Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trả thù? Cô ta đang nói chuyện với Nhiếp Duy Dương sao? Nhiếp Duy Dương ở trong này hay sao?
Không nghe thấy giọng Nhiếp Duy Dương mà lại nghe thấy tiếng Bình Bình nói: "Hắc, không, không, nhiều như vậy không có nghĩa gì? Muốn mạng của anh, anh sẽ được giải thoát ngay rồi, tôi sao có thể hưởng thụ khoái hoạt trả thù? Từ từ hủy diệt thứ quý giá của anh, khiến anh từ từ tuyệt vọng mà không thể làm gì, có bao nhiêu thú vị chứ!"
Thì ra là nói qua điện thoại. Vậy giờ Nhiếp Duy Dương đang ở đâu? Buổi biểu diễn bắt đầu chưa? Trời ơi, quá tệ, vào lúc này lại xảy ra chuyện này, buổi biểu diễn của anh sẽ bị hủy!
Lòng tôi tràn đầy lo lắng, cố gắng cử động người, cuối cùng có thể chuyển động đầu được, tầm mắt tôi rời khỏi ánh sáng chói mắt kia, cuối cùng có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng xung quanh.
Tôi không biết đang nằm ở trên tầng cao của tòa nhà nào đó, bên trái người dính trên tường, bên phải không đến mười mét là lan can thẳng đứng, sau lan can chính là bầu trời cao xa. Cúi đầu nhìn mình, ngoài hai tay bị trói cố định ở sau lưng, người dựa vào vào tường, thân thể của tôi vẫn còn nguyên, chắc là sự suy yếu vô lực có liên quan tới thuốc mê. Giọng nói của Bình Bình truyền tới từ trên đỉnh đầu tôi. Tôi cố gắng ngẩng đầu lên, trông thấy cô ta đang ngồi trên một cái hòm gỗ cách tôi không xa, trên tay cầm một cái điện thoại đang nói chuyện.
Chung quanh rất yên tĩnh nhưng loáng thoáng nghe thấy tiếng nói hỗn độn của rất nhiều người tạo thành tiếng ong ong, rốt cuộc ở đây là đâu?
Tôi nghe thấy Bình Bình lại nói: "Anh thích gì? Một lỗ tai hay là một tay? Cứ việc nói, để cho lúc anh bắt đầu biểu diễn sẽ nhận được một phần quà của tôi."
Hóa ra buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu. Có lẽ còn có cơ hội cứu vãn. Tôi định thở nhẹ một hơi, lập tức hiểu ý tứ trong lời của Bình Bình– lỗ tai hay tay của tôi? Cho dù lỗ tai vô dụng tôi cũng không muốn tạm biệt càng đừng nói đến tay! Trong lòng tôi lạnh đi, nên làm cái gì bây giờ? Mặc cho cô ta xâu xé?
Lại nghe thấy Bình Bình khàn khàn cười rộ lên: "Haiz, đây là uy hiếp hay sao? Tôi thật sự rất sợ đấy. Nhưng tôi nghĩ,cái người lúc trước tôi tìm đến cửa giao dịch có thể cay nghiệt ngoan độc vũ nhục tôi, cho dù cầm tứ chi đầy máu của người yêu mình mà có thể mặt không đổi biểu diễn được hay không? Tôi thật sự muốn nhìn một chút."
Tôi nhớ tới lần nhìn thấy bọn họ ở trên quảng trường Brussles kia, xem ra, khẳng định lúc ấy Nhiếp Duy Dương đã nói ít lời cay nghiệt đối với Bình Bình... Ai, nghĩ cũng đúng, cái người này. khẳng định là xuất lời không lưu tình. Hiện tại anh sẽ làm như thế nào? Tôi phải làm như thế nào mới có thể khiến buổi biểu diễn của anh không bị ảnh hưởng?
"Được rồi, đừng lãng phí thời gian, cuối cùng là lỗ tai hay là tay, hoặc anh thích những bộ phận khác? Nói nhanh một chút, nếu không không kịp đưa đến trước lúc buổi biểu diễn của anh bắt đầu... Cái gì?" Sau một hồi im lặng, giọng hơi nghi ngờ của Bình Bình vang lên: "Còn chưa đủ? Chỉ mình cô ta còn chưa đủ? Sự nghiệp của anh? Hủy sự nghiệp của anh đi sao? Ha, thật sự là đề nghị mê người. Lần đầu tiên tôi đụng phải người cổ vũ trả thù anh ta nhiều hơn đấy."
Cái gì? Tôi nín thở lắng nghe, Nhiếp Duy Dương, anh đang làm cái gì?
Bình Bình khàn giọng cười rộ lên: "Có thứ này... A, lấy cái này để trao đổi sao?"
