Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hạng mục hợp tác của Ân Đạt cùng Vinh thị chính thức khởi công, bọn họ liên hợp tổ chức một buổi tiệc, mời chuyên gia trong giới cùng tinh anh kinh doanh của các xí nghiệp lớn tham dự. Loại tiệc này hàng năm tổ chức cũng hơn chục cái, chủ yếu để mở rộng nghiệp vụ, trao đổi kinh nghiệm, mở rộng giao tiếp, đề cao danh tiếng, địa điểm tổ chức ở một câu lạc bộ cao cấp của Ân Đạt.
Ân Thứ vừa mới tới đã bị Vinh Trinh kéo qua giới thiệu với mọi người, Tề Dịch tìm một góc im lặng, nhàn nhã thưởng thức rượu ngon.
“Tề Dịch.” Kha Thiếu Úc bưng ly rượu đỏ đi tới bên cạnh Tề Dịch, cùng cậu cụng ly.
Tề Dịch mỉm cười: “Thiếu Úc cũng tới à?”
“Ừm.” Kha Thiếu Úc tao nhã ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt lén lút đảo một vòng người cậu. Tề Dịch mặc âu phục so với bình thường tăng thêm vài phần phong độ tri thức, giơ tay nhấc chân đều lộ rõ giáo dưỡng tốt đẹp, không cao ngạo như đám thượng lưu, nhưng lại thiên về ưu việt, thong dong mà hiền hòa, làm người ta vừa thấy liền nhịn không được muốn thân cận.
Ân Thứ khí thế quá mạnh, người bình thường đứng bên cạnh anh luôn mất đi cảm giác tồn tại, duy chỉ có Tề Dịch không chút nào bị ảnh hưởng. Mới nãy cậu cùng Ân Thứ tiến vào, trong lòng Kha Thiếu Úc thậm chí còn sinh ra cảm giác thực ‘xứng đôi’.
“Tề Dịch, ngày mốt cậu có rảnh không?” Kha Thiếu Úc hỏi.
“Hử? Chắc là có, sao vậy?”
“Tôi muốn mời cậu tới nhà ăn cơm.” Kha Thiếu Úc nhìn Ân Thứ bị mọi người vây quanh, ẩn ẩn lộ ra vài phần oán giận: “Đã lâu rồi không được thưởng thức thủ nghệ của cậu, cậu đã không chịu làm, tôi chỉ đành mời đầu bếp khác.”
Tề Dịch buồn cười nói: “Trù nghệ của tôi cũng không tới mức làm anh nhớ mãi không quên đi?”
“Đương nhiên là có rồi, chỉ là anh không biết thôi.” Một tháng Tề Dịch đưa cơm kia chính là khoảng thời gian anh ăn uống thỏa mãn nhất. Trù nghệ của Tề Dịch có lẽ không phải quá xuất sắc, nhưng mỗi món ăn đều thực dụng tâm, mang theo hương vị gia đình, còn căn cứ theo thời tiết mà thay đổi, chuẩn bị canh bổ hoặc nước mát.
Khi đó anh cảm thấy thực ấm áp, cũng không ý thức được bản thân đã động tâm. Nếu khi đó quyết định theo đuổi, hẳn sẽ không để cậu lao vào vòng tay Ân Thứ đi? Kha Thiếu Úc thực hối hận, anh cùng Tề Dịch vốn có một mối liên hệ chung, hẳn phải dễ dàng tới với nhau hơn ai khác, nhưng lại ngu ngốc bỏ lỡ cơ hội.
Anh không muốn dễ dàng từ bỏ như vậy, vô luận thế nào, cũng phải ra sức một phen.
“Tề Dịch.” Âm thanh lạnh lùng của Ân Thứ truyền tới, đánh gảy cuộc nói chuyện của hai người.
Tề Dịch nhin anh: “Sao không trao đổi với bọn họ nhiều một chút?”
Giao tế của Ân Thứ cực kém, không phải vì tính cách mà là do quỷ khí trên người anh. Bất quá chỉ cần có cậu ở, ảnh hưởng của quỷ khí liền hạ thấp, cũng chính là cơ hội tốt để anh kết bạn xã giao.
Ân Thứ nhìn chằm chằm Kha Thiếu Úc, thản nhiên nói: “Còn nhiều thời gian, về sau có thể chậm rãi trao đổi.”
Có sinh vật giống đực mơ ước người của anh, sao anh còn tâm tình nói những chuyện không chút dinh dưỡng nào với đám người nhàn rỗi kia?
Kha Thiếu Úc đứng lên, hơi hất cằm, phóng qua một ánh mắt khiêu khích, sau đó nói một tiếng ‘xin lỗi không tiếp được’ liền tao nhã rời đi.
“Đi theo tôi.” Ân Thứ nói với Tề Dịch.
“Đi theo anh làm gì? Tôi cũng đâu quen biết ai.” Những người kia đều là giám đốc hoặc nhân tài cao cấp của công ty, một kẻ làm công như cậu chạy tới làm chi? Xin để cậu im lặng làm người qua đường đi.
“Bọn họ rất muốn làm quen với em.”
“?”
“Trước đó em chiến thắng Vinh Trinh cùng ‘tước gia’ Quan Sĩ Thần, hiện giờ trong giới thượng lưu đã có chút danh tiếng.” Ân Thứ giải thích nói: “Đặc biệt là Quan Sĩ Thần, có không ít người thua tiền trong tay ông ta, này xem như em gián tiếp trả thù giúp bọn họ.”
Tề Dịch không ngờ chuyện kia cũng có thể xoát ra giá trị hảo cảm lớn tới vậy.
Ân Thứ đưa tay khoát lên lưng Tề Dịch, dẫn cậu đi tới trung tâm, chẳng chút che dấu thân cận cùng chiếm hữu. Nói là giới thiệu Tề Dịch quen biết bằng hữu, nhưng sự thực thì càng giống đang tuyên bố quyền sở hữu hơn.
Kha Thiếu Úc ánh mắt u ám nhìn bọn họ, môi khẽ nhếch lên. Anh nghĩ mình rất có kiên nhẫn, nhưng nhìn người mình thích sóng vai với người khác, quả thực không thể nào chịu đựng được.
Tụ hội tiến hành thực thuận lợi, có Tề Dịch làm bạn, sức quyến rũ của Ân Thứ tỏa ra vô biên, khí chất lãnh đạo trời sinh cùng quỷ khí u ám làm người ta nảy sinh lòng kính sợ. Tuy Ân Thứ là con nuôi Ân gia, nhưng vốn xuất thân từ Triệu gia, cũng là đại gia tộc truyền thừa trăm năm, nội tình thâm sâu, cho dù hiện giờ nguyên khí tổn hao nhiều nhưng vẫn còn đủ lực ảnh hưởng như cũ. Nếu Z quốc có chế độ quý tộc thì Ân Thứ chính là quý tộc chân chính.
Triệu gia chuyên xuất ra thiên tài, có gen di truyền phi thường tốt, nếu không phải nghiệp chướng quá sâu, hiện giờ cả nước chỉ sợ không có gia tộc nào có truyền thừa lâu dài, tài lực hùng hậu, huyết thống thuần khiết hơn bọn họ.
“Ân tổng, nghe danh đã lâu vẫn không có duyên gặp mặt, thật sự tiếc nuối.” Một người đàn ông chậm rãi đi tới.
Tề Dịch theo tiếng nhìn qua, thầm kêu không tốt, sao lại là ông ta? !
Người tới mỉm cười nói: “Xin chào, tôi là ông trùm châu báu Triệu Minh Huy.”
Tề Dịch lập tức nhìn qua Ân Thứ, chỉ thấy sắc mặt anh bình tĩnh, mà quỷ khí thì đang điên cuồng quay cuồng.
Triệu Minh Huy vô thức rùng mình, trong lòng sinh ra cảm giác nguy cơ kỳ quái, hệt như bị con rắn độc nhắm tới.
“Xin chào.” Ân Thứ chậm rãi vươn tay.
Triệu Minh Huy ẩn ẩn cảm thấy nếu cùng người này bắt tay thì sẽ phát sinh những chuyện rất đáng sợ, bất quá ý niệm này chỉ chợt lóe rồi biến mất, liền lễ phép bắt tay.
Tề Dịch nhìn chằm chằm bàn tay nắm lấy nhau của hai người, sợ Ân Thứ kích động sẽ bóp nát tay Triệu Minh Huy.
Quỷ khí trên người Ân Thứ giống như được châm lửa, phừng phừng bốc lên, hai người có chung nguồn huyết mạch, phần lớn quỷ khí trên người Triệu Minh Huy bị Ân Thứ dẫn dắt. Nếu Ân Thứ có thiện ý, quỷ khí sẽ bị anh hấp thu, nhưng nếu anh mang theo ác ý thì quỷ khí của Triệu Minh Huy sẽ gia tăng gấp bội.
Ân Thứ ánh mắt lạnh như băng, bình tĩnh buông tay.
Triệu Minh Huy vốn định kết giao với Ân Thứ để sau này có cơ hội hợp tác, bất quá trong lòng không ngừng ứa khí lạnh, làm ông không thể chịu đựng thêm phút nào nữa.
Sau khi trò chuyện vài câu, Triệu Minh Huy vội vàng rời đi.
“Anh không sao chứ?” Tề Dịch hỏi Ân Thứ. Nhìn dáng vẻ chạy trối chết của Triệu Minh Huy, tinh tường nhìn ra trên người đối phương ngưng tụ luồng quỷ khí mang điềm báo không rõ.
“Không có việc gì.” Ân Thứ cụp mắt, trầm thấp nói: “Hôm nay chúng ta về nhà sớm một chút, không tới công ty.”
“Tốt.”
Ân Thứ gọi người báo cho Vinh Trinh một tiếng, sau đó mang theo Tề Dịch rời khỏi câu lạc bộ.
Tề Dịch vừa mới lái xe ra ngoài thì chợt nghe cách đó không xa truyền tới một trận tiếng phanh xe chói tai, tiếp đó là âm thanh va chạm thật lớn.
Đám người xôn xao, có người hô to: “Tai nạn rồi, mau báo cảnh sát đi.”
Tề Dịch liếc nhìn qua, thấy một chiếc xe tư gia vừa tông vào cột dừng xe bus ở bên đường, đầu xe hư hại nghiêm trọng.
Ân Thứ đột nhiên nói: “Đó là xe của Triệu Minh Huy.”
Trong mắt Tề Dịch hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường. Vừa rồi nhìn thấy quỷ khí trên người đối phương thì đã biết người này sắp gặp chuyện, chỉ là không ngờ ứng nghiệm nhanh như vậy.
Cậu không nhìn thấy quỷ hồn của Triệu Minh Huy, thuyết minh ông ta vẫn còn sống, bất quá chỉ sợ bị thương không nhẹ.
Người bình thường bị Ân Thứ ảnh hưởng đã chịu chút thương tích, càng miễn bàn tới Triệu Minh Huy bị anh căm hận.
“Đã chết à?” Ân Thứ hỏi.
“Không có.” Tề Dịch đáp.
Ân Thứ mặt không biểu cảm phun ra hai chữ: “Tốt lắm.”
“Đi thôi, về nhà.” Anh thu hồi tầm mắt.
Ân Thứ âm trầm như vậy, Tề Dịch chưa từng thấy qua, không khỏi có chút kinh hãi, cũng có chút đau lòng.
Vì thế buổi tối lúc ăn cơm, Tề Dịch làm một bàn cơm phong phú, tất cả đều là món Ân Thứ thích ăn.
Ân Thứ liền hỏi: “Không phải em nói buổi tối không nên ăn nhiều sao?” Trước kia anh muốn ăn thêm một cái chân gà thôi cũng bị vô tình cự tuyệt.
“Ngẫu nhiên thì không sao.” Tề Dịch cười cười gắp rau cho anh.
“Tối nay tôi phải ăn năm chén cơm.” Ân Thứ biểu thị.
Khóe miệng Tề Dịch giật giật: “… ừm.”
“Sau khi ăn có thể ăn hoa quả không?”
“Này thì có thể.”
“Kia bánh ngọt.”
“Này thì tuyệt đối không được!” Tề Dịch trừng mắt, được một tấc lại muốn tiến một thước.
Ân Thứ yên lặng ăn cơm.
Một lát sau, anh lại nói: “Tề Dịch, gần nhất lượng vận động khá lớn, tôi cảm thấy bữa ăn khuya rất cần thiết.”
“Bữa khuya chỉ có thể uống cháo.”
“Thêm một miếng bánh ngọt?”
“Không được.”
Ân Thứ nhìn cậu: “Răng đau của tôi đã sớm tốt lắm rồi.”
“Không phải vấn đề đau răng.”
“Kia là gì?”
Tề Dịch liếc mắt: “Buổi tối ăn những thứ có nồng độ chất béo cao như lòng trắng trứng rất dễ béo phì.”
“Tôi thường xuyên vận động, không sợ.”
“Còn có thể gây chán ăn, ảnh hưởng cảm xúc.”
“Tôi thường xuyên vận động, không sợ.”
“Thế, ảnh hưởng công năng, làm tính sự suy yếu, anh hẳn cũng không sợ đi?”
“… này nhất quyết là không được.”
Ân Thứ ăn xong năm chén cơm, còn tiêu diệt một dĩa trái cây, tâm tình mới khôi phục lại, vui sướng bị Tề Dịch dẫn ra ngoài đi dạo.
Tề Dịch đột nhiên cảm thấy, người này khi nãy tối tăm như vậy hoàn toàn là giả vờ đi? Mục đích chính là muốn tranh thủ đồng tình của cậu, thu lại đủ loại ưu đãi! Anh bây giờ tinh thần phơi phới, bước chân nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn lôi kéo cừu hận của nhóm thú cưng, căn bản không nhìn ra chút khó chịu nào.
Khuya đó, trong căn phòng u tĩnh, hai người ôm lấy nhau chìm vào mộng đẹp.
Ân Thứ nhìn người ngủ say bên cạnh, ánh mắt nhu hòa. Người này không hề biết, lúc anh cảm thấy lạnh lẽo nhất, sự quan tâm thản nhiên cùng ấm áp của cậu rất dễ dàng làm anh vui vẻ trở lại. Có cậu ở bên người, thật sự là một chuyện phi thường tốt đẹp.
Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Tề dịch, im lặng nói ra ba chữ: “Tôi yêu em.”
Hôm sau, lúc Tề Dịch tỉnh dậy thì phát hiện Ân Thứ vẫn còn nằm trên giường, liền dùng chân đá đá anh, gọi lớn: “Mau dậy đi, muộn rồi.”
Ân Thứ chuẩn xác túm lấy chân cậu, mắt cũng không thèm mở: “Hôm nay không tảo triều.”
Tề Dịch: (#‵′) 凸
Tề Dịch dùng sức rút chân mình lại, sau đó đứng lên giẫm ngực Ân Thứ.
Ân Thứ ăn đau mở mắt ra, ôm ngực buồn bực nhìn vợ mình.
“Đừng có giả vờ đáng thương.” Tề Dịch vừa thay quần áo vừa nói: “Anh tính xem tháng này mình bỏ bê công việc bao nhiêu lần rồi hả?”
“Tuần trăng mật, có thể hiểu được mà.” Ân Thứ nhìn Tề Dịch thay đồ, cái lưng xích lõa, thắt lưng nhỏ gầy, cái mông mượt mà, đôi chân thon dài thẳng tắp…
“Nói hưu nói vượn, ai trăng mật với anh?” Tề Dịch cảm giác được tầm mắng càng lúc càng nóng rực của Ân Thứ, cầm lấy quần áo bên cạnh vứt lên đầu anh, hối thúc: “Mau dậy đi, tôi đưa anh đi rồi phải đi câu cá nữa, đừng có là trễ thời gian của tôi.”
Câu cá cư nhiên còn quan trọng hơn anh? ! Ân Thứ kéo quần áo xuống, chỉ kịp bắt lấy tàn ảnh của Tề Dịch.
Mới tốt được một chút đã trở mặt, Ân Thứ cảm thấy mình thực bi thương…
…