Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sư huynh chậm rãi buông tay ra, ánh mắt lướt qua mặt ta, tựa hồ có vết bẩn nào đó trên mặt ta.
—————-
Hắn ngồi im lặng một lúc, đứng dậy rót cho ta một chén nước, lại gần đưa ta uống.
Ta đặt Thương Mặc sang một bên, trùm chăn vừa bị đá bay đi, cầm lấy chén nước định hớp một ngụm, nhưng hắn lại nói: “Nhấp môi trước, sau đó uống từ từ.”
Hắn nói, ta chỉ biết nghe, vì vậy ta nhấp một ngụm nước.
Uống xong, hắn lại rót nước, ta lại uống, uống hết lại đưa hắn rót.
Bọn ta không nói chuyện, ngoài phòng gió thổi càng mạnh, giấy dán cửa sổ bay vù vù, ta thật sự không quen bầu không khí này, nên mở miệng hỏi: “Khi ta thấy sư huynh trên vai có vết máu, là bị thương sao?”
“Ta tiêu diệt một số yêu vật, “Mặt hắn không chút thay đổi nói, “Là ta không cẩn thận, để cho hắn đả thương ta.”
Thật sự sẽ có người đả thương được sư huynh sao, người đps là quái vật hay gì, lợi hại như vậy sao!
Ta không nói nên lời, nói: “Nhất định là đại ác ma hãm hại nhân gian, là ai vậy?”
Cuối cùng hắn cũng nhìn ta, nhưng sau một lúc, hắn lại nhìn đi chỗ khác, “Ma vương.”
Ta đã rất sốc đến nỗi ta không thể nói nên lời.
Ta muốn hỏi sư huynh tại sao hắn đột nhiên mạo hiểm lớn như vậy và một mình đi giết những người của Ma Vương, nhưng lời vừa chạy đến môi lại nuốt chúng xuống.
Giọng điệu của hắn rất nhẹ nhàng, tựa hồ vừa mới diệt trừ một tiểu yêu ma, nhưng địa bàn của Thương Hành được thành lập ở khắp nơi chính là để diệt yêu bảo vệ, lấy việc trừ ma vệ đạo, giết ma quân vì thiên trách.
Hành động của hắn đã chạm vào lợi ích của Ma tộc, cũng kể từ đó Ma tộc như rắn đã mất đầu, hắn giải quyết phần lớn gánh nặng của Thương Hành và khiến yêu ma khắp nơi nghe danh liền sợ hãi…
Tu vi của sư huynh… Thật sự là sâu không lường được.
Nếu là trước kia ta thật sự mừng cho hắn, có lẽ sẽ cuống lên xin hắn một lời khuyên, nhưng bây giờ ta đã biết thân phận của mình, sao có thể có ý nghĩ như vậy, ta cúi đầu hỏi: “Thật sự nên diệt trừ yêu quái sao?”
Hắn nói: “Ma quỷ đang gây nguy hiểm cho trần gian, vì vậy chúng ta nên loại bỏ nó.”
“Nếu vậy thì người mang huyết mạch của Yêu tộc, vậy có nên diệt trừ không?”
“Người cùng yêu ma giao hợp tuy rằng hiếm thấy, nhưng hài tử sinh ra xác thực là nửa người nửa yêu, không phải người cũng không phải yêu, cho nên rất khó xác định…”
Hắn dừng một chút, “Nhưng không làm chuyện gì hại dân chúng, thì cần gì phải đuổi cùng giết tận?”
Ta nhẹ giọng nói: “Trong cổ thư có nói, khi trong người chảy huyết mạch yêu tộc, ý nói người này sẽ có khả năng nhập ma rất lớn, nói không chừng sau đó sẽ…”
Hắn ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của ta, ta sửng sốt một lúc, chỉ ngây ngốc nhìn hắn, ánh mắt hắn sâu thẳm, ẩn chứa nhiều cảm xúc mà ta không hiểu nổi, hắn kiên quyết nói: “Bị ma thuật mê hoặc không phải là do dòng máu chảy trong người, mà là do trái tim.”
