Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Buôn Đồ Người Chết
  3. Quyển 4 - Chương 8: Bị bắt
Trước /125 Sau

Buôn Đồ Người Chết

Quyển 4 - Chương 8: Bị bắt

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Dù bây giờ là ban ngày, cũng không có ai dám lên lầu tám.

Nơi này quạnh quẽ vô cùng, gió lạnh thổi xào xạc, tôi đi lên giống như đang bước vào âm tào địa phủ.

Mới đặt chân lên lầu tám, chúng tôi phát hiện trên mặt đất có một vệt máu kéo dài, từ đầu cầu thang, lan dọc theo hành lang. Vệt máu đã khô, hẳn là tối qua do lão bà kìa lúc bò lưu lại.

Nhưng, lại có thêm một vết máu rất tươi mới, tôi ngồi xổm xuống sờ tay, còn ướt. Vết máu này, là hướng lên mái nhà. Tôi nảy ra ý nghĩ, là đối phương chưa dời đi, mà đang ẩn nấp trên mái nhà.

Đây cũng coi như thu hoạch ngoài ý muốn. Tôi lập tức cùng mọi người lên sân thượng. Chim Quyên lâu đã hoang phế lâu dài, mái nhà mọc đầy cỏ dại, còn có nhiều lan can đứt gãy, nếu không cẩn thận có thể ngã xuống dưới.

Tôi thận trọng quan sát bốn phía, rất nhanh, tại một đầu hàng rào, tìm được bóng dáng lão bà. Bà lão yên lặng nằm trên hàng rào, giống như đang ngủ, quần áo rách rưới, toàn thân bốc mùi.

Tư thế bà lão ngủ rất nguy hiểm, chỉ cần thoáng xoay người, liền có thể từ trên lầu ngã xuống. Đây là một tòa nhà tám tấng, nếu ngã xuống, chỉ e là thịt nát xương tan. Đối mặt với một người không rõ sống chết, chúng tôi không dám đi lên đánh thức. Cứ như vậy giằng co trong chốc lát, Lý mặt rỗ bỗng nhiên chỉ vào túi đối phương nói: "Các ngươi nhìn, túi của lão chưa cái gì kia?"

Tôi lập tức nhìn kỹ, ngạc nhiên phát hiện trong túi lão bà thò ra một cái điện thoại di động.

Tống Long Cơ phản ứng nhanh nhất: "Muốn biết bà lão còn sống, hay là thi thể sinh viên đã chết, chúng ta gọi điện vào số sinh viên, chẳng phải xác định được sao?"

Cũng đúng. Tôi liền bảo Tống Long Cơ lấy số điện thoại người chết trong tập hồ sơ ra gọi. Tống Long Cơ rút điện thoại ra, nói rằng điện thoại của hắn không có sóng, bảo tôi gọi thử xem.

Tôi cũng không để ý gì nhiều, khẩn trương bấm số. Tiếng chuông iphone quen thuộc vang lên, từ túi bà lão phát ra, chúng tôi hết thảy đều kinh hãi. Khỏi cần nói, lão bà này chắc hẳn là sinh viên đại học bị chết kia!

Đúng lúc tôi chuẩn bị đi tới đánh thức lão bà, lão lại bị tiếng chuông làm giật mình, trong chớp mắt ngã lăn xuống dưới...

Tôi trừng lớn hai mắt, từ trên nhìn xuống, lão bà đã sớm rơi máu thịt be bét. Tiếng vang lên nặng nề, thu hút sự chú ý của đám cảnh sát dưới lầu ba, nhao nhao chạy đến hướng lên nhìn.

Khi nhìn thấy chúng tôi, ánh mắt họ tràn đầy kinh ngạc, đoán chừng là coi chúng tôi như hung thủ giết người.

Tống Long Cơ vội trấn tĩnh lại, nói với chúng tôi: "Đợi chút nữa nhất định mọi người phải bình tĩnh, cảnh sát tra hỏi điều gì phải cẩn thận trả lời." Tôi lau mồ hôi trán, khẽ gật đầu.

Nhìn qua xác chết, tôi bất giác tiến tới bên cạnh Tống Long Cơ.

