Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Tịnh Hảo
Sáng sớm, một luồng ánh mặt trời chiếu vào, ánh nắng trên gương mặt cô gái, lông mi như lông vũ, mũi đẹp môi anh đào, một nửa hòa vào bóng đêm một nửa rơi vào trong mắt của người khác, nở rộ vẻ đẹp của cô, cả đêm không chợp mắt, quầng thâm dưới khóe mắt rất rõ ràng, mỗi ngày Noãn Noãn đều phải ngủ trên mười tiếng mới có thể coi như là nghỉ ngơi, mất ngủ là bệnh cũ, nhưng Giang Niệm Tình nhốt cô ở đây cô không dám ngủ, giống như mười năm trước, cô sợ nhắm mắt lại sẽ biến mất.
Khóa cửa chuyển động.
“Ngủ có ngon không, Noãn Noãn?”
“Rất ngon, còn phải cảm ơn chị chăm sóc!”
Nịnh hót cô ta, cô gái nhỏ cho là cô ta sẽ bị vẻ vô hại của cô mà mềm lòng? Buồn cười. Giang Niệm Tình quay nhẫn kim cương trong tay, đây là tối hôm qua David Thần tự tay đeo cho cô ta.
“Chiếc nhẫn thật là xinh đẹp đấy!”
Ngoài việc Noãn Noãn một đêm không ngủ được, việc quan trọng chính là cô muốn nghe lén động tĩnh của nữ biến thái, rạng sáng tối hôm qua nghe giọng nói người đến là đàn ông, nghe giọng nói là một người ngoại quốc. Mình thì trải qua một đêm xuân lại nhốt cô ở chỗ này, rốt cuộc mục đích của cô ta là gì? Tại sao cô ta hận nhà họ Tinh?
“Đi ra ăn cơm!”
Cháo trắng dưa cải, rất hợp khẩu vị của Noãn Noãn, cô nhóc không kén ăn rất dễ nuôi, Giang Niệm Tình không ăn chỉ nhìn chằm chằm cô, “Chị kể cho em câu chuyện xưa!”
“Được, em thích nghe chuyện xưa.”
Người có nỗi hận nhất định có một câu chuyện xưa khắc cốt ghi tâm, chờ cô ta nói, ăn xong Giang Niệm Tình mặc quần áo tử tế cho Noãn Noãn, cởi dây thừng dắt cô ra khỏi cửa.
Xe càng chạy càng cách xa trung tâm thành phố, không hỏi chỉ là mắt lẳng lặng nhìn đường phố ở ngoài, yên lặng ghi nhớ trong đầu, có thể chạy hay không thể chạy cũng cần phải nghĩ cách phát ra một tín hiệu, lưu lại ký hiệu gì đó.
Nhánh cây tùng chất đầy tuyết trắng theo gió rớt xuống, Giang Niệm Tình cho Noãn Noãn mặc một áo khoác rất mỏng manh làm sao có thể che chắn đủ trong trời đông giá rét, gió xuyên vào lạnh thấu xương, mỗi bước là một dấu chân nông sâu, mỗi bước Noãn Noãn đi càng ngày càng khó khăn, oxy trong cơ thể giống như sẽ bị rút hết bất cứ lúc nào, chỗ tim không có chút sức lực, hô hấp suy yếu càng nặng dần.
Rốt cuộc, rầm một tiếng, hai đầu gối chạm đất quỳ gối trong tuyết, đôi tay xuyên vào trong tuyết thật dày như bông, lạnh quá. Đây là làm sao vậy, ngực giống như nước lũ bị vỡ đê, mỗi lần hít thở đều dùng sức, lạnh lẽo từ đầu đến chân, Noãn Noãn cảm giác mình giống như sắp chết, gắt gao nắm chặt ngực, Chiến Vân Không, nếu anh không tới tìm em, chúng ta thật sự sẽ xa cách cả chân trời.
“Đứng lên cho chị, đừng giả bộ chết, bây giờ em còn chưa có tư cách chết.”
Giang niệm Tình ác độc, một tay níu lấy cổ áo của Noãn Noãn, sức lực kinh người kéo cô đến gần mình, ánh mắt hung dữ khủng bố như ngàn mũi tên bén nhọn sắc bén ghim vào toàn thân Noãn Noãn thật sâu.
