Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Qing Yun
Trong căn cứ Kỳ Lân, Tân Tự Minh ngồi trước bàn làm việc to rộng, cúi đầu lật xem tài liệu trên bàn.
Một cấp dưới đang đứng trước mặt báo cáo tin tức mới thu nhận được cho anh ta nghe.
Tân Tự Minh nghe nói đến các thế lực xung quanh đã lật tung sa mạc cũng không tìm được Diệp Bùi Thiên cũng không ngẩng đầu lên, chỉ ừ một tiếng tỏ vẻ đã biết.
“Đoàn phó, chúng ta thật sự không hành động sao? Diệp Bùi Thiên đeo chiếc khóa ma kia là không dùng dị năng được nữa. Bây giờ Sáng Thế, Thần Ái, Vinh Quang… Tất cả đều phái người ra ngoài, nghe nói là phạm vi tìm kiếm đã mở rộng ra các căn cứ lớn nhỏ xung quanh rồi.”
Tân Tự Minh cầm cốc cà phê bên cạnh lên uống một ngụm, tầm mắt rời khỏi tài liệu, nhìn cấp dưới đang đứng trước mặt.
“A Khải, lúc trước là tôi thiển cận, cậu có nghĩ có lẽ chúng ta bắt được Diệp Bùi Thiên nhưng chưa chắc đã nhốt lại được không. Lợi ích người này mang đến quá lớn, phúc cũng là họa, chỉ cần sơ ý là Kỳ Lân sẽ bị hủy ngay.”
Tân Tự Minh đặt cốc cà phê nóng xuống.
Khi đó cũng