Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau cuộc gọi đó có lẽ là cuộc gọi cuối cùng được nghe lời chúc ngủ ngon của Hạo Thiên, cứ thế coi chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau cô tỉnh dậy thấy Hạo Hiên đang nằm bên cạnh mình, gương mặt bình thảng của hắn khi ngủ nhìn khá giống Hạo Thiên.
Nhìn kĩ thì thấy Hạo Hiên tại sao lại có nét giống với Hạo Thiên như vậy chứ? Từng đường nét nhưng chỉ có điều hắn không bằng Hạo Thiên của cô là sự ấm áp và lòng tốt bụng của mình.
"Tôi biết là tôi đẹp rồi, em có nhìn cũng đừng nhìn quá vậy chứ"
Nhã Tịnh không nói gì mà quay sang hướng khác sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm, Hạo Hiên thắc mắc sao cô lại không có hành động kiểu như giận dữ khi thấy hắn nhỉ mà vẻ mặt lại rất bình thảng.
"Sao thế? Tôi chọc em gì sao?"
"Không có gì, tôi ra ngoài một lát" Nhã Tịnh chỉ nói một câu nhưng mặt lạnh kiểu không muốn nhìn người đối diện trước mình.
"Đi đâu? Tôi đi cùng em" Hạo Hiên nhăn mặt không thích cái giọng nói đó cả gương mặt lạnh như tiền của cô dành cho hắn.
"Tôi muốn đi một mình, yên tâm tôi không trốn" nhìn vẻ mặt của cô cho thấy niềm tin, không sao dù cô có chạy đến chân trời góc bể thì cũng không thoát khỏi tay hắn.
"Được"
"Cám ơn" nói rồi Nhã Tĩnh rời khỏi đó, Hạo Hiên nhìn bóng dáng nhỏ bé đó dần khuất thì thở dài, sau đó lấy điện thoại ra gọi người đi theo Nhã Tịnh.
Nhã Tịnh đến quán cà phê thường ngày và cũng là nơi mà cô gặp Hạo Thiên lần đầu tiên chính nơi đây cô vô tình va phải anh làm bẩn áo của anh, cũng chính lúc đó cô cảm nhận nhịp đập của trái tim mình.Cô đến nơi đã thấy Hạo Thiên đã ngồi đợi cô.
"Nhã Tịnh"
"Hạo Thiên em muốn nói...." cô nữa muốn nói nữa không.
"Sao thế nhìn em không được khoẻ lắm"
"Hôm nay em muốn nói với anh một chuyện"
"Có chuyện gì mà gấp thế?"
"Em muốn chia tay..." giọng cô có chút run run.
"Nhã Tịnh em giỡn gì thế, mới sáng mà đã trêu anh rồi" Hạo Thiên mĩm cười nghĩ chắc cô nàng này đang giận anh vụ gì đây mà, anh đưa tay lên xoa đầu coi nhưng ngay lập tức cô liền tránh né.
"Em nghiêm túc đấy"
"Tại sao?" Hạo Thiên rục tay lại nhìn thẳng vào mắt cô.
"Em không còn tình cảm với anh nữa, Hạo Thiên tha lỗi cho em, em cũng sắp kết hôn xin lỗi vì đã giấu anh đến tận bây giờ" cô cúi mặt xuống không dám ngẩn đầu lên nhìn anh.
"Em đừng gạt anh!! Nhìn thẳng vào mắt anh này, em nói đi đừng cúi mặt như thế chứ!!!" Hạo Thiên không kiềm được cảm xúc mà đứng dậy bước qua chỗ cô nâng mặt cô lên.
"Em nói thật... em muốn kết thúc trong yên bình, gia đình đó giàu lắm nên...." Nhã Tịnh lại rất ghét việc nói dối nhưng cô lại nói dối anh.
"Em cần tiền đến vậy sao? Em chê tôi không có tiền để nuôi em sao?" Hạo Thiên buông cô ra gương mặt lạng lùng hỏi.
"Đúng vậy, vậy nên đường ai nấy đi đi, em xin lỗi sẽ có người khác tốt hơn em yêu anh"
Nói rồi Nhã Tịnh nhanh chóng rời khỏi đó, Hạo Thiên ngồi đờ cả người anh vẫn hướng mắt nhìn về phía bóng dáng nhỏ bé ấy, ngả người ra ghế, anh đưa tay vào túi áo lấy ra một cái hộp nhỏ là nhẫn cưới.
Vốn dĩ anh định cầu hôn Nhã Tịnh nhưng không được rồi, anh trước nay không phải muốn giấu cô về chuyện gia thế của mình vì anh nghĩ cô không phải người tham phú phụ bần nên cũng không cần phải nói ra làm gì.
Nhưng Hạo Thiên có lẽ đã sai rồi sao, ai bây giờ mà chẳng ham mê vật chất chứ.
"Cậu chủ" người vệ sĩ đi theo Nhã Tịnh lúc nãy thấy anh liền gọi.
"Có chuyện gì?"
"Cô gái lúc nảy quen với cậu sao?"
"Trước thì có bây giờ thì không" nói rồi Hạo Thiên đứng dậy rời khỏi nơi đó.
#wattpad:laclac8662