Rất nhanh, những cảnh sát kia đã có mặt ở sân thượng, thở hổn hển, hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Tống Long Cơ dẫn mấy cảnh sát đến hàng rao, chỉ tay nói: "Người chết tự mình rơi xuống."

Những cảnh sát kia không hiểu, Tống Long Cơ giải thích tiếp: "Lúc ấy người chết đang ngủ, bỗng nhiên bị một hồi chuông điện thoại đánh thức, thân thể mất thăng bằng, liền rơi từ trên hàng rào xuống."

Lý mặt rỗ hít một hơi thật sâu, sắc mặt trở nên tái nhợt, hắn lo lắng nhìn qua tôi. Tôi ra hiệu cho hắn đừng hoảng hốt.

Lúc này Tống Long Cơ cười lạnh nhìn qua tôi: "Trương tiên sinh, ngài có thể giải thích cho tôi, vừa rồi ngài lén lút, là gọi điện cho ai? Phải chăng ngươi cố ý hại chết người lang thang đáng thương này?"

Doãn Tiểu Nguyệt liên sững sờ tại chỗ. Lý mặt rỗ càng cắn răng nghiến lợi nhìn A Cơ: "Ngươi là có ý gì?"

Tống Long Cơ còn chưa lên tiếng, một người cảnh sát liền xạm mặt đi tới: "Phiền ngươi giao nộp điện thoại, cùng chúng ta phối hợp điều tra."

"Không có chứng cứ, ngươi dựa vào cái gì đòi ta giao nộp điện thoại?"

"Bởi vì chúng ta bây giờ nghi ngờ ngươi dính líu tới nhiều vụ mưu sát." Cảnh sát lạnh lùng hừ một tiếng: "Chúng ta giám sát lân cận Chim Quyên lâu, phát hiện tối qua ngươi xuất hiện ở đây. Ngươi có thể giải thích tại sao muốn tới đây hay không?"

"Thêm nữa, thiếu nữ tóc đỏ cũng đã chết, chắc chắn có liên quan tới ngươi. Có quần chúng báo cáo với ta, tối qua nhìn thấy ngươi cãi nhau với nàng, từng ấy chứng cứ liệu đã đủ chưa?"

Ba người chúng tôi đều hít vào một hơi khí lạnh

Tống Long Cơ lạnh lùng nói: "Đưa hết về! Trương tiên sinh, phiền ngươi lập tức giao điện thoại ra, nếu không đừng trách sao chúng ta dùng biện pháp mạnh."

Lý mặt rỗ phẫn nộ nhào về phía Tống Long Cơ: "Mẹ nhà ngươi, rõ ràng ngươi đưa số điện thoại cho chúng ta, tại sao vừa rồi ngươi không tự mình gọi điện, lại để cho tiểu ca gọi, đây rõ ràng là ngươi âm mưu từ trước."

Doãn Tiểu Nguyệt cũng lấy điên thoại ra, nàng biết tình huống không ổn, ba chúng tôi đều rơi vào bẫy của A Cơ, cho nên chuẩn bị điện thoại cầu cứu ông chủ.

Nhưng Tống Long Cơ lẽ nào để nàng có cơ hội? Một bước dài, liền giật điện thoại khỏi tay Doãn Tiểu Nguyệt, sau đó còng tay ba người, giải về đồn.

Lý mặt rỗ mắng chửi không ngừng, tới khản cả giọng. Tiểu Nguyệt thì lo lắng hỏi tôi làm sao bây giờ? Tôi chỉ đáp: "Tùy cơ ứng biến."

Chúng tôi bị giam giữ một thời gian, cũng không thấy cảnh sát đến thẩm vấn. Lý mặt rỗ giống như kiến bò trên chảo, đi tới đi lui. Doãn Tiểu Nguyệt thì nghĩ cách liên lạc với ông chủ, đến lúc đó nhất định bảo lãnh được chúng tôi ra.

Tôi thì ngồi an ủi hai người, nói không sao đâu, ngày mai bọn chúng tìm không thấy chứng cứ phạm tội, tự nhiên sẽ thả chúng ta ra.

Lý mặt rỗ dở khóc dở cười nói: "Ngươi thật đúng là thiên chân vô tà, Tống Long Cơ đã trăm phương ngàn kế mà dụ chúng ta vào bẫy, chắc chắn không dễ dàng buông tha."

