Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bữa tối tại nhà hàng lớn nhất Hải Thành, Hiểu Trình cùng Dạ và Thượng Quan phu nhân cùng đi vào trong.
Vết thương của cô lúc trưa làm anh có chút tức tối và lo lắng nhưng cũng may là không trách tội Lâm An.
Mẹ của Dạ vẫn tạm thời cho hai người qua lại, những thái độ của bà có vẻ dịu dàng hơn trước rất nhiều.
" Lần gặp mặt Mộ gia này cũng khá quan trọng, hai đứa nên thận trọng đấy. " bà nghiêm túc nhắc nhở hai người.
" Vâng, mẹ/ bác!" cả hai cùng đồng thanh đáp.
Chủ tịch và phu nhân Mộ gia đã đợi sẵn, chủ tịch kia với một bộ vest sang trọng nhìn về phía bọn họ, còn người phụ nữ bên cạnh ông ta lại đôn hậu nhìn về phía hai người trẻ.
Hiểu Trình khá sững sờ, Mộ phu nhân là...là người phụ nữ cô đã cứu lúc trưa nay.
Bà nhận ra cô ngay, ánh mắt hiện hậu rời khỏi chiếc đi lại hướng A Trình đang đứng.
Dạ và Thượng Quan phu nhân sững sờ nhìn Mộ phu nhân đi tới hiền dịu vuốt má rồi xem xét cơ thể cô rất kĩ càng.
" Cô gái, lúc chiều con cứu ta kết quả là bị thương. Bây giờ con thế nào rồi ?" Mộ phu nhân nhẹ nhàng nói khiến Mộ chủ tịch bất ngờ đi tới bên cạnh A Trình.
" Ra là cô đã cứu vợ tôi, cảm ơn cô rất nhiều !"
Cả hai lớn đều đồng loạt cảm ơn ý tốt của mình làm cô ngại ngùng, vội vàng lễ phép trả lời họ " Dạ không có gì ạ, cháu không sao ? Hai bác đừng lo lắng ạ !"
" Không sao là tốt, không sao là tốt." Cả hai cùng đồng thanh an ui, rồi mời Thượng Quan phu và Dạ chủ tịch vào bàn ngồi.
Dạ nãy giờ đứng nhìn, chuyện anh không ngờ tới thì lại có thể xảy ra. A Trình ngồi bên cạnh anh, một cô gái lương thiện lần này lại giúp anh, nhưng lại không ngờ tới người cô giúp có lẽ là thân quen nhất.
Anh thì thầm nhỏ bên tai cô " Anh không ngờ em lại là cứu tinh giúp Mộ phu nhân đấy ?"
" Em không hề biết !" cô thì thầm lại làm anh cười nhẹ rồi nhấp môi một ngụm trà.
Thượng Quan phu nhân hài lòng liếc nhìn Hiểu Trình một chút rồi mỉm cười giao lưu thượng trà. Họ nói chuyện khá vui vẻ...
Sau đó nhân viên phục vụ bưng thức ăn ra bàn, thức ăn được bày biện khá nhiều trên bàn và toàn là những món ăn ngon. Một nhân viên nữ vô tình bị trẹo chân ngã làm đĩa thức ăn đổ ào vào người Hiểu Trình.
Chiếc áo sơ mi kèm chiếc quần rộng thời thượng của cô bị thức ăn làm vấy bẩn, còn nhân viên kia thì hoảng hồn vội đi lấy khăn ướt lau sạch cho cô.
Hiểu Trình không nổi giận gì mà chỉ đứng dậy vội phủi bớt mớ nước sốt bên hông mình. Thượng Quan phu nhân trách mắng một chút còn Dạ thì vội lấy khăn tay lau bớt cho cô, ánh mắt khá đáng sợ làm người ta run người.
Nước thấm vào lớp áo sơ mi kiểu mong manh làm lộ ra làn da một bên hông cô, vết bớt hình cánh hoa cũng dễ dàng bị người khác nhìn thấy và người đó là Mộ phu nhân.