“Em... Em có thể nghỉ ngơi một lát không, em sắp không thể hít thở được, khụ khụ ——.”
Ngực phập phồng dồn dập thở diẽnnnnddannleequydonn ra từng ngụm từng ngụm, nóng lạnh xen kẽ nhau tạo ra sương trắng, nhìn dáng vẻ của cô không giống là giả bộ, khóe miệng của Giang Niệm Tình cong lên, hiệu quả của thuốc có tác dụng rồi, nhưng thời gian sớm trước một chút!
Đối với cô vẫn còn tốt, tựa vào trước một bia mộ không biết tên, toàn thân tay chân đều lạnh, chỉ cần vừa động sẽ bể nát giống như băng, ngay cả máu cũng lạnh, luôn tự nhận sức khỏe của mình rất tốt, giờ phút này Noãn Noãn cảm thấy đang đi dạo vòng ở trong điện của Diêm Vương, Diêm Vương Gia đang ngoắc tay về phía cô nói: Mau tới đi đứa bé, ta ở chỗ này rất ấm áp, mau tới đây đi.
Ngồi xổm người xuống nhìn thẳng vào cô, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh còn hơn cả tờ giấy của cô, một ngày giam cầm ngắn ngủi liền gầy đi, cằm nhọn hoắt cương nghị làm ngón tay của Giang Niệm Tình đều thấy đau.
“Cảm giác như thế nào hả, có phải hô hấp càng khó khăn, càng ngày càng không tỉnh táo phải không, nhưng mà em vẫn chưa chết được, chị muốn tất cả người yêu em tận mắt nhìn thấy em chết ở chỗ này như thế nào.”
Nói xong ngón tay chỉ chỉ xuống phía dưới, nghĩa trang này chính là quà tặng năm mới của cô ta chuẩn bị cho Noãn Noãn, cô ta muốn tự tay giết chết từng người của nhà họ Tinh.
Tầm mắt vỡ thành từng vụn nhỏ như cách Giang Niệm Tình ngàn vạn hình ảnh, hơi khó khăn cong cánh môi cười nhạt, “Không phải chị muốn nói chuyện xưa sao, em đặc biệt muốn nghe chuyện xưa của chị.”
“Tra được rồi sao?”
Lúc biết tử thi nữ vô danh là Giang Niệm Tình, Quan Lê Hiên bọn họ cũng bị hù dọa, lúc đó Thiên Lý rất bình tĩnh, lúc trước nhìn thấy dáng vẻ của cô ta thì biết tâm tư kín đáo, vẻ mặt hòa nhã nhưng lòng thì đen tối, nhất là đôi mắt tràn đầy sự thù hận, nỗi thù hận kia quá lớn làm bại lộ điều cô ta che giấu.
“Thật ra Giang Niệm Tình là người tình nhiều năm của David Thần, cô ta lợi dụng thân phận thật của Giang Niệm Tình để thay thế, cô ta trà trộn vào bệnh viện quân đội chính là vào lúc Noãn Noãn bị thương, tính toán chính xác, xem ra bỏ không ít công sức, chắc cô ta theo dõi Noãn Noãn đã lâu rồi, còn bối cảnh sau lưng của cô ta sạch sẽ không tra ra được bất kỳ manh mối nào, ngay cả địa chỉ điền trong thông tin cá nhân ở bệnh viện cũng là giả.”
Vào một buổi sáng, điều tra Giang Niệm Tình người này từ trong ra ngoài không có bất kỳ đầu mối nào có thể tìm được cô ta, hành tung bí hiểm, tính tình cô độc, đi làm đều duy nhất một mình không tham gia bất kỳ hoạt động công cộng nào, có thể nói là thần long chỉ thấy đuôi không thấy đầu.
Tất cả mọi người rơi vào trầm tư nhìn Quan Lê Hiên lại nhìn Chiến Vân Không, trong đầu Thiên Lý chợt nhớ tới một chuyện, “Em nhớ Giang Niêm Tình từng kêu Noãn Noãn đưa giúp một túi tài liệu đến một nhà trọ, chúng ta có thể tra được từ chỗ này không?”