“A Trần,” hắn đánh gãy ta lời nói, “Ma là trong lòng dục, niệm sinh hận…”
Hắn giương mắt cùng ta ánh mắt tương tiếp, ta nhất thời ngơ ngẩn, chỉ ngơ ngác xem hắn, hắn ánh mắt thật sâu, bên trong có thật nhiều ta xem không hiểu cảm xúc, hắn chắc chắn nói: “Nhập ma không phải do huyết mạch, mà là bởi vì tâm.”
Hắn nhìn ta một hồi, liền dời mắt đi chỗ khác, “Ngươi chỉ cần chuyên chú với đạo tâm, những thứ khác đều là vật ngoài thân, ngươi có tu vi cao, không nên vì chuyện vặt vãnh này mà xao động.”
“À…” Trong lòng ta vừa đau vừa hoảng, nhưng lời nói của hắn đã làm ta cảm thấy buông lỏng đi rất nhiều, “Cám ơn sư huynh đã giải thích rõ ràng…”
Hắn cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Mọi chuyện đều có ta ở đây.”
Hắn vừa dứt lời, trong đầu ta vang lên một tiếng nổ vang, giọng nói ù ù xen lẫn những lời cay độc: “Đồ dối trá! Ngươi là kẻ dối trá! Ngươi đã lừa dối ta!”
Đó là giọng nói của ta!
Mặt ta bỗng trở nên tái nhợt, ta cảm thấy tóc gáy mình dựng đứng.
Ma tính kia dường như hòa tan trong máu của ta, khiến ta ngay cả sư huynh cũng không tin, hôm nay nó đột nhiên xuất hiện, giận dữ gào thét, sau đó, trong tương lai, nó sẽ là…
Ta cố gắng bình tĩnh lại, chỉ nghe thấy ngoài nhà đột ngột mưa gió, còn có tiếng thở gấp của sư huynh, hết thảy mọi chuyện đều như bình thường, giống như những lời vừa rồi trong đầu ta khi nãy chỉ là ảo giác mà thôi…
Ta cầm chén nước không nhúc nhích, chỉ ngồi vùi đầu, cố gắng áp chế sự hoảng loạn trong lòng, hắn thấy ta không uống nước nữa, bèn cầm lấy cốc trong tay ta, hất tay áo của ta ném nó đi, chén nước rơi xuống không phát ra âm thanh, nó đã nằm ngay ngắn trên bàn.
Sau khi hắn cất chén nước đi, hình như còn muốn nói gì đó nhưng lại không nói gì, ta với hắn không nói lời nào một lúc, lòng ta rối bời, không thể nào tìm ra manh mối.
Ta có thể thấy rằng hắn ấy khá thờ ơ với ta, mặc dù hắn vốn có tính khí như vậy, nhưng ta thường có thể cảm thấy rằng hắn hơi nuông chiều ta, hôm nay hắn đối với ta có chút khác, thậm chí hắn còn đứng cách xa ta để đưa ta một ly nước.
Ta cố nặn ra một nụ cười, háo hức muốn quên đi sự kỳ lạ trong dòng máu của mình.
Ta muốn gần hắn một chút… Ta sờ xuống eo ta có một cái túi nhỏ, móc ra một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn kia thoạt nhìn giản dị, nhưng lại là bảo vật khó tìm, Lang Châu rất giàu đá Vĩnh Minh, đá Vĩnh Minh khác với linh thạch thông thường, linh thạch bình thường bụi bặm và vô hồn, nhưng đá Vĩnh Minh cực kỳ đẹp, lỗng lẫy bắt mắt.
Chiếc nhẫn làm bằng đá có độ dẻo dai rất tốt, sẽ không bị lửa thiêu chảy, linh lực bên trong càng không bị phá vỡ, hơn nữa còn có thể ẩn chứa linh lực để nuôi dưỡng bảo vật linh thảo.
