Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trần Hạ Vy khoác trên người một bộ đồ đen, thân thể mảnh mai luồn lách qua những tia la-ze màu đỏ. Hồ sơ mật cuối cùng cũng tìm được mày rồi. Cô vui vẻ rút chiếc kẹp tóc cài trên mái tóc đen xuống mở chiếc khóa, ba lớp khóa từ khóa bình thường đến khóa điện tử đều được cô dễ dàng mở ra.
*Đoàng*
*Đoàng *
Ánh sáng trắng chiếu thẳng về phía cô. Tay cô trúng đạn rơi cả tập hồ sơ đang cầm. Một chân cũng bị trúng đạn liền khuỵ xuống. Hướng mắt về nơi bắn súng, mờ nhạt quá. Hạ Vy không tin vào mắt mình. Người vừa bắn cô...
-Lưu Thủy Tinh, cậu làm gì vậy?
Cô ta là bạn thân của cô, chị em kết nghĩa trong tổ chức của cô, lúc nào cũng nói đời đời kiếp kiếp không phản bội nhau vậy mà bây giờ chính cô ta đang cầm súng chĩa thẳng về phía cô, Hạ Vy nặng nhọc thở, máu ngày càng nhiều , bắp chân trúng đạn không thể di chuyển. Cánh tay phải cũng bị trúng một viên không ngừng chảy ra chất lỏng màu đỏ khiến mặt cô tái nhợt.
-Cậu dám phản bội tổ chức.
-Phải!! Tôi chính là gián điệp được cài vào, Trần Hạ Vy tôi nói với cô rồi. Trên chiến trường không được phép để chỗ cho "tình thân". Tôi không giết được cô thì tổ chức của tôi cũng sẽ giết chết tôi. Vậy nên,
*Đoàng*
-Xin lỗi...
Viên đạn lần nữa ghim thẳng vào tim của cô . Tập hồ sơ trên mặt đất nhuốm màu đỏ rực từ máu của cô.
Chị em, tri kỉ, tình bạn... tất cả đều là giả dối. Tình cảm suốt bao năm qua hóa ra cũng chỉ là cô tự mình vọng tưởng.
-Chúng ta làm bạn nhé, tôi là Trần Hạ Vy.
...
...
-Cẩn thận, Thủy Tinh.
-Sao cậu đỡ viên đạn đó cho tôi.Đồ ngốc.
...
...
-Chúng ta mãi là bạn tốt nhé Hạ Vy.
...
...
-Này Thủy Tinh cậu đừng khóc nữa, chỉ là một chàng trai thôi mà, cậu là sát thủ hạng S đó. Sao phải khóc vì một người không đáng?
...
...
-Hôm nay Boss hỏi tội sao cậu lại nhận thay tôi hả Hạ Vy.
-Vì chúng ta là chị em tốt.
...
...
-Hạ Vy cậu ăn nhiều vào, sao cứ gắp thức ăn cho tôi hoài vậy?? Chẳng phải cậu và tôi vừa bị bỏ đói hai ngày sao?
-Cậu mau ăn đi cả phần của tôi nữa, cậu trông ốm hơn tôi.
...
...
-Lưu Thủy Tinh, cậu phải làm tri kỷ của tôi suốt đời đấy.
-Được rồi, tôi sẽ là tri kỉ của cậu suốt đời được chưa.
...
...
Trần Hạ Vy, sao cậu dám thay tôi làm nhiệm vụ nguy hiểm đó chứ. Boss nhất định sẽ phạt.
-Nhiệm vụ đó cậu không thể làm được, rất dễ mất tính mạng. Nhiệm vụ đó trong khả năng của tôi.
...
...
Trần Hạ Vy từ đầu truyền đến một cơn đau nhức. Cả cơ thể không một chút sức lực, hai mắt mông lung nhìn mọi vật xung quanh. Đây là đâu? Sao cô lại ở đây? Nơi đây chỉ có một màu trắng toát khiến Hạ Vy không khỏi rùng mình.
Đột nhiên đầu cô truyền đến rất nhiều mảnh kí ức khác nhau. Một thiếu nữ tầm 17 tuổi đứng trước mặt cô, từ khuôn mặt đến dánh vóc không khác một tí gì. Nàng nở một nụ cười chua xót, trên đôi mắt xanh lưu ly là một tầng sương mỏng,
-Xin chào, em là Mộc Hạ Vy.