Tiếng cười của cô ta lớn dần, hơi điên cuồng: "Thấy mày mặc tao xâm lược như vậy làm cho tao thật thống khoái. Nhưng còn chưa đủ để triệt tiêu hai dao đau đớn mà mày vũ nhục tao! Mày hủy mặt của tao, hủy tao! Nhiếp Duy Dương!" Cô ta đè thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi: "Mày đừng cho là tao không biết. Mày đề nghị như vậy chẳng qua là muốn kéo dài thời gian! Mày muốn tìm được cô ta sao? Đừng quá tự tin! Tao cho mày biết, không thể nào! Mày đừng suy nghĩ nữa!Cô ta đang ở một nơi bọn mày tuyệt đối không nghĩ tới, mày sẽ không tìm được cô ta!"
Nơi Nhiếp Duy Dương tuyệt đối không nghĩ tới? Đến tột cùng là ở đâu? Tôi đảo mắt, mắt dần dần thích ứng với ánh sáng. Tôi nhìn thấy trên đỉnh đầu là một khung trần gắn thủy tinh.
Bình Bình nói: "Nhưng tao đồng ý đề nghị của mày. Mày uống thứ kia trước mặt mọi người, tao sẽ không động vào cô ta. Nhưng sau đó... Được, đó là đương nhiên, mày có thể xác định."
Trong đầu tôi lo lắng hỗn loạn, suy nghĩ về nội dung cuộc trò chuyện của họ để tìm ra tin tức, Nhiếp Duy Dương lấy cái gì để thỏa thuận? Cô ta nói "Uống thứ kia", là có ý gì?
Tiếng bước chân lại gần, Bình Bình đi tới, ngồi xổm ở trước mặt tôi: "Tỉnh? Vừa vặn."
Cô ta để điện thoại đến bên tai tôi, tôi nghe thấy tiếng Nhiếp Duy Dương, nặng nề, căng thẳng: "Tô Tô? Em có bị thương không?"
Giọng nói của anh khiến cho tôi không dưng mà muốn khóc, dường như hơi thở của anh đập vào mặt tôi. Tôi khẽ cắn môi để giọng bình tĩnh: "Em rất khỏe."
Điện thoại lập tức bị Bình Bình lấy đi, cô ta nói: "Mày cũng đừng nghĩ giả vờ, tao xem radio trực tiếp." Sau đó cụp điện thoại.
Tôi giãy nhích người, Bình Bình nói: "Đừng phí sức lực, cô không thoát nổi."
Ánh mắt và giọng điệu của cô ta lạnh băng.
Tôi há mồm, giọng yếu ớt gần như không nghe được, tôi hỏi: "Nhiếp Duy Dương muốn làm gì?"
Bình Bình hừ lạnh một tiếng, băng gạc dính máu che khuất nửa gương mặt của cô ta. Tôi không thấy rõ nét mặt của Bình Bình. Cô ta không đáp mà hỏi lại: "Cô có biết ở đây là đâu?"
Tôi khẽ lắc đầu.
Bình Bình nói: "Haiz, không nhìn ra sao? Nơi này là trần nhà của phòng ca nhạc! Ngày hôm qua tôi trà trộn vào đây, trong lúc vô tình phát hiện được nơi bí mật tốt như vậy, rất không tồi đúng không? Dù Nhiếp Duy Dương nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra cô đang ở ngay chỗ anh ta đang biểu diễn, ngay ở trên đỉnh đầu anh ta. Ha, khẳng định hiện tại những người kia đang nghiêng trời lệch đất mà tìm cô trong thành phố N. Bọn họ sao tìm được cô chứ?"
Trên tay cô ta là một con dao sắc bén, sống dao lướt qua mặt tôi, cảm giác mát lạnh khiến tôi rùng mình.
Bình Bình khàn giọng cười một tiếng: "Vốn dĩ hiện tại tôi muốn cắt lỗ tai của cô đưa cho anh ta nhưng anh ta lại nói ra một đề nghị mê người khiến tôi quyết định sau đó mới ra tay. Cô đoán đi, là đề nghị gì?"
Tôi nhìn chằm chằm cô ta, giọng suy yếu: "Cái gì? Đề nghị gì?"
"Anh ta nói không có cô, anh ta còn có sự nghiệp, nếu muốn trả thù thống khoái sao không hủy tất cả những thứ này đi? An toàn của cô có thể đổi lại bằng anh ta tự hủy đi giọng của mình, chôn vùi sự nghiệp của anh ta, sau đó lại ra tay với cô? Ha, đây chính là tính toán của anh ta, anh ta muốn kéo dài thời gian, tìm được cô trước khi buổi biểu diễn bắt đầu." Bình Bình nhếch môi, cô ta cong lưng, nụ cười nơi có vẻ rét lạnh: "Nhưng tôi sợ cái gì chứ? Tô Tô đáng yêu, anh ta sẽ không thể tìm được cô, đề nghị này càng thú vị với tôi. Tôi thật sự không có lý do từ chối."
