Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Tịnh Hảo
Đứng trên ghế dựa cao, Tinh Hạ lạnh lùng cong môi lên, “Tôi ở đây thì chính là khách ở đây, cô có nên khách khí với tôi một chút không, tiểu phu nhân Chiến!”
Trong lòng sợ hãi đập loạn, bề ngoài bình tĩnh tự nhiên, một tay khoát lên giá sách, tay phải chống nạnh vẫn không quên bày ra kiểu tạo hình kinh điển duyên dáng— đau thắt lưng.
Vai thẳng, hai tay của Noãn Noãn đáng yêu mở ra, đôi mắt tròn long lanh nước, “Chị họ, cái váy của chị mặc còn ngắn hơn quần lót, đứng trên ghế dựa cao như vậy, chị nói đi, chị để cho tôi suy nghĩ như thế nào, nói chị là con rùa vừa mới về nước tràn trề sức sống là bản tính của chị hay là máy điều hòa nhà tôi không thể làm thỏa mãn tâm tư khô nóng của chị, chạy đến phòng sách tìm mát mẻ, bây giờ đã sắp là mùa đông, chị làm như vậy chỉ hạ nhục chính mình thôi, được được được, hôm nay chị ăn mặc rất xinh đẹp, chị xinh đẹp nhất.”
Mặt đỏ lên, nhất thời Tinh Hạ không phản bác được một câu.
Tài liệu trộm được đêm hôm đó căn bản vô dụng, hôm nay Tinh Hạ thừa dịp ban ngày nhà cổ không có ai, muốn tìm xem ở phòng sách một chút nhưng vẫn bị đụng phải đồ sao chổi này, cắn răng, ngoan độc, tia lửa trong hai mắt văng khắp nơi.
Khoát khoát tay, Noãn Noãn giả bộ không nhìn thấy, tốt bụng đưa ra một cái tay nhỏ, “Chị họ, mau xuống đây đi, đứng cao như vậy cẩn thận bị phong thấp, viêm khớp xương xốc hông, chị lại trách tôi, mau xuống đây đi, nếu không đợi Chiến gia trở lại chị sẽ lạnh hơn đấy.”
“Hì hì ——”
Gương mặt tuấn tú của Quan Lê Hiên vỡ ra thành một đường lớn, tay vỗ vỗ bả vai của Chiến gia, “Cô nhóc quá nói hươu nói vượn, lão đại, cuộc sống của anh thật đặc sắc đấy, cưới một kẻ dở hơi.”
Chiến gia không quan tâm đến anh ta, khóe miệng cứng ngắc nhếch lên, anh còn yêu miệng nhỏ nhắn có thể gây tai họa của cô nhóc.
Tinh Hạ nhướng cổ lên, “Tôi… Tôi đến tìm sách đọc, ai cần cô lo tôi.”
“Thôi đi, chị thôi đi, sống phóng túng thì chị làm được, đọc sách thì chị trực tiếp đi ngủ, giả bộ trí thức cái gì, mau xuống đây, ồ, đừng nói là điện thoại của gia.”
Noãn Noãn cằn nhằn làm ra dấu tay im lặng, giả bộ nhận điện thoại, “Alo, ông xã, dạ, được, còn năm phút đồng hồ thì đến nhà sao, dạ được, yêu anh!”
Giọng nói ngọt ngào, lỗ tai người nghe cũng thay đổi, đôi mắt thâm sâu của Chiến gia sáng chói mang theo sự yêu thích.
Cô tự tìm đường chết sao, thật đúng là có thể bịa chuyện, lúc nào thì nhóc con nói với anh những lời tâm tình ngọt như vậy, lại yêu cô nữa rồi!
Con tim dừng lại, yêu! Từ lúc nào thì anh yêu cô càng ngày càng khắc sâu, cưng chiều đã thành một thói quen.
Tinh Hạ cũng sợ, mặc ít như vậy đứng trước mặt Chiến Vân Không, trong lòng cô ta còn chưa dám như vậy, xuống lầu thì có thể sống.
“Nhanh lên một chút, nhìn cái gì, nhanh đỡ tôi xuống đi, nhanh lên một chút.”