Tôi lắc đầu, không nói gì thêm.

Có lẽ vì mệt mỏi, Lý mặt rỗ rất nhanh, đã đi ngủ. Đến ban đêm, tôi bị một trận huyên náo làm cho tỉnh giấc. Mở mắt ra, phát hiện Tống Long Cơ tới. Sau lưng hắn, còn có một đám người cởi trần, trên thân đầy hình xăm quái dị. Bọn hắn trầm mặc không nói, bị cảnh sát nhốt vào từng gian tù.

Tôi liền nhận ra, đám người này chính là đám người tối qua ở Chim Quyên lâu chơi ma túy, còn la hét muốn dùng dao chặt tôi ra hay sao.

Lý mặt rỗ trông thấy Tống Long Cơ, lại bắt đầu mắng chửi.

Tống Long Cơ cũng không thèm để ý tới chúng tôi, quay người rời đi. Mà đám lưu manh kia cũng nhận ra chúng tôi, cười ha hả, còn dùng từ ngữ khó nghe giễu cợt Tiểu Nguyệt. Tôi chẳng thể làm gì khác hơn là bảo nàng để ngoài tai, đám người cặn bã này, nếu chấp nhất với chúng, chỉ có tức chết.

Chúng tôi không thèm để ý, bọn hắn thấy không có gì thú vị, liền nằm ngẩn người trong phòng giam. Tôi giả bộ ngủ, thực ra vẫn âm thầm nghe ngóng đám cặn bã này, thực sự không hiểu, vì cái gì mà tuổi còn trẻ đã sa đọa đến tình trạng này, như vậy có xứng với phụ mẫu? Cuộc sống sau này, phải sống sao?

Đám người này, trong phòng giam, không cách nào hút ma túy, thân thể trở nên ngứa ngáy, đau đớn, ngã trái ngã phải rên rỉ.

Nếu như không biết đây là đám nghiện hút, liếc mắt qua còn tưởng chúng là cương thi. Dáng người gầy gò da bọc xương, hốc mắt lõm sâu, thâm quầng.

Bọn chúng rên rỉ mấy giờ liền, đến khi trời gần sáng mới mê man thiếp đi. Ngay lúc đang tĩnh tâm, một tên lưu manh đột nhiên đứng lên. Hắn mờ mịt nhìn một vòng, sau đó đưa ánh mắt lên người tôi, quỷ dị cười một tiếng.

Lòng tôi lập tức cuồng loạn, luôn cảm giác nụ cười của hắn bao hàm rất nhiều ý tứ. Ngay sau đó tên côn đồ kia đi tới, thanh âm khàn khàn: "Ta đói quá, mau mang tóc của ngươi cho ta ăn, ta muốn ăn tóc."

Thật sự biến thái. Trong lòng tôi thầm chửi một câu, cũng không chấp hắn. Dù sao chúng tôi cũng ở hai phòng giam khác nhau, ở giữa là song sắt, cũng không cần lo hắn sẽ làm gì mình.

Thấy tôi không để ý tới mình, tên côn đồ kia gầm hét lên: "Đem tóc của ngươi cho ta, ta đói."

Hắn cứ hô như thế, Lý mặt rỗ và tiểu Nguyệt cũng bị đánh thức, dở khóc dở cười nhìn qua tên thần kinh.

Hắn hung hăng một chút, liền xoay người ngồi lên bồn cầu, bắt đầu đại tiện.

Mà trong lúc hắn đại tiện cũng rất cổ quái, một bên cười, một bên đưa tay lên giật tóc. Mỗi lần giật, lại cầm nắm tóc bỏ vào miệng nuốt. Động tác của hắn rất nhanh, trong chốc lát liền giật cho thành nửa cái đầu trọc.

Mà trên đầu hắn máu thịt be bét, máu chảy tràn khuôn mặt, đầy vẻ kinh khủng quái dị. Thấy cảnh này, tôi khẽ gật đầu, hướng ra ngoài hét lớn: còn tiếp...

Quảng cáo
Trước /125 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Truyện Không Tên Số 11

Copyright © 2022 - MTruyện.net