Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nếu thời gian có thể quay trở lại, tôi sẽ không cứu cô gái đó, dù cho phải trơ mắt nhìn cô ta bị…
Năm đó, tôi cùng khách hàng dùng bữa ở khách sạn, khi đi qua một căn phòng bao, tôi đã nghe thấy tiếng kêu cứu khe khẽ.
Tôi đẩy cửa vào thì trông thấy một cô gái xinh đẹp đang bị người ta đè dưới thân.
Quần áo cô ta lộn xộn, bộ ngực nửa kín nửa hở, cặp đùi được bao trong đôi tất đen đang bị ép mở ra, đôi mắt cô ta mơ màng nhìn tôi, trong mắt lộ ra sự cầu xin và hi vọng.
Máu nóng của tôi dồn lên đầu, tôi lập tức tiến lên đánh gã mập đang đè lên người cô ta.
Cô gái đẹp đó nhân cơ hội chạy ra khỏi phòng bao, lúc cô ta chạy lướt qua người tôi, tôi đã nhìn thấy rõ khuôn ngực đầy đặn khiến miệng lưỡi người ta khô khốc đó nẩy lên, còn có một gương mặt đầy vẻ hoảng sợ, nhưng vẫn kiều diễm của cô ta.
Gã mập đó đã say bí tỉ, miệng không ngừng chửi bới, gã bị tôi đánh cho vỡ đầu, khách sạn vội vàng báo cảnh sát, tôi bị dẫn về đồn cảnh sát.
Hôm đó là ngày mở đầu cho cuộc sống tăm tối của tôi.
Gã mập đó nói tôi đánh gã một cách vô cớ, khiến đầu gã bị chấn động và tổn thương.
Gã không những bắt tôi bồi thường tiền viện phí, mà còn định kiện tôi tội cố ý gây thương tích.
Ban đầu, tôi vẫn bình tĩnh trình bày là mình làm việc nghĩa, nhưng sau đó cảnh sát nói cho tôi biết rằng không tìm thấy bằng chứng cô gái đó xuất hiện tại hiện trường.
Hơn nữa, hôm đó camera giám sát của khách sạn bị hỏng, nên không thấy gì cả.
Hiện giờ chỉ có chuyện tôi cố ý đánh gã mập đó là việc không thể chối cãi.
Trái tim tôi lập tức nguội lạnh, nhưng tôi vẫn mong chờ cô gái được tôi cứu đó có thể đứng ra làm chứng, nhưng tôi đã nghĩ sai rồi.
Cô gái đẹp đó không hề xuất hiện, hệt như đã bốc hơi khỏi nhân gian.
Cuối cùng, tôi bị xử ba năm vì tội cố ý gây thương tích nặng nề.
Tôi còn phải bồi thường mười bảy vạn chi phí thuốc thang và tổn thương tinh thần cùng đủ loại phí khác cho gã mập đó, số tiền tiết kiệm sau bốn năm đi làm vất vả cứ thế không cánh mà bay.
Tin tôi ngồi tù đã đồn về quê nhà, bệnh cũ của người bố cả đời mạnh mẽ của tôi tái phát, suýt nữa không cứu được, còn mẹ tôi thì khóc đến sưng mắt.
Trước khi tôi vào tù, người bạn gái quen năm năm của tôi nói sẽ chờ tôi, nhưng số lần cô ấy vào thăm tôi ngày một ít đi, cuối cùng cô ấy đã gửi cho tôi một bức thư chia tay, nói cô ấy không chờ được nữa.
Quãng thời gian ở trong tù là những chuỗi ngày u ám nhất của cuộc đời tôi, tôi trở nên gắt gỏng, cáu kỉnh, thường xuyên đánh nhau với người ta, toàn thân đều là những vết sẹo đáng sợ.
Sau khi ra tù, tôi vội vàng muốn cứu vớt tình yêu của mình.
Nhưng khi tôi tìm được người bạn gái từng nói sẽ chờ tôi thì cô ấy đang khoác tay một người đàn ông khác.
Đó là một người đàn ông chín chắn, đẹp trai lái một chiếc Audi A8, trông vô cùng xứng đôi với cô gái xinh đẹp từng là bạn gái của tôi.
Tôi thấy kinh ngạc, nổi giận muốn xông lên chất vấn cô ấy, nhưng lại thôi.
Tôi đờ đẫn nhìn cô ấy ngồi trêи chiếc xe Audi của người đàn ông đó, thoải mái rời đi.
Tôi nhớ ở cuối thư cô ấy có viết rằng, Phương Dương, em đã tìm được một người tốt giống anh, hãy quên em đi.
Tôi bật cười, một nụ cười cay đắng, một mình tôi bước đi trêи con phố của Thành Hải, hút thuốc, uống rượu cho đến tận khi mệt lả ngã khụy…
Tôi bắt đầu say mê trong thuốc lá và bia rượu để làm tê liệt bản thân, dần dần tôi thích cười hơn, vui cười một cách thô tục tùy ý.
Ban đầu, tôi vẫn hận người con gái đó, cô gái được tôi cứu lúc đó, nhưng lại không chịu ra mặt làm chứng cho tôi.
Chính cô ta đã hủy hoại mọi thứ của tôi!
Thời gian cứ thế trôi đi, tôi phát hiện hận ai đó cũng vô dụng, điều đó chỉ khiến mình trở nên suy sụp hơn.
Vì thế, tôi thử vực dậy.
Người đã từng ngồi tù tìm việc rất khó, tôi đã bắt gặp rất nhiều ánh mắt xem thường và những nụ cười chế nhạo.