“Chao ôi, tới đây, đưa tay cho tôi, chị họ, chị chậm một chút thôi.”
Âm thầm liếc xéo cô một cái, cắn răng, gương mặt của cô nàng như ánh nắng mặt trời rực rỡ.
Tinh Hạ lộn nhào chạy ra khỏi phòng sách, giận đến vừa chạy vừa giậm chân, lần này lại để cho Tinh Tiểu Noãn giúp cô ta, mất thể diện quá.
Đôi tay đặt ở sau lưng, Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn chằm chằm giá sách bằng gỗ cây đàn hương cổ trầm tư suy nghĩ, cô ta không thể nào đến tìm sách đơn giản như vậy, nơi này đều là sách kinh tế, chiến tranh, lịch sử, căn bản không thích hợp với người mẫu gợi cảm thời trang như cô ta, rốt cuộc cô ta tới tìm cái gì!
“Em cũng tới tìm sách đọc sao!”
Một giọng nói trầm mạnh của đàn ông truyền đến từ đỉnh đầu, chân mày cô nàng cau lại, thì ra là anh đều biết.
Noãn Noãn xoay người cười ha ha, “Đọc sách còn không có lợi ích bằng tới nhìn anh, anh đẹp mắt, em nhìn anh.”
“Đáng đánh đòn!”
Chiến Vân Không hừ lạnh một tiếng dựa vào ghế gần đấy.
Bả vai của Quan Lê Hiên run run cúi đầu cười, lắc đầu một cái.
“Không cho cười.”
Quả đấm nhỏ dã man đập xuống ngực của Quan thiếu, nhẹ như lông vũ lướt qua, không có bất kỳ cảm giác nào.
“Bạn học Noãn Noãn, xét thấy công lực nghịch ngợm phá phách của em trong những ngày thường quá lớn, anh phái cho em một vệ sĩ, Thiên Lý.”
“Chào cô, phu nhân.”
Noãn Noãn chầm chậm xoay người cực kỳ không muốn, sau này vệ sĩ đi theo phía sau còn có tự do gì nữa chứ, cái gì công lực của cô rất thâm hậu, quá lớn chứ, toàn bộ đều là lấy cớ.
Thiên Lý lễ phép khom lưng vô cùng đúng kiểu lúc hành lễ ra mắt.
“Nâng đầu lên.”
Cô gái nhỏ ngồi trên bàn sách có giá trị xa xỉ, khoanh hai tay lại, giọng nói lạnh lùng mang theo sự tức giận rõ ràng.
Trán Thiên Lý ẩm ướt một tầng, nghe nói phu nhân thủ trưởng khó hầu hạ thật sự không hề sai.
Noãn Noãn dừng lại, thật là một đôi mắt màu tím đẹp, sống mũi cao mắt sâu, đôi môi đỏ hồng, là một anh đẹp trai điển hình, cảm giác nhìn quen mắt thế nào đấy.
“Dáng vẻ rất đẹp trai, được, sau này cùng theo tôi làm loạn, gia, nô tì xin cáo lui trước.”
Không đồng ý cũng không phản đối, phản ứng của Noãn Noãn khiến ba người đàn ông ngẩn ra, số lần nhóc con nghe lời như vậy gần như không có, không biết trong lòng có tính toán hay không cũng không thể biết được.
Thiên Lý thật không ngờ tới một ngày kia, cậu từ một cảnh sát giao thông nho nhỏ có thể trở thành bộ đội đặc chủng làm cấp dưới của Chiến Vân Không, càng không nghĩ tới có thể đi theo bên người Chiến Vân Không làm việc, có người chúc mừng cậu thăng chức, có người đố kỵ cậu giẫm phải vận shit chó, cậu đã định bụng sẽ bị đuổi khỏi, lúc nhìn thấy Quan Lê Hiên lần nữa, cậu thật sự đoán bừa rồi.
Sau buổi cơm tối, Noãn Noãn nói muốn đi thăm Đông Phương Chi Dao, Chiến gia đồng ý, hai chiếc Hummer lái đến ngã tư thì tách ra, Thiên Lý lái xe chở Noãn Noãn đi tới bệnh viện quân đội.
