Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong phòng ăn, hai người đối điện nhau, Từ Vi Vũ nhìn qua bát của cô rồi nhìn lại bát của mình, rồi đề nghị:
" Tôi ăn mì cho."
Đối với anh mà nói, mì ăn liền là thực phẩm rác, không thể nào so với sủi cảo được.
Lâm Hi lườm anh một cái:
" Không cần đâu, tôi thấy mì ăn liền ngon hơn sủi cảo, anh mau ăn đi, cũng không phải đóng phim tình cảm bi thương gì, không phải nhường anh đâu."
Từ Vi Vũ cảm thấy muốn hờn, cô nhóc này không chịu hiểu ý tốt của anh mà, biết cô không đổi nên anh không nói gì thêm, bắt đầu cúi xuống ăn, anh thật sự rất đói bụng.
Ăn cơm xong đã hơn 10 giờ tối, bên ngoài trời vẫn đang mưa.
Lâm Hi đang rửa bát bỗng nghe tiếng sấm đùng đoàng một cái vang tận mây xanh.
Cô vội vàng quăng miếng rửa bát trên tay xuống,liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một tia chớp đột nhiên sáng loé lên, thắp sáng bầu trời đêm, sau đó là tiếng gầm vang, gió thổi rất mạnh, trời mưa như trút nước.
Lâm Hi lo lắng nói với Từ Vi Vũ vẫn đang ngồi ở phòng ăn:
“Anh đợi một lát nữa hãy đi, thời tiết thế này lái xe không an toàn.”
Thời tiết thế này đương nhiên không an toàn, anh nhớ năm đó, xảy ra tai nạn, trời cũng mưa to như vậy.
Khi đó đang mùa hè, gió lớn hơn bây giờ rất nhiều, người đi ngoài đường gần như muốn bị gió hất tung lên.
Anh nhận được điện thoại của vợ nhờ giúp đỡ, vội vàng lái xe ra sân bay…sau đó trượt bánh, đụng vào chiếc xe tải ngược chiều đang chạy rất nhanh.
Một tiếng rầm vang lên, trời đất quay cuồng, dường như cả thế giới cũng xoay tròn.
Khi mọi thứ lắng xuống, anh mất đi ý thức, đến khi tỉnh lại thì đã mất đi chân trái.
" Herman?"
Giọng nói dịu dàng của người con gái vang lên ở bên tai, Từ Vi Vũ hoàn hồn, nhìn thấy Lâm Hi không biết từ lúc nào đã đi tới trước mặt anh, nét mặt lộ vẻ lo lắng nhìn anh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo dưới quầng sáng ánh đèn tựa biển mây trên núi cao quanh co khúc khuỷu, vô cùng xinh đẹp, anh mỉm cười nhìn cô:
“Xin lỗi, đột nhiên nghĩ tới chuyện không vui, em vừa nói gì?”
Lâm Hi cũng không cố tìm hiểu anh đang nghĩ về chuyện gì, nếu là chuyện không vui, cô cũng không muốn nhắc đến.
Chỉ lặp lại lần nữa những câu nói vừa rồi, rồi nói thêm:
" Lão Trịnh vẫn đang ở dưới phải không ạ? Anh gọi chú ấy lên đi, mưa thế này một tiếng nữa cũng không tạnh được đâu, ngồi ở trong xe ngột ngạt lắm."
Từ Vi Vũ không từ chối, anh nói được:
“Để tôi điện thoại cho ông ấy.”
Nói xong đứng dậy chống gậy trở lại phòng khách, lấy điện thoại trong túi áo vest đặt trên ghế sofa ra, điện thoại kết nối, anh nói:
“Lâm tiểu thư mời chú lên nhà uống chén trà, chú có lên không?”
Lão Trịnh nhủ thầm trong lòng" trừ phi ta khờ".
Nếu ông chủ thật sự muốn ông đi lên, còn cần phải vòng vèo giải thích lý do sao, trực tiếp bảo ông lên là được, rõ ràng không hy vọng ông lên làm bóng đèn.
Lão Trịnh rất thức thời nói:
“Không cần đâu Từ tiên sinh, tôi nghỉ ngơi trong xe là được rồi, không cần đi lên làm phiền Lâm tiểu thư đâu.”
Từ Vi Vũ tỏ vẻ hài lòng với câu trả lời này, ừ một tiếng rồi cúp điện thoại.
Sau đó nói với Lâm Hi đang bưng khay táo đã được cắt nhỏ ra tới:
" Ông ấy không lên."
" Thôi vậy".
Lâm Hi nhún vai.
Cô ngồi xuống sofa đơn bên cạnh, tiện tay đưa cho anh cái nĩa:
“Anh ăn thử đi, cái này mua ở trên mạng.
Hôm qua mới giao tới, nói là táo Fuji chính hiệu ngọt lắm.”
Từ Vi Vũ nhận lấy cái nĩa, thuận miệng hỏi:
“Sao em lại mua táo trên mạng.”
Lâm Hi nói:
" Hôm bữa lên mạng chọn quần áo, thấy bên dưới trang web giới thiệu, bấm vào xem thì thấy có nhiều người vào mua, nhận xét cũng tốt lắm nên thuận tay mua.
Cái này so với loại chúng ta thường mua, mỗi kg đắt hơn rất nhiều đó."
" Đắt tiền thì nhất định tốt sao?" Từ Vi Vũ mỉm cười, xiên miếng táo bỏ vào miệng, nhai thật kỹ rồi nuốt xuống, sau đó nhận xét:
“Có gì khác với táo mua trong nước sao? Tôi ăn không thấy gì hết?”
Lâm Hi bất mãn:
“Anh không thấy táo tôi mua ăn ngon hơn sao?”
Thấy anh lắc đầu, cô trừng mắt:
“Anh đúng là tê giác ăn mẫu đơn mà, có nói anh cũng không hiểu.”
Thấy cô hung hăng như vậy, anh vừa bực mình vừa buồn cười:
" Xem ra em là người chết vì sĩ diện rồi, táo này vốn không có gì đặc biệt, giá cao như vậy chẳng qua là mánh khoé thôi, để lừa những cô bé ngốc như em."
Lâm Hi mất hứng, chu miệng:
“Anh mới ngốc đó.”
Ánh mắt trừng lên tròn xoe, vẻ mặt hung dữ, mở to mắt nhìn anh, nếu như chống nạnh hai tay nữa, nói không chừng có thể có chút khí thế..