muốn kéo cô cùng nhau xuống địa ngục…”
Nói xong, bắn một phát súng lên trời, lại nổ hai phát súng trên người Mộ Thanh Nhi và Lam Hi, dao trong tay nhanh chóng cắt sợi dây trên người Noãn Noãn, ôm cô nhảy xuống…