Bạch Diệu vẫn còn ngủ trong phòng khách (phòng giành cho khách) ở nhà cổ tới trời đất tối mù, vì cô ấy phát sốt nên Cố Lưu Niên bị gọi tới ở lại chăm sóc cô ấy.
Bệnh viện quân đội.
Quầy y tá trực ban, Giang Niệm Tình từ xa đã nhìn thấy Noãn Noãn đi cùng với một người đàn ông lạ mặt, trên tay mang theo một giỏ trái cây vô cùng lớn, ánh mắt khẽ thu lại, lạnh lùng nâng khóe môi, “Đã trễ thế này mà Noãn Noãn đến thăm bệnh sao?”
“Hi! Chị Giang, tối nay chị trực ban à?”
“Đúng vậy đấy, tối nay rất bận, nghe nói có một thiên kim của tập đoàn nào đấy ở chỗ này mỗi ngày cáu kỉnh, khiến cho bác sĩ, y tá sứt đầu mẻ trán, những người có tiền thật là hết thuốc chữa, nhìn chị đi, lại còn lắm mồm với em, em mau đi đi, chị phải đi kiểm tra phòng rồi.”
Không biết là cố ý hay là quá bực tức, Noãn Noãn có chút không vui vì dáng vẻ chanh chua của Giang Niệm Tình lúc này khiến người ta chán ghét, không có vẻ thiện lương mà cô ấy vốn có.
“Tiểu phu… Noãn Noãn, tôi cảm thấy cô nên cách xa người y tá đó một chút.”
“Tại sao? Có phải anh phát hiện có chỗ nào không đúng phải không?”
Noãn Noãn gãi gãi hai má, quay đầu nhìn cặp mắt màu tím mê người của Thiên Lý, lại không ngờ phát hiện biến thành màu đen.
Tên nhóc này hoán đổi hình dạng khi nào, nghĩ đi nghĩ lại trong lòng đột nhiên lộp bộp, tính cách của hai người đàn ông có đôi mắt tím hoàn toàn khác nhau, khi Cổ Thanh Dạ nhìn thấy cậu cũng khiếp sợ.
Thiên Lý đứng sau lưng Noãn Noãn xoa cánh tay, “Trực giác!”
“Con gái chúng tôi có giác quan thứ sáu, đàn ông các ông là gì? Quác quan thứ bảy? Tôi vẫn tin tưởng trực giác của mình hơn.”
Mẹ nó, bực bội, lần đầu tiên bị người khác nghi ngờ trực giác có xác suất chính xác cao hơn 90% của mình.
“Dù sao tôi cũng khẳng định là đúng!”
Thiên Lý tính trẻ con trả lời một câu, lướt qua bên người cô đẩy cửa ra, vừa mới bước vào thì không di chuyển nữa.
Noãn Noãn cũng không để ý đến tính tình đùa giỡn của cậu, xoay người thì đụng phải cậu, “Đi vào đi, đừng ngăn ở cửa.”
Thiên Lý cau mày, đè thấp giọng nói, “Trong phòng có người.”
Có người?
“Có người thì sợ gì, không có chuyện gì đâu, tôi đều quen hết mà.”
Noãn Noãn nghiêng người chui qua Thiên Lý cao lớn bên cạnh đi vào, sửng sốt.
“Tôi nói có người mà.”
Thiên Lý đắc ý, lông mày dày đậm giương lên, năm nay cậu 22 tuổi, trong cảnh sát là nhân tài xuất chúng nhất, ngày thường chưa bao giờ nói chuyện yêu đương, tính tình rất lạnh lùng, đầu óc rất thông minh, Quan Lê Hiên nhìn trúng điểm này của cậu mới trực tiếp thăng cấp cho cậu, vốn Chiến Vân Không muốn sắp xếp Vương Linh làm vệ sĩ cho cô, nhưng ngày hôm qua, khi lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Lý thì anh lập tức quyết định cậu là người tốt nhất để làm vệ sĩ bên cạnh Noãn Noãn.
