Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Sushi cá
Beta: An Dĩnh Hy
Tam nha đầu có ngủ cũng không an tâm, thói quen tính duỗi tay đi sờ Trương thị một chút, thăm thăm Trương thị trên người có ấm áp không, nhưng lúc này đây nàng duỗi tay lại không có sờ đến Trương thị, mơ hồ cùng kinh ngạc một chút, lập tức liền tỉnh táo lại: “Nương đâu, nương đi nơi nào? Lưu nhi ngươi mau tỉnh lại, cha…… Cha, ngươi đừng ngủ, nương không thấy!”
Tứ nha đầu từ giấc ngủ bị gọi tỉnh, vẻ mặt mờ mịt, không biết Tam tỷ kêu nàng làm cái gì.
Ngay cả Cố Đại Hà cũng có chút mờ mịt, bất quá là người lớn so với Tứ nha đầu cũng có cảnh giác một ít, cuối cùng nghe được bốn chữ, nhưng cũng không có quá để ý: “Gấp cái gì, nói không chừng nương các ngươi đi ra ngoài một lát liền trở về.”
Tam nha đầu vừa nghe có chút yên tâm, nhưng lập tức lại cảm thấy không đúng, nói lớn: “Nương không có đi giày, nương đi ra ngoài như thế nào không đi giày chứ?! Không được, ta muốn đi tìm nương! Lưu nhi ngươi cũng đừng ngủ, chạy nhanh lên cùng Tam tỷ đi tìm nương.” Tam nha đầu nói xong cũng mặc kệ Cố Đại Hà có phản ứng gì, chạy nhanh đi giày vào rồi xuống giường, cầm đôi giày đã rách đến không thể rách hơn của Trương thị chạy về phía nhà xí.
Tứ nha đầu tuy rằng như cũ mơ hồ, nhưng nghe hiểu Tam nha đầu nói, cũng chạy nhanh đi giày xuống đất.
Cố Đại Hà cảm thấy hai hài tử có thể là ban ngày bị dọa tới sợ rồi, cho nên mới cả kinh một trận, vốn muốn nằm xuống tiếp tục ngủ, nhưng nằm ở trên giường đất không biết vì sao trong lòng bất an, hơn nữa thời gian trôi qua, trong lòng cũng bất an càng ngày càng nghiêm trọng, mà đúng lúc này, một tiếng thét chói tai của Tam nha đầu truyền đến.
“Nương, nương người ở nơi nào?”
Cùng với tiếng khóc nức nở của Tứ nha đầu, trong đêm khuya có vẻ vô cùng thê lượng, hai hài tử hình như không có ở nhà xí tìm được người, gấp đến độ khóc kêu lên.
Nghe thấy tiếng kêu,Cố Đại Hà đột nhiên từ trên giường đất ngồi dậy, chỉ kịp đi lên một chiếc giày liền nhảy ra ngoài.
“Sao sao, đây là sao? Nương các ngươi đâu? Không, không tìm được nàng sao?” Cố Đại Hà vội vàng nhảy qua đi, bám vào cửa nhảy ra ngoài giữ lấy Tam nha đầu.
Tam nha đầu một phen đẩy ra Cố Đại Hà: “Đều tại ngươi, nương không thấy!”
Cố Đại Hà vừa gấp vừa giận, lại định duỗi tay đi nắm người: “Này, này sao có thể trách ta, mau nói cho ta biết ngươi……”
Tam nha đầu ngay cả nhìn cũng không thè nhìn liếc mắt một cái, chỉ lo đi quanh nhà ở tìm người, vừa rồi nàng có đi xem qua, viện đại môn cũng không có mở, hơn nữa là buộc từ phía trong, nương hẳn là không có ra khỏi nhà.
Chỉ là lão Cố gia cũng không nhỏ, muốn tìm được người cũng phải mất một lúc, mà người cha này còn ngăn cản nàng. Làm sao trong lòng nàng không có oán hận chứ. Nếu là nương xảy ra chuyện gì…… Tam nha đầu quả thực không dám nghĩ đến chuyện này.
“Nương, oa oa……”
Đúng lúc này, từ phòng chứa củi truyền đến một tiếng khóc vang dội, tiếng khóc này chắc chắn là của Tứ nha đầu, hình như là nhìn thấy chuyện gì đó rất kinh khủng, Tam nha đầu có cảm giác không tốt , lập tức chạy nhanh qua, phía sau Cố Đại Hà cũng gấp gáp đi theo. Mở rộng cánh cửa phòng chất củi, ánh trăng chiếu thẳng vào, giữa tháng ánh trăng đủ để cho mọi người thấy rõ ràng tình hình trong phòng chất củi, một màn kia làm cho những người chứng kiến kinh hồn bạt vía, cũng làm những người vừa xông tới bị một trận rùng mình, run rẩy sợ hãi.
Trong phòng chất củi Trương thị đầu tròng lên cái đai lưng thật dài, dưới chân dẫm lên một bó củi lớn, đang dùng sức lực muốn đem bó củi dưới chân đẩy ra, Tứ nha đầu đứng cạnh bó củi ôm chân Trương thị khóc lớn.
Cũng không biết có phải hay không vì là lần đầu tiên thắt cổ, đai lưng cũng không có buộc chặt chẽ, chỉ nối lại qua loa một chút, buộc như vậy mà nói nếu bó củi dưới chân bị đá ra chỉ sợ đai lưng lắc lư vài cái, người liền rơi xuống đất.
Một màn này tuy rằng thoạt nhìn thấy thật kinh khủng, nhưng cũng xem như thấy cái tốt trong cái xấu, nếu không phải tìm được Trương thị, có lẽ đã không còn rồi.