Tôi trừng lớn mắt, môi run rẩy: "Không."
Anh coi trọng sự nghiệp như vậy, cổ họng bảo bối như vậy! Trong mắt người khác anh như là có trời cho nhưng tôi biết rõ anh được thế vì đã bỏ không ít sức lực, tiêu hết bao nhiêu thời gian. Đồ ăn của anh khống chế nghiêm khắc như vậy, ngày nào cũng luyện giọng chưa bao giờ gián đoạn. Anh nỗ lực hết tất cả mới được, sao có thể cứ như vậy mà bị hủy?
Sao có thể cứ như vậy mà bị hủy vì tôi?
Nhiếp Duy Dương, cái tên điên này, lúc này, vì sao anh lại không ích kỉ một chút cơ chứ?
"Đừng để cho anh ấy làm như vậy." Tôi vội vàng nói: "Tôi chưa bao giờ có chủ tâm muốn thương tổn cô, nếu như cô muốn báo thù, cứ hạ hai dao ở trên mặt tôi là được rồi, đừng làm cho anh ấy bị như vậy!"
Bình Bình liếc tôi một cái, ánh mắt như bao phủ tầng băng: "Đừng có ở đây giả vờ, cô thật ngu dốt. Mặt tôi bị hủy rồi, từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ có thể dùng bộ mặt này để kiếm sống nữa, không ai thiếu phần trả thù của tôi đâu."
Tôi nên làm cái gì bây giờ? Mắt tôi nhìn bốn phía, ngoài mặt bàn kim loại rơi bụi chồng chất chỉ có hai thùng gỗ bỏ hoang, sau lưng tôi là cái túi xách của tôi, nắp bị lệch, đồ vật ở bên trong cũng rơi ra, có chìa khóa, có ví tiền, còn có một cái camera nhỏ, còn có — một hộp lọ thuốc trợ tim hiệu quả nhanh!
Tim tôi nhảy lên một cái, khẳng định Bình Bình không biết huyền diệu trong lọ nhỏ kia. Nó bị rơi cách không xa hai tay tôi. Nếu tôi có thể cầm được nó thì có thể nghĩ cách cắt dây thừng!
Bình Bình nhìn đồng hồ, lại nhìn tôi: "Thời gian biểu diễn đã sắp tới rồi, ha, đám người đứng ngoài mong chờ xem diễn, diễn viên lên đài, uống một ly rượu trộn lẫn thuốc, sau đó dùng giọng vỡ nát nói, anh ta hủy giọng rồi, sẽ vĩnh viễn rời khỏi sân khấu— Tô Tô, có phải rất thú vị không?"
Tôi không nói lời nào, cúi đầu, nghĩ làm như thế nào không gây động mà lấy được lọ nhỏ vào trong tay. Nhất định phải nhanh!
Bình Bình đứng dậy, đi đi lại lại hai vòng, sau đó liếc tôi một cái, đi đến phía trước, dưới chỗ đó là thang an toàn.
Tôi sững sờ, lập tức hiểu được, nhất định là cô ta muốn tận mắt nhìn thấy một màn Nhiếp Duy Dương hủy giọng. Cô ta phải rời khỏi để nhìn!
Tôi vui mừng quá đỗi, tranh thủ thời gian nghiêng người, duỗi dài ngón tay, muốn chộp lấy hộp nhỏ.
Khóe mắt lại trông thấy Bình Bình quay người lại đi tới, tôi vội vàng thu tay lại, trong lòng ảo não, cô ta thay đổi chủ ý sao?
Bình Bình ngồi xổm xuống, kiểm tra dây thừng sau lưng tôi. Cô ta lại nhìn mặt tôi nói: "Có lẽ tôi không nên để ý tới giao dịch này, bây giờ cắt bỏ lỗ tai hoặc ngón tay của cô?"
Trong lòng tôi phát lạnh, mắt nhìn thẳng cô ta, nói: "Cô thật sự hận tôi như vậy? Cho dù tôi chưa từng có ác ý với cô, cho dù tôi đã từng giúp cô?"
Bình Bình nhìn mắt tôi, đột nhiên đứng lên, xoay người đi đến phía cầu thang an toàn: "Đừng phí sức muốn gọi người, phía dưới không nghe thấy gì đâu. Nếu Nhiếp Duy Dương thống khổ khiến tôi thỏa mãn có lẽ sẽ tạm thời tha cho cô."
Cô ta đi xuống.