Nhíu lông mày, mặt cô nàng trầm xuống, trong giọng nói lạnh lùng hàm chứa giọng điệu rất không hoan nghênh.
“Đại tiểu thư Tô, đã trễ thế này còn không mau về nhà, cẩn thận nửa đường có cướp, cả người cả của đề bị mất thì không đáng đâu.”
Thiên Lý đi theo sau Noãn Noãn cố ý đặt giỏ trái cây lớn như phân nửa bồn tắm ở bên chân Tô Thanh, cứ như vậy nếu Tô Thanh muốn đứng dậy cô ta nhất định phải sửa váy siêu siêu ngắn ôm mông mới có thể đi qua, nếu nhấc lên thì nhất định sẽ lộ ra quần lót, lộ ra cũng sẽ bị người đàn ông duy nhất trong phòng này nhìn thấy, muốn chỉnh cô ta đây mà.
“Tinh Tiểu Noãn, bây giờ cao cấp quá đi ra ngoài cũng dắt theo chó, còn là đồ lông tạp, nếu Chiến gia không có tiền mua cho cậu loại thuần chủng, thì nói cho chị gái một tiếng, tôi mua giúp cậu.”
Nụ cười âm hiểm bỉ ổi khiến Noãn noãn nổi da gà, một cô gái tốt làm sao càng học càng hư hỏng vậy.
“Con mẹ nó, ngậm miệng lại, đừng tưởng rằng ông nội cô là Phó tổng lý thì có thể hoành hành, lão tử không nuông chiều cô, quan tâm cô là Tô Thanh hay là bất kỳ Thanh nào, còn nói nữa tôi đánh cả người cô thành ngũ nhãn thanh (*).”
(*) Dáng vẻ bị đánh tơi tả.
Che mặt cười trộm, trong lòng rất dễ chịu, chửi rất hay, tiếng vỗ tay khích lệ.
Khóe mắt giật giật, Tô Thanh tức giận đến khóe miệng co quắp, móng tay nhọn đâm vào trong thịt muốn nhấc chân đi qua chỉ nghe “xoạt” một tiếng, quên là mình mặc chiếc váy ngắn, dùng sức nên váy bên đùi phải đã bị rách ra đến bắp đùi.
Mất thể diện, vội vàng khom người cầm ví che lại, tiếc rằng không che được.
“Quần chữ T màu đen, ha, tiểu thư Tô mặc rất gợi cảm, Thiên Lý, có phải váy của cô ta bị hư rồi không?”
“Thật đúng là kéo căng tới hỏng rồi, Noãn Noãn, cô nói chúng ta có cần bồi thường váy ngắn cho tiểu thư Tô không, còn có một xấp quần chữ T nữa, động tác mạnh như vậy nội y không bị kéo căng đến hư thì cũng có khe hở rồi.”
Thiên Lý không kiêng dè nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Tô Thanh, xấu xa huýt sáo, nhấc chân đá giỏ trái cây, lần này giỏ trái cây ở trên mũi chân của Tô Thanh làm cho cô ta không đứng vững ngã lên trên ghế.
“Noãn Noãn, đừng náo loạn nữa.”
Thật sự là không nhìn nổi, Đông Phương Chi Dao ôn nhu ngăn cản, Tô Thanh chanh chua nhưng cũng là một cô gái, một cước kia của Thiên Lý quá lố rồi.
Vẻ mặt vui vẻ thu lại, ho khan vài tiếng vỗ vào sống lưng của Thiên Lý, “Có chừng có mực.”
Nhận được tín hiệu, Thiên Lý phối hợp xoay người ra dấu tay OK.
Nói đi cũng nói lại, Thiên Lý và Noãn Noãn quen biết không tới 24 tiếng, là người phối hợp ăn ý nhất, chẳng lẽ hứng thú hợp nhau xuất hiện khi đoàn kết lẫn nhau.
Hai tay của Thiên Lý giơ ra, vốn Noãn Noãn không hiểu nhưng sau đó phản ứng kịp, chân mày nhíu lại, “bốp” một tiếng, đụng tay cùng cậu hoan nghênh.