Đưa đồ? Tròng mắt đen của Chiến gia chợt sáng lên, “Lập tức điều tra ngày đó Noãn Noãn lái xe đi đâu, còn có tin tức ở bên trong của người kia nhất định có liên quan đến cô ta.”
Rốt cuộc cũng tìm được một điểm đột phá, đáy lòng tối tăm vô hạn cũng có một chút ánh sáng, nhóc con, em nhất định phải chịu đựng chờ anh.
Lâm Hải ở Cổ Thành, chịu ảnh hưởng của khí hậu cấp bốn, khí hậu ẩm ướt, mùa đông đã lạnh lại càng lạnh thêm, đôi môi tím trắng run rẩy, áo lại mỏng, thật là mẹ ghẻ không giết chết cô thì cũng phải chết vì rét.
“Chị à, chúng ta còn chưa tới sao, em đề nghị chị vẫn nên đối xử tốt với em một chút, nếu không một lát đột nhiên em chết, nguyện vọng muốn tự tay giết chết em của chị liền tan vỡ.”
‘Khụ khụ khụ khụ ——’
Ho nhiều hơn so với vừa rồi, vẫn khó chịu tim sít chặt.
“Không chết được, lập tức tới ngay, nhịn một chút, rất nhanh em sẽ an nghỉ rồi.”
Lại năm phút trôi qua, rốt cuộc Giang Niệm Tình dừng bước lại quay đầu liếc mắt nhìn, còn chưa chết nhưng sắc mặt tái nhợt hơn lúc nãy, trong suốt giống như ly thủy tinh.
Thật không có hơi sức, toàn thân mồ hôi thấm ướt quần áo, ngay cả áo khoác đều ướt, Noãn Noãn nằm trên đất vội vàng thở gấp, trong cổ họng mang theo âm thanh thở dốc.
Hai bó hoa cúc trắng đặt trước bia mộ, trong hình, nụ cười của người đàn ông cương nghị, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước, đôi mắt hồng hồng làm Noãn Noãn sững sờ, biến thái cũng sẽ khóc?
“Hơn nhiều năm rồi, thật xin lỗi, hôm nay con mới đến thăm cha, thật xin lỗi, con gái bất hiếu không thể giúp cha báo thù, nhưng mà hôm nay con nhất định sẽ tự tay giết chết người của nhà họ Tinh, tiêu diệt tất cả bọn họ để tế cha, chôn theo cha.”
Không đứng dậy mà tùy chỗ ngồi xuống, Noãn Noãn kinh ngạc, bia mộ này là cha của cô ta, nhưng cha của cô ta chết có liên quan gì đến nhà họ Tinh, mình cũng chưa từng nghe cha nhắc đến người nhà họ Giang, ôi chao, không đúng, trên bia mộ khắc Mạc Giang. Tên này cũng chưa từng nghe qua. Cha luôn luôn là người hiền lành trong giới chính trị, sẽ không đắc tội với ai, ông nội thì có tư tưởng cách mạng lại càng không thể, tại sao con gái của Mạc Giang không mang họ Mạc, ôi, lại bừng tỉnh vỗ trán, thật ngốc mà, đương nhiên là che giấu mình trước người khác rồi.
“Một mình em chết là được đừng kéo hết mọi người nhà họ Tinh, dù sao em cũng sắp chết.”
Noãn Noãn hy sinh mình nhưng tuyệt đối không thể kéo thêm cả nhà vào, ngay cả lý do cô ta giết người còn chưa biết, có chết cũng phải có lý do trước.
Xì khẽ một tiếng, Giang Niệm Tình ngửa đầu nhìn bầu trời mây đen ửng hồng, châm điếu thuốc, “Chị mười lăm tuổi không có cha mẹ, không chịu nổi đả kích liền điên cuồng bỏ chạy, bởi vì em trai thật sự không chịu nổi đói bụng len lén chạy vào lều quân của lính đánh thuê ở Nam Phi bị người ta bắt được, vì mạng sống chỉ có hy sinh thân thể của mình để đổi lấy sinh mạng, vì vậy chị trở thành người con gái duy nhất trong lính đánh thuê Nam Phi kiêm công cụ làm ấm giường. Mà gây ra những chuyện này, phá hủy làm cho chị tan nhà nát cửa chính là nhà họ Tinh các người, chính là cha của em Tinh Tử Bằng, ông ta là hung thủ, là người mang tội giết người!”