Trần Hạ Vy nheo nheo mắt nhìn. Mộc Hạ Vy cái tên này thật quen thuộc, cô đã nghe ở đâu rồi thì phải. Mộc Hạ Vy tiếp tục nói, không hiểu từ bao giờ nước đã tràn xuống hai khóe mắt.
-Chị đừng sợ. Em là nữ phụ trong cuốn tiểu thuyết np chị vừa đọc. Mọi người luôn nghĩ em là nữ phụ nhưng uẩn khúc bên trong chẳng ai biết. Em là một linh hồn, em chết rồi. Bị những người mình yêu thương nhất dày vò đến chết. Em và chị giống nhau từ ngoại hình đến giọng nói. Chị là người thích hợp thay em sống lại. Em đã trọng sinh hai lần rồi nhưng đều chết trong biển tình ái. Em phát hiện ngày em chết cũng là ngày chị chết vì vậy chị hãy thay em sống lại lần nữa. Đừng bao giờ chìm trong biển tình ái. Em phải thực hiện kiếp luân hồi.
Trần Hạ Vy khe cau mày tiến lại cốc đầu Mộc Hạ Vy.
-Khóc gì mà khóc, não cô có úng không vậy? Trọng sinh hai lần mà tính mê trai không bỏ. Chết là phải.
Mộc Hạ Vy bật cười thành tiếng.
-Chính tính cách này nên chị mới xứng thay em sống tiếp. Tạm biệt nhé. Chị hãy nhớ không được dính vào lưới tình. Hãy nhớ đấy.
Trần Hạ Vy lắc đầu. Tôi đâu có ngu như cô. Bóng dáng Mộc Hạ Vy vừa khuất thì cô bị kéo xuống một cái hố đen. Tất cả các kí ức của nữ phụ từng cái một bám lấy cô, từng hình ảnh dày vò, tra tấn làm cô đau đơn như chính cô vừa trải qua. Bộ mặt thật của nữ chủ cô cũng nhìn thấu. Đúng là như vậy, uẩn khúc bên trong chẳng một ai biết được.
Hạ Vy lần nữa rơi vào vô thức, đầu truyền đến một cơn đau nhức,
Khốn kiếp tại sao đau như vậy????
Mở mắt là trần nhà màu trắng, có mùi thuốc khử trùng, đây là bệnh viện sao? Hạ Vy giật phăng ống truyền nước trên tay mình. Theo như trí nhớ đây là lúc nữ phụ suýt nữa thì bị cưỡng hiếp. Nữ chủ Bạch Hoa Hoa là cố tình té ngã rồi cho là cô đẩy cô ta, vị hôn phu Tống Hạo Thiên vô cùng tức giận cho người đến cưỡng hiếp cô rồi quay video nhưng chưa kịp làm gì thì người của ông bà ngoại nữ phụ đến cứu kịp thời. Nữ phụ do hỏang sợ mà ngất đi. Thật thảm tí nữa là mất đời gái rồi. Đang đắm chìm trong suy nghĩ thì một lão bà chạy đến ôm cô vào lòng khóc nức nở, khuôn mặt hiền từ có một vài nếp nhăn.
- Bảo bối, may quá con không sao! Để ngoại xem nào có bị trầy xước chỗ nào không??
Hạ Vy mỉm cười trong nước mắt, tay ngọc lau nhẹ lệ trên mắt bà ngoại.
-Con không sao, qua chuyện này con thực sự tỉnh ngộ rồi ngoại ạ. Ngoại yên tâm bây giờ con chính thức chết tâm với tên kia.
Bà ngoại vui mừng, tên tiểu tử họ Tống đó không biết trân trọng cháu gái bảo bối của ta thì mất đi rồi đừng có hối hận. Hạ Vy nhớ đến việc bản thân bị cha ghét bỏ đuổi ra khỏi Bạch gia liền thay họ Bạch thành họ Mộc của ông ngoại. Bạch Hoa Hoa là đứa em gái cùng cha khác mẹ của cô.
Mộc Vy xoa xoa bụng làm nũng ôm cách tay bà ngoại.
- Bà ngoại, bảo bối đói a...
-Ta đi mua đồ ăn cho con.
-Ngoại đi cẩn thận ạ
Bà ngoại xoa đầu cô.
. Uyên Nhi Con có trên trời nhớ bảo hộ bảo bối của chúng ta. Đừng để bảo bối phải chịu ủy khuất.
.
.
Vote and cmt