Cứ như vậy, không tới năm tiếng Noãn Noãn đã có anh em tốt, là một vệ sĩ giúp cô hả giận dọn dẹp hỗn loạn, sau này hai người chủ tớ trở thành bè phái hung hăng gây rắc rối.
Đối với chuyện này, Chiến Vân Không vô cùng hối hận.
Giúp Tô Thanh mang giỏ trái cây đi, Thiên Lý vẫn không quên trêu đùa nói, “Đùi không nhỏ.”
“Tinh Tiểu Noãn, cậu và con chó lông tạp này đều đợi tôi đi, có ngày các người sẽ khóc đấy, hừ!”
Tô Thanh vừa nhảy vừa che hai mảnh váy rách thật là ít ỏi rời khỏi phòng bệnh.
Để lại một mảnh bực dọc ở trong không khí, có xua tan thế nào cũng không hề tiêu tan.
Đôi bàn tay trắng thuần lột quả cam đưa cho Đông Phương Chi Dao, “Dao Dao, cậu muốn sinh con trai hay là con gái? Làm siêu âm chưa, bây giờ có thể nhìn ra là nam hay là nữ không? Chờ đứa bé sinh ra thì tớ chính là mẹ nuôi của nó, tớ tặng chút lễ ra mắt gì tốt nhỉ?”
Mấy vấn đề liên tục, Đông Phương Chi Dao bị hỏi đến đỏ mặt, trực tiếp lấy mền cố gắng che đậy gương mặt sắp cháy đỏ.
“Tôi cảm thấy tặng một bức tranh cô tự tay vẽ còn có ý nghĩa hơn.”
Thiên Lý dựa trên khung cửa, đề xuất ra một ý kiến rất thực thi.
Sống lưng thẳng lên, cô gái nhỏ cảm thấy Thiên Lý nói thế rất có lý, đúng, sẽ tặng tranh, bây giờ ở trong giới nghệ thuật giá tranh của cô thấp nhất là sáu con số trở lên, còn có ý nghĩa kỷ niệm hơn trực tiếp đưa tiền.
“Noãn Noãn, cậu ủng hộ tớ sinh con ra đúng không, cậu ủng hộ tớ phải không?”
Không có ai đồng ý quyết định nhục nhã của cô ấy, sinh đứa bé ra tương đương mất đi tất cả, còn thể bị đuổi ra khỏi gia tộc Đông Phương.
Cầm cánh tay nhỏ của cô ấy an ủi, giống như khích lệ vỗ vỗ, “Tớ mãi mãi đều ủng hộ quyết định của cậu, cậu yên tâm, đám lão già nhà Đông Phương này tớ sẽ thay cậu giải quyết, bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của cậu chính là bồi dưỡng thân thể thật tốt, dưỡng cái bụng cho thật to, sinh ra một thai long phượng, không nên suy nghĩ lung tung.”
“Làm sao cậu giải quyết?”
Muốn thuyết phục mấy lão già kia của gia tộc Đông Phương bọn họ giống như đàn gảy tai trâu, ngay cả Đông Phương Nghiêm Hàn cũng không có biện pháp.
“Yên tâm, bổn vương tự có diệu kế, chờ tin tốt của tớ đi!”
Trong lòng đã có dự tính vỗ bộ ngực nhỏ, tròng mắt xoay tròn chuyển động, giải quyết mấy lão già kia không đơn giản nhưng cần một khoảng thời gian chuẩn bị một chút đồ.
Đang lúc ấy thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Đầu lông mày của Thiên Lý khẽ nâng lên, lắc mình đến bên trái cửa.
“Mời vào.” Đông Phương Chi Dao khẽ lên tiếng.
“Không có quấy rầy các người chứ.”
Một mái tóc dài như làn sóng xanh rũ xuống trước ngực, quần áo thể thao thoải mái màu đen làm nổi bật lên dáng người yểu điệu và đường cong thon dài của cô ta, mùi nước hoa thương hiệu quốc tế bay vào chóp mũi của Noãn Noãn, quay đầu, quả nhiên đúng như mình nghĩ.
“Chị Nguyệt Oánh.”