Điều đáng tiếc là hầu hết các viên đá Vĩnh Minh đều nhỏ và khó tinh chế nên việc tạo ra một chiếc nhẫn hoàn chỉnh là vô cùng khó khăn.
Ta đã mua chiếc nhẫn này sau khi thương lượng giá cả suốt một thời gian dài.
Khi ta mua nó, Cố Kinh chỉ ở bên cạnh cười nhạo, nói rằng sư huynh sẽ không bao giờ nhận món quà này của ta.
“Sư tôn không bao giờ đeo những vật linh tinh này.
Sư tôn chỉ sử dụng ngọc bội của Thương Hành.
Ngươi mua nó cũng lãng phí thôi…”
Ta nghe Cố Thanh nói như vậy cũng không có nản lòng, chỉ là nhìn tới nhìn lui hai chiếc nhẫn trong tay, hỏi Cố Thanh: “Trên người ngươi có ngân châu hay linh thạch sao?”
Hắn nghiến răng: “Không có!”
Vì vậy, cuối cùng ta chỉ mua một chiếc, nếu có tiền nhất định ta sẽ mua chiếc còn lại cho mình, tốt nhất là giống như chiếc của sư huynh…
Lúc đó ta tràn đầy tự tin, cảm thấy sư huynh không cần vì lười mua, hoặc cảm thấy không cần thiết, nhưng nếu ta tặng hắn một thứ tốt như vậy, hắn có đồng ý không? Có tìm lý do để từ chối không?
Dù sao nhiều năm như vậy, hắn cho ta biết bao nhiêu đan dược linh thạch, ta chưa bao giờ thiếu đồ ăn và niềm vui, ta tặng hắn nhành hoa cây cỏ, vậy mà không lọt vào mắt xanh của hắn, nhưng hắn chưa bao giờ nói hai chữ “không cần”, bây giờ ta chỉ đưa cho sư huynh một chiếc nhẫn nhỏ, làm sao hắn có thể không nhận…
“Đại ca giết yêu ma như vậy, trở về Thương Hành mới xứng làm người đứng đầu.” Ta cầm chiếc nhẫn, kích động nói: “Đây là nhẫn trữ vật ta mua ở Lãng Châu, nguyên liệu thô hiếm, được rèn rất tốt.
Tặng cho sư huynh, xem như là quà chúc mừng trước đi…”
Ta vừa nói vừa cố hết sức vươn tay về phía trước, nắm lấy tay hắn đeo vào cho hắn, ta còn do dự một chút không biết nên đeo ở ngón tay nào, nhưng ngẫm nghĩ một hồi, ta vẫn nghĩ là ngón đẹp nhất là ngón áp út của hắn, liền đem chiếc nhẫn đeo vào ngón tay kia, làm nổi bật những đốt ngón tay mảnh khảnh của hắn với những khớp xương rõ ràng.
Sau khi ta mang cho sư huynh, hắn thẫn thờ hồi lâu không nói, ta ngồi ở mép giường, tim đập nhanh như bay, hòa nhịp cùng hạt mưa rơi nhanh bên ngoài cửa sổ, rồi lại bắn tung tóe, như thấm ướt trái tim ta.
Hắn chậm rãi nâng tay lên, ánh mắt dán chặt vào ánh bạc, khóe miệng rất khẽ nhếch lên, nhưng trong mắt lại không có một tia ý cười, trên mặt tựa hồ là cười khổ, cũng tựa hồ là vui buồn lẫn lộn.
Hắn nhíu mày, chậm rãi mở miệng, nhưng thay vì trước đây thường nói cảm tạ sư đệ, lại lễ phép từ chối: “Lâm Trần, cái này ta không cần.”
Ta chạnh lòng một chút, máu dường như đều lạnh thấu, không ngừng là bởi vì hắn không cần này giới hoàn, mà bởi vì cuối cùng hắn cũng gọi tên của ta.