Bà khá ngỡ ngàng nhìn vết bớt nhỏ bên hông của cô mà không kìm nổi nước mắt liền bật khóc tại chỗ, Mộ phu nhân làm mọi người xung quanh bàn ăn đều sững sờ, ngay cả Hiểu Trình cũng vậy.
Cô vẫn loay hoay lau sạch vết bẩn thì bị Mộ phu nhân đi tới cởi phần áo được sơ vin ra. Vết bớt hình cánh hoa màu hồng đập vào mắt bà ấy.
Nước mắt xúc động dàn dụa ra cả khuôn mặt, Mộ phu nhân vừa khóc vừa ôm chặt lấy Hiểu Trình.
Chủ tịch Mộ khá bất ngờ, không hiểu sao vợ mình lại có thể xúc động như vậy. Ngay cả Thượng Quan phu nhân cũng hỏi Dạ về hành động kia nhưng anh lại không nói gì.
" Hức! Con gái của mẹ, A Nghiên.... sắp tròn 24 năm mẹ chưa gặp lại con rồi ! Xin lỗi con, mẹ gặp lại con muộn rồi." bà vừa nói vừa khóc lóc ôm lấy cô.
Hai từ con gái này như chạm vào trái tim Hiểu Trình vậy. Cô vốn tưởng mình đã bị bỏ rơi cả đời, tưởng là gia đình không cần cô nữa nên vứt bỏ. Bây giờ gia đình lại xuất hiện trước mặt cô, đúng không phải là mơ.
Nhan Hiểu Trình có người nhà.
Dạ như lường trước chuyện này nên chỉ thoải mái nhấp một ngụm trà, ngược lại là Thượng Quan phu nhân lại thêm chột dạ hơn nữa.
Đứa con gái mà bà từng coi thường không ngờ lại là con gái Mộ gia, dòng tộc có thế lực trên thương trường.
Chủ tịch Mộ Lâm run rẩy cả người, đứa con gái vừa 3 tháng đã bị cướp mất của ông 23 năm sau lại quay trở về khoẻ mạnh như vậy.
Ông từ từ bước ra khỏi ghế đến sát bên cạnh A Trình rồi cầm lấy bàn tay cô, ông nhìn kĩ vết bớt kia, nó đúng con gái ông rồi.
Nước mắt của người ba rớt xuống bàn tay cô, giọng ông run run nói " Con gái, ba mẹ nhớ con nhiều lắm. "
Bộ dạng của một chủ tịch như biến mất, ông bà ôm chặt lấy cô làm cảm xúc muốn gặp gia đình được chôn cất kĩ càng khi không lại đào bới lên chợt vỡ oà. Cả khuôn mặt cô bây giờ lấm lem nước mắt, miệng cũng không nói được gì nữa vì quá nghẹn ngào quá xúc động.
Nhìn A Trình của anh đã có gia đình, Thượng Quan Dạ mỉm cười nhẹ nhàng nhìn về phía người phụ nữ đang hạnh phúc của mình.
Mẹ cũng vỗ lên vai nhìn anh với ánh mắt khác, quả thật là bà rất coi trọng vật chất và quyền lực. Nhưng cũng vui cho con trai mình.
" Ba mẹ, con tưởng là sẽ không bao giờ được gặp lại hai người nữa, nên con không có một chút hi vọng gì cả. Có phải con đang nằm mơ không ?" cô tự nói rồi tự nhéo lấy tay mình thật đau, kết quả là rất đâu.
A Trình mít ướt lại đầm đìa nước mắt lao vào ôm chặt lấy Mộ phu nhân mà vui vẻ nói " Con có ba mẹ rồi!"
" Đứa trẻ ngốc, Cẩn Nghiên ngốc !" Mộ phu nhân đôn hậu vuốt ve mái tóc cô mỉm cười nói.
Thì ra tên lúc trước của A Trình là Mộ Cẩn Nghiên, bây giờ thật là hạnh phúc, gia đình đoàn tụ.