“Chị nói bậy, cha em là người tốt, làm sao có thể giết người, chị gạt người, chị gạt người, chị câm miệng!”
Kích động gào thét, tốc độ máu chảy xung quanh tim cũng tăng, Noãn Noãn hoảng sợ trợn tròn mắt lên, giận dữ nhìn Giang Niệm Tình, không thể nào, cha là vị quan tốt trong miệng dân chúng, sẽ không giết người, đầu lắc kịch liệt, nhanh chóng lùi về sau, lòng bàn tay bị cục đá cắt ngang cũng không phát hiện ra, bây giờ cho dù cô chết cũng không muốn bị người con này được như ý, tuyết trắng chất thành đống thật dày và dài có thể cắt đứt tay, Noãn Noãn trốn ra sau thì Giang Niệm Tình đi về phía trước.
“Có phải chị nói bậy hay không, đối mặt hỏi cha em một chút không phải tất cả đều sáng tỏ sao?”
Người con gái hung tợn, mặt lộ vẻ hung dữ dường như muốn thôn tính tiêu diệt tất cả sinh vật biết hô hấp ở nơi này, cổ họng của Noãn Noãn khô khát nuốt xuống, đôi mắt nhỏ vững chắc giống như một con dao cứng rắn nhìn thẳng vào mắt của cô ta, không chút lùi bước, cha là người như thế nào, cô là con gái rõ ràng nhất, nở nụ cười nhàn nhạt nhưng lại quật cường làm cho người ta đau lòng, “Hôm nay cho dù em chết thì chị cũng sẽ không có được khoái cảm báo thù.”
“Tại sao?” Ánh mắt lạnh lẽo xuyên vào cơ thể đã suy yếu cạn kiệt của Noãn Noãn, một cơn gió có thể khiến cô ngã xuống đất, nhưng toàn thân tràn đầy sức mạnh, lửa giận không tắt chống đỡ cô.
Noãn Noãn luôn chống đỡ, chống đỡ đến khi Chiến Vân Không tới cứu cô, khoảnh khắc kia thật sự sắp ngã xuống, người con gái chết tiệt kia nhất định là bỏ thuốc trong đồ ăn, cũng được thôi, mặc kệ lúc trước cô ta mang theo mục đích gì tiếp cận mình thì dù sao cô ta cũng vì mình mà bị thương, nghĩ như vậy thật ra cũng không hận cô ta nữa.
“Bởi vì chị căn bản không hiểu rõ chân tướng sự tình, chỉ bằng phỏng đoán bừa bãi của mình đã đi đến kết luận, làm sao mưu đồ của chị có thể đạt được, hay là chị sợ chân tướng sự việc là kết quả mà chị chưa từng nghĩ tới, chị sợ mấy năm nay sự kiên trì của mình thật ra chính là một chuyện cười.”
Lông mày kiêu ngạo dựng lên, Giang Niệm Tình là một người không chịu thua, làm sao có thể kiên trì một câu chuyện cười mấy chục năm được, cô ta rất tự tin, loại tự tin này đến từ sự mạnh mẽ và đấu tranh buông tha trong lòng.
“Vậy có thể như thế nào, chị chính là muốn cả nhà các người chôn theo cha chị, đúng hay sai đã không quan trọng.”
Xong, không cứu vãn được. Noãn Noãn quan sát trong vòng nửa mét, đôi mắt bỗng nhiên dừng lại bóng người khẽ di chuyển cách đóng không xa, “Ách— được rồi, chị nghĩ như vậy thì cho là như vậy, dù sao đầu cũng là của chị, nhưng em rất ngạc nhiên, chị nói cha em giết chết cha chị, vậy chị nói em nghe một chút rốt cuộc năm đó chuyện đáng sợ gì xảy ra hả.”
Giang Niệm Tình đối mặt với Noãn Noãn, dĩ nhiên không nhìn thấy tình hình ở sau lưng, môi đỏ mọng nâng lên, cười lạnh lùng và tàn nhẫn, giày cao gót giẫm xuống bậc thềm cẩm thạch màu xám tro, phát ra tiếng lộc cộc giống như tiếng chim hót trong rừng mang theo nỗi ai oán.