Sao hắn không gọi ta là A Trần…
“Như vậy à…” Ta muốn cười một tiếng, nhưng ta khóe miệng cứng đờ, thật sự cười không nổi.
Ta nhớ tới Cố Khinh từng cười nhạo, ta cảm thấy sự nghiêm túc và niềm tin của mình trước đây giống như giống như một trò đùa, càng cảm thấy xấu hổ làm sao để hắn có thể tha thứ.
“Đúng vậy, sư huynh, ngươi không bao giờ dùng thư này, ta, ta… “
Ta âm thầm an ủi mình, chỉ là sư huynh không cần, cũng không phải hắn không thích… Nhưng ta không khỏi tự hỏi, chẳng lẽ hắn còn trách ta “tự ý” đến sông Tề Tham, những thứ quý giá như vậy cũng không lấy, hắn thậm chí không còn gọi ta là A Trần.
Nhưng…
Đôi mắt ta cay xè, muốn tháo chiếc nhẫn của hắn ra, nhưng hắn lại nhẹ nhàng gạt tay ta sang một bên, tự mình tháo ra, nhìn thấy hắn như vậy, lòng ta càng đau hơn và cảm thấy bất lực.
Lúc bấy giờ hắn thậm chí không cho ta chạm vào nó.
Hắn không đặt chiếc nhẫn vào trong tay ta, mà nửa ngồi xổm xuống, nâng cổ tay ta lên, đeo nhẫn cho ta, hắn đeo nhẫn vào ngón áp út của ta, động tác chậm rãi, ánh mắt nghiêm túc, giống như đang hoàn thành một việc gì đó trọng đại.
Hắn đặt tay ta xuống, nhẹ nhàng nói: “Chiếc nhẫn này hợp với ngươi hơn.”
Mưa to dần, những hạt mưa bên ngoài đập vào mái hiên, rất ồn ào, nhưng không hiểu sao lòng ta như dịu lại.
Có lẽ sư huynh thật sự không thích đeo mấy món đồ này nên mới nói không cần, sao ta có thể tính toán chi li như vậy được… Ta nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, nó thực sự rất đẹp, một vẻ đẹp đơn giản, ta đã phải lựa chọn nó, mất rất nhiều thời gian để chọn thứ tốt nhất và phù hợp nhất cho hắn.
Ta thẫn thờ nhìn vật nhỏ bé mà gần như tốn hết đống bạc châu của mình này, suýt chút nữa đã quên mất sầu não vừa rồi.
Ta mua cái này cho hắn, nếu hắn không muốn thì coi như quà cho ta vậy…
Ngoài cửa sổ, mưa to gió lớn thổi, đập vào cửa sổ, đột nhiên một tia sáng trắng lóe lên, sau đó là tiếng sấm nổ vang trời.
Ầm vang tiếng sấm điếc tai, ta sợ tới mức run lên một chút, hắn bỗng nhiên bắt lấy ta vai, trầm giọng nói: “Sau khi trở về Thương Hành, ngươi không cần phải đi chịu phạt, tới phòng ta luyện đan, kiếm thuật của ngươi đã tốt, tu vi cũng tinh tiến, ta muốn bắt đầu dạy ngươi luyện đan.”
Ta đang trong cơn mê man và bất an, nhưng lại cảm thấy nhẹ nhõm khi được sư huynh chạm vào đột ngột như thế, ta vô thức hỏi: “Luyện đan gì…”
Sắc mặt hắn tái nhợt vì ngoài cửa sổ chợt lóe tia chớp, sấm sét ầm ầm, hắn chậm rãi buông tay, ánh mắt đảo qua trên mặt ta, giống như có vết bẩn nào đó trên mặt ta.
Thanh âm của hắn khàn khàn, từng chữ một nói ra: “Phục nguyên đan, ta sẽ dạy ngươi luyện chế Phù Nguyên đan trước tiên.”