May sao ông trời không chặn đường sống của ai, một công ty phần mềm vì cạnh tranh một đơn hàng lớn với Xiêng La, nên đã tuyển dụng gấp hàng loạt nhân viên kỹ thuật và tiêu thụ biết tiếng Xiêng La.
Vừa hay, chuyên ngành tôi học ở đại học là thương mại quốc tế, môn học tự chọn chính là tiếng Xiêng La.
Có lẽ vì tuyển dụng gấp, nên công ty đó không điều tra hồ sơ của tôi.
Tôi đã may mắn thông qua buổi phỏng vấn cuối cùng và tìm được một công việc giúp mình ổn định.
Điều này khiến tôi lại có niềm tin với cuộc sống.
Ngày đầu tiên đi làm, tôi ăn vận chỉnh tề, ôm đầy hoài bão bước vào công ty.
Sau khi làm xong thủ tục nhận việc, một chuyên viên nhân sự dẫn tôi đến văn phòng của giám đốc tiêu thụ, để chuẩn bị chào hỏi người lãnh đạo trực tiếp của tôi.
Nghe chuyên viên nhân sự đó nói, sếp của tôi là con gái của chủ tập đoàn, ở nước ngoài về, trông còn xinh hơn cả diễn viên điện ảnh, có cả đống đồng nghiệp nam trong công ty thầm thương trộm nhớ cô ta.
Cửa phòng làm việc mở ra, khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp có ngũ quan tinh tế đang ngồi phía sau chiếc bàn làm việc lớn đó, tôi ngây ra tại chỗ.
Hình ảnh ẩn sâu trong đầu tôi chợt hiện về, gương mặt thanh tú động lòng người đầy vẻ hoảng loạn, đôi mắt đẹp khổ sở đẫm nước mắt, còn có bộ ngực căng đầy nảy lên đó…
Tôi không thể ngờ, cô gái mà mình từng cứu ở khách sạn ba năm trước, cô gái hại tôi ngồi tù, hại tôi mất đi tất cả mọi thứ.
Cô ta lại chính là sếp của tôi.
Khi tôi đi tù, bố mẹ khóc ròng, cuộc sống trong tù thì đen tối, bạn gái thì thay lòng đổi dạ…
Từng chuyện cũ mà tôi không dám nhớ lại điên cuồng xoay chuyển trong đầu tôi.
Mối hận đè nén suốt ba năm lúc này đang dâng lên như thủy triều trong lòng tôi.
“Phương Dương, đây chính là giám đốc Bạch, giám đốc tiêu thụ của công ty chúng ta.” Chuyên viên nhân sự không phát hiện ra vẻ bất thường của tôi, vẫn khách sáo đứng một bên giới thiệu.
Cô gái xinh đẹp lộng lẫy, nhưng lại khiến tôi hận thấu xương tủy đó hình như đã chú ý đến sự khác thường trong đôi mắt tôi, cô ta hơi cau mày nhìn tôi như đang nhớ lại chuyện gì đó.
“Xin chào, tôi là Bạch Vi, hình như chúng ta gặp nhau ở đâu rồi đúng không?” Cô ta đột nhiên hỏi.
“À.” Tôi không khỏi cười lạnh nói, “Đương nhiên chúng ta đã từng gặp nhau, tôi còn từng thấy dáng vẻ giám đốc Bạch cô chủ động dạng hai chân ra, phối hợp với đàn ông!”
Bạch Vi sầm mặt: “Anh nói vậy là có ý gì, giữa chúng ta hình như có hiểu lầm thì phải?”
“Hiểu lầm?” Tôi lại cười lạnh.
“Đúng, nếu lần đó là hiểu lầm, tôi không nên xông vào, mà nên đứng ở ngoài xem giám đốc Bạch cô bị gã mập đó đè dưới thân, tàn bạo mà…”
“Im miệng!”
Mặt Bạch Vi đỏ lên, bầu ngực cao ngất không ngừng phập phồng.
“Giám đốc Bạch đã nhớ ra tôi là ai chưa?”
Dường như Bạch Vi đang cố kiềm chế cảm xúc, sau khi bình tĩnh lại một chút, cô ta ngoảnh sang nói với chuyên viên nhân sự đang mù mờ ở bên cạnh: “Ra ngoài trước đi”.
Chuyên viên đó hé miệng, cuối cùng không hỏi được một chữ nào, mà vội vã rời đi.
Chờ sau khi cánh cửa khép lại, Bạch Vi nhìn chằm chằm vào tôi, nói: “Ba năm trước, người xông vào phòng bao ở khách sạn là anh sao?”
“Đúng.”
“Thật sự là anh.” Vẻ mặt của Bạch Vi có phần phức tạp, cô ta không khỏi cười khổ một tiếng, nói:
“Lúc đó, tôi sợ quá, nên không nhìn rõ mặt mũi của anh.
Sau khi chuyện xảy ra, cũng vì một vài nguyên do, nên tôi chưa thể ra mặt cảm ơn anh, vì vậy… Anh cố tình tới tìm tôi sao?”
“Tìm cô?” Tôi cười lạnh thất thanh, “Cô nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đến đây làm việc thôi.
Chỉ là không ngờ ông trời có mắt, lại để tôi gặp cô.”
Bạch Vi như thở phào một hơi: “Nếu đã là trùng hợp, vậy… tôi nên chân thành nói một tiếng cảm ơn với anh, cảm ơn anh lúc đó đã cứu tôi.”
“Ha ha, cô nghĩ một câu cảm ơn là đủ rồi sao?”
Bạch Vi đứng dậy khỏi ghế làm việc, rút một tấm thẻ ngân hàng trong chiếc túi xách hàng hiệu có giá trị không nhỏ ra, đưa cho tôi:
“Trong chiếc thẻ này có một triệu, coi như là tôi đền bù cho anh.”.