Đông Phương Chi Dao nhìn thấy người tới, giọng nói cởi mở đi rất nhiều.
Kỳ quái, người bên cạnh mình giống như có quan hệ liên quan với nhau, sau đó lượn quanh, lượn quanh, lượn quanh thành vòng.
“Đừng ngồi dậy nữa, bây giờ em cũng không còn là một người đấy.”
Buông hộp quà trong tay xuống, Bạch Nguyệt Oánh khẩn trương đi hai bước, nghiêng đầu, mắt cong lên, “Noãn Noãn!”
Giọng nói rất kinh ngạc, vô tình nhìn thấy Thiên Lý ở phía sau lông mày căng thẳng, lúc vào cửa vẻ nham hiểm rõ ràng không tránh khỏi ánh mắt màu tím giống như máy trinh sát của Thiên Lý.
Trực giác thứ bảy nói cho cậu biết người phụ nữ này cũng cần phải đề phòng, hơn nữa còn phải vô cùng đề phòng loại hết sức nguy hiểm kia.
Lấy ghế ra, không biết tại sao có cảm giác rất khó chịu khi ở cùng với Bạch Nguyệt Oánh, có sự kiềm chế và âm u không rõ.
“Khuya lắm rồi, tớ đi trước rồi trở lại thăm cậu, bye bye.”
Vẫy tay, chào tạm biệt hai người không ngừng rồi nhanh chóng rời đi, nhanh giống như cơn gió to thổi qua đêm thu.
“Cảm thấy cô và cô giáo Bạch kia có chút kỳ lạ.”
Thiên Lý túm Noãn Noãn bước chân càng lúc càng nhanh lại, không ngăn cô nhóc lại chắc cô sẽ bay luôn lên trời, Tết Trung Thu sớm qua rồi, cậu cũng không muốn nhìn thấy Hằng Nga huyền ảo trốn chạy.
“Hứ.” Vẻ mặt của Noãn Noãn đau khổ, đáy mắt tất cả đều là sự tức giận ẩn nhẫn, giọng nói u ám chợt cao chợt thấp, cắn răng, “Đừng túm tôi, mau buông ra, nhu cầu của bổn vương cấp bách, mau buông ra.”
Sững sờ, giây kế tiếp Thiên Lý buông tay, con người có ba cái gấp không thể kìm nén, nâng mắt đang muốn nói chuyện, đột nhiên bắt lấy cánh tay của cô quay người lại về phía bên cạnh, vốn là gấp đến cả người yếu ớt không nói nên lời, lại bị cậu bắt lấy không dịu dàng như vậy cô nhóc cảm thấy sắp tè ra quần rồi, may mà trong mười mét đằng trước chính là toilet, gì cũng không nói xuỵt xuỵt quan trọng hơn.
“Anh thật hư đấy, a… Chúng ta đừng ở chỗ này, sẽ bị thấy đấy.”
Giọng nói của người con gái xinh đẹp quyến rũ khiến toàn thân tê dại, đôi mắt chứa đầy nhục cảm vô hạn.
“Ừm… Bảo bối, lão tử đợi không kịp rồi, lão tử muốn làm em…”
“Ghét, đi phòng làm việc của anh.......”
Người đàn ông hơi mập đầu hói một tay mang theo người con gái, một tay làm gì đó trên người con gái, Thiên Lý ở sau lưng bọn họ không nhìn thấy rõ, nhưng thân phận của người đàn ông kia và nốt ruồi của cô gái xinh đẹp vẫn làm cho người ta nhớ rõ, cậu hiểu rõ nhếch môi cười quỷ dị, thì ra là một gái kỹ nữ dối trá.
Y tá trong bệnh viện đều có ý đồ với bác sĩ, nhưng Giang Niệm Tình quyến rũ viện trưởng thì mục đích không hề thuần khiết rồi, chỉ là quyến rũ tình yêu nam nữ đơn thuần chỉ sợ ngay cả kẻ ngu cũng sẽ không tin, Thiên Lý phát hiện mình từ một vệ sĩ rất có khả năng sẽ trở thành một Sherlock Holmes thế hệ mới của nước J