Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày 1 thang 7 năm 2020 (Tác giả: Bởi vì lấy bối cành bán hư cấu hiện thực nên dùng năm 2020)
Con là Vân Đoá, năm nay tám tuổi. Từ hôm nay trở đi, con sẽ viết nhật ký mỗi ngày để ghi nhớ những sự việc đã phát sinh quanh con.
Con là cô nhi, bốn tháng trước được baba và cha thu dưỡng, đổi tên thành Nguyên Lưu Vân. Baba tên là Nguyên Triệt, cha gọi là Phương Nho, hai người là một đôi đồng tính.
Cùng được nhận nuôi giống con còn có một đứa nhóc nhỏ hơn con một tuổi, tên là Phương Dược Hàm.
Con là anh, cậu ấy là em, hai đứa con cùng baba và cha là một nhà bốn người.
Ngày 5 tháng 7 năm 2020
Hôm nay chú Eric mua đồ chơi cho con và Tiểu Hàm. Buổi tối em ấy đoạt đồ chơi của con, con không tức giận, nhưng chờ đến lúc em ấy ngủ say liền trộm đồ chơi rồi giấu ở dưới gầm giường của cha…
Ngày 6 tháng 7 năm 2020
Hôm nay hình như con nhìn phải chuyện không nên nhìn!
Tiểu Hàm phát hiện không thấy đồ chơi của mình đâu liền lòng vòng tìm quanh nhà. Rất nhanh đã mò xuống gầm giường cha, nhưng mãi mà không thấy chui ra, con sợ em ấy bị đụng choáng đầu, đành chui vào theo. Kết quả lại thấy em ấy đang vẽ bậy trên ván giường.
Đúng lúc đó, trong phòng vang lên tiếng bước chân, sau đó bọn con liền cảm thấy giường lún xuống, giống như có người đang lăn lộn trên đó vậy.
Con nghe thấy thanh âm có chút suy yếu của cha, hình như kêu không cần, lại còn kêu suốt, con hoài nghi có phải cha gặp người xấu hay không? Cho nên nhỏ giọng bảo Tiểu Hàm: “Cha hình như đang gặp rắc rối, chúng ta phải giúp cha!”
Tiểu Hàm rất nghĩa khí đồng ý. Bọn con đồng loạt chui ra khỏi gầm giường, quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông đè lên người cha!
Con cầm đồ chơi, rất có khí thế gào lên: “Kẻ xấu! Mau buông cha ra!”
Người đàn ông kia quay đầu, hoá ra là baba! Sắc mặt baba không tốt lắm, thân trên trơn bóng, còn lộ cả mông… (đoạn miêu tả đằng sau bị người ta dùng bút tô loạn lên, hôm sau Vân Đoá mất trí nhớ, mỗi lần đọc đến đoạn này đều buồn bực thật lâu…)
(Phương Nho bộc bạch: Vạn hạnh một đứa mất trí nhớ, một đứa khiếm thị…)
Ngày 2 tháng 8 năm 2020.
Con là Vân Đoá, hôm nay là ký ức mới, con tiếp tục viết nhật ký.
Hôm nay ở đường, mình con đứng giữa một đám người xa lạ, ngay cả bản thân cũng thực xa lạ, con không biết nên làm gì, trong lòng thực sợ hãi. Thẳng đến khi baba và cha dắt theo em trai Tiểu Hàm tìm được con, con mới biết mình là ai.
Lúc ấy con rất bối rối, hoàn toàn không phát hiện ra trên cổ mình có treo điện thoại cùng tấm thẻ viết địa chỉ. Con cảm thấy mình giống như một con thú nuôi nhỏ, đi lạc không tìm được đường về nhà…
Ngày 15 tháng 9 năm 2020
Hôm nay con lại nhận mặt gia đình mình, baba, cha, Tiểu Hàm, chú Nguyên Khê…
Ngày 10 tháng 11 năm 2020.
Hôm nay Tiểu Hàm rất buồn, vì con đã quên mất chuyện mình đáp ứng với em ấy mấy ngày trước. Chờ đến khi tìm được nhật ký thì đã qua thời gian ước định mất mấy ngày…
Ngày 4 tháng 3 năm 2021.
Cuối cùng con đã nghĩ, nếu một ngày mình đến một nơi rất xa, di động cùng thẻ tên thì có phải vĩnh viễn sẽ không được gặp lại gia đình mình đúng không? Mỗi lần nghĩ vậy con đều phi thường khó chịu, cũng phi thường phi thường sợ hãi!
Ngày 12 tháng 7 năm 2022…
Ngày… tháng 3 năm 2024…
Năm 2030…
Số lượng ngày viết nhật ký ngày càng tăng lên. Qua mười năm, anh viết tới hơn năm mươi cuốn nhật ký, cũng từ từ hiểu về tình trạng của mình hơn.
Lật những trang nhật ký tựa như đọc về cuộc đời của một người khác, rất nhiều thứ trân quý đều bị anh quên mất, những điều người nhà phải bỏ qua, hứa hẹn trọng yếu, sinh hoạt thường ngày… Anh còn vô ý tổn thương mọi người…
Nhưng anh không nguyện ý để mất bọn họ, chỉ có họ mới tiếp nhận anh khi anh vô cùng mờ mịt, dùng quan tâm vô tận cùng những nụ cười lấp đi chỗ trống trong lòng anh. Nếu nhất định phải quên đi người nhà một vạn lần, thì anh cũng sẽ nhớ lại họ một vạn lần. Tuần hoàn lặp lại, một ngày nào đó họ nhất định sẽ tồn tại vĩnh viễn trong anh.
Vì mục đích này, anh dùng thời gian hữu hạn, không ngừng học hỏi kiến thức, rèn luyện trí nhớ.
Mười tám tuổi, anh dùng chính những đồng tiền tiêu vặt mình tích góp để mua một số cổ phiếu tại sàn chứng khoán.
Mười chín tuổi, anh dùng kỹ thuật hack lấy những khoản giao dịch đen của các công ty đối thủ, bán lại cho đối thủ cạnh tranh của bọn họ.
Anh được nhân viên của STEV xưng là đấu sĩ ẩn hình, anh bảo vệ hệ thống máy chủ của công ty rất cẩn thận, là u linh kỹ thuật, không ai biết thân phận anh.
Anh từng cho rằng mình làm cái gì cũng không đúng. Nhưng trên thực tế, anh có được thiên phú mà người khác vô pháp có được. Anh có thể bay đến một nơi rất cao, cũng có thể đến nơi tốt hơn, nhưng cuộc sống của anh, vĩnh viễn chỉ có baba, cha và Tiểu Hàm.
Khi anh mệt đến không mở được mắt, anh sẽ đọc nhật ký mình luôn mang theo, đó mới là thứ anh trân quý nhất cả đời.