“Những chuyện này chờ lúc người d đ l q đ nhà các người đoàn tụ ở phía dưới để người cha giàu tình thương của em nói cho em biết đi, mục đích chị dẫn em tới nơi này chính là dùng máu của em tẩy đi tội danh phản bội cho cha chị.”
Nói xong, nòng súng lạnh lẽo đặt trên huyệt thái dương của cô, ngón trỏ chỉ cần nhẹ nhàng cong lên là làm cò súng di chuyển, cô gái nhỏ sẽ như bông tuyết nở tung tóe tại chỗ.
Lòng sợ hãi là chuyện tất nhiên, khẽ nguyền rủa một tiếng, đây là đêm tế máu, Noãn Noãn bình tĩnh nghênh đón đôi mắt điên cuồng của Giang Niệm Tình, đôi mắt của cô ta như nhuộm màu đỏ rực, nỗi hận giống như kén phun ra không nhìn thấy tơ mỏng, từng tầng từng vòng bao lại bản tính thật sự của cô ta.
“Thật đáng tiếc, hôm nay là ngày giỗ của em, xin lỗi, chị vốn giết em vào ngày sinh nhật của em, nhưng kế hoạch thay đổi, em phải đi trước một bước, cho em ba giây nói lời chào tạm biệt với thế giới này.”
“Đợi chút, có thể cho em để lại một lời trăn trối gì không?”
“Có thể.”
Khẽ cau mày, Noãn Noãn do dự chốc lát đột nhiên lớn tiếng kêu lên, “Chiến Vân Không, anh là tên Diêm Vương đáng ghét, em đi rồi về sau phải chăm sóc cho Đại Mạc Mạc của chúng ta tốt một chút, nếu như không biết thức ăn cho chó ở đâu thì về nhà hỏi cha em, tạm thời nhớ được nhiêu đó, nếu còn có chuyện khác em nhớ ra rồi sẽ về báo mộng cho anh.”
“Nói xong?”
Khóe miệng của Giang Niệm Tình co quắp rút lại, nhóc con chết tiệt kia, sống chỉ được vài phút cuối cùng còn nhớ đến chó mèo gì đó, cưới được người vợ không tim không phổi như vậy có phải Chiến Vân Không rất đau buồn không, bị vui mừng làm đầu óc choáng váng mà không nghe rõ hàm ý thật sự trong lời nói của cô gái nhỏ, đã không chờ đợi được, gấp đến muốn bắn cô một phát súng, người càng gần đến mức cuối cùng thì càng dễ dàng phạm sai lầm.
“Xong rồi, đang đợi đây.” Noãn Noãn lại cắt lời của Giang Niệm Tình, “Em chết cũng chết cho đẹp một chút, bày tạo hình gì đó cũng được, sau khi đi xuống không bị quỷ khác chê cười.”
Một tay khoác lên trên bia mộ Mạc Giang, chân cong lên, không được, cái này khó coi, lại đổi cái khác, dứt khoát toàn thân nằm nghiêng trên đá cẩm thạch lạnh như băng, cố nén toàn thân lạnh rét đau đớn đến thấu xương, mím chặt môi, trong lòng lạnh lẽo.
“Đừng lằng nhằng nữa, chết còn xem trọng tạo hình gì đó, bây giờ chị tiễn em về Tây Thiên.”
Nòng súng đặt lên trán cô lần nữa, liều mạng đâm vào, máu của cô theo chóp mũi khéo léo từng giọt rơi xuống trên mặt tuyết, như từng đóa hàn mai xinh đẹp nở rộ trong mùa đông lạnh lẽo, nó bất khuất và kiêu ngạo.
Khẽ nhíu lông mày, mắng tổ tông mười tám đời của cô ta, đây không phải là hủy dung của cô sao, rên lên một tiếng, Noãn Noãn trừng mắt nhìn Giang Niệm Tình dữ tợn, đôi mắt đỏ ngầu thiêu cháy như lửa địa ngục, nó có thể thiêu đốt Noãn Noãn thành hạt bụi hầu như cũng không còn.
Đầu ngón tay dùng sức móc vào cò súng, đột nhiên.
Pằng một tiếng, máu tươi văng tung tóe trên không trung, mặt của Noãn Noãn là mùi máu tanh nóng.