Bất quá mặc kệ giờ phút này Trương thị còn sống, nhưng nhìn cả người so với người chết không có gì khác nhau.
Ánh mắt trống rỗng, mặt thì xanh mét, nhìn ở trong bóng đêm thật làm người ta sợ hãi. Tam nha đầu hét lên một tiếng cũng nhào tới ôm chặt chân Trương thị không cho nàng lộn xộn nữa, sợ Trương thị thật sẽ xảy ra chuyện gì.
Ngày thường cũng hay nghe nói đến thắt cổ trong câu chuyện xưa, đơn giản chính là lấy dây thừng hoặc là cũng giống như Trương thị lấy đai lưng thật dài thắt cổ, cũng không biết Trương thị hiện tại tình huống là như thế nào, chỉ biết thắt cổ xong sẽ là người chết, hai hài tử đều sợ Trương thị chết, cho nên nhất định không cho Trương thị đá văng bó củi kia.
Chính là hai tỷ muội như vậy cũng không có cách nào đem Trương thị bế xuống dưới, làm các nàng gấp đến độ Tam nha đầu cũng bắt đầu cùng nhau khóc lên: “Cha ngươi mau nghĩ cách đi, lại không nghĩ ra biện pháp nương liền thật sự treo cổ chết!”
Tiếng khóc quả thực quá mức vang dội, đem mấy phòng khác đều đánh thức,lão gia tử luôn luôn ngủ say cũng liền bị đánh thức.
Bộ dạng này của Trương thị này còn có mặt mũi nàng trắng bệch làm Cố Đại Hà sợ tới mức chân tay run rẩy, lập tức té ngã trên mặt đất, miệng cũng run đến nói không được lời nào, đầu óc cũng trống rỗng, làm sao cũng nghĩ không rõ tức phụ nhà mình đây là bị làm sao vậy. Bị Tam nha đầu gọi một câu kia mới tỉnh táo lại đôi chút, nhưng trong đầu óc trống rỗng của hắn cũng không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt, liền nhảy nhảy mà chạy qua, đem Tứ nha kéo đến một bên, cướp chân Trương thị ôm vào lòng, thanh âm run rẩy mang theo hoảng loạn mà khóc nức nở.
“Tức…… Tức phụ, ngươi đừng làm ta sợ, ngươi mau xuống dưới……”
Tam nha đầu thấy Cố Đại Hà vô dụng như vậy, cũng là hận cực kỳ một bộ dáng này của hắn, nhưng thân là nữ nhi nàng thật sự không biết nên nói cái gì mới tốt, run run môi đối với Tứ nha đầu kéo đến một bên nói: “Lưu nhi ngươi mau đi tìm tiểu thúc, làm cho tiểu thúc tới hỗ trợ, mau đi!
Tứ nha tuy rằng sợ hãi, nhưng lại hiểu lời Tam nha đầu nói, vội nghiêng ngả lảo đảo mà chạy đi ra ngoài.
Nhìn thấy Tứ nha đầu đi ra ngoài, trong lòng Tam nha đầu vẫn không thể đặt xuống được, bởi vì hiện tại Trương thị vẫn không nhúc nhích, không biết có còn sống hay không, ôm chân Trương thị nhưng nàng không cảm giác được một chút ấm áp nào. Nàng không biết người chết trên người cảm giác là như thế nào, nàng chỉ cảm thấy hiện tại độ ấm trên người Trương thị giống như cảm giác nàng cầm qua con rắn chết, loại cảm giác này làm nàng cảm thấy sợ hãi.
Tứ Nha nghiêng ngả lảo đảo chạy đến tứ phòng, bị đánh thức Cố Đại Hồ cũng không biết phát sinh chuyện gì, định đi nhà xí một chuyến rồi lại trở về ngủ, mới ra đến cửa liền gặp được Tứ nha đầu khóc lóc chạy tới, tiểu nha đầu chạy quá gấp, ngay cả một chiếc giày bị tuột khi nào cũng không biết.
“Ô ô, tiểu thúc, mau…… Mau hỗ trợ, nương ta thắt cổ.”
Đúng là đêm khuya, thỉnh thoảng còn thổi qua một trận gió lạnh, nghe được Tứ Nha khóc lóc nói một câu như vậy, làm Cố Đại Hồ sợ tới rùng mình, cả người đều cứng ngắc lại :
“Ngươi nói gì? Nương ngươi thắt cổ?”
Tứ nha khóc lớn: “Thắt cổ tiểu thúc, mau hỗ trợ, ở phòng chứa củi.”
Cố Đại Hồ vừa nghe, còn phải chạy nhanh phía phòng chứa củi chạy vội qua, một chút cũng không chú ý tới Tứ nha đầu nói sai, cho dù là thật có chú ý tới cũng lười đến so đo, còn có thể mong một cái hài tử không đủ chín tuổi tại thời điểm như thế này nói chuyện logic hay sao? Có thể nghe hiểu đã thực tốt rồi .
Trong phòng bị tiếng khóc đánh thức đang nhắm mắt định tiếp tục ngủ, Liễu thị sau khi nghe được câu kia cũng giật mình một cái bò dậy, trong miệng nói thầm: “Này hơn nửa đêm rồi cũng không được nghỉ ngơi, trời lạnh như vậy thắt cổ cũng không sợ bị đông cứng”. Mấu chốt Liễu thị nghĩ đến chính là, cái nhà này nếu là có cái thắt cổ chết, đến lúc đó có thể thật sự nổi tiếng rồi.
Ngẫm lại cảm thấy không quá yên tâm, vẫn là nhanh chóng phủ thêm quần áo cũng đuổi theo chạy đi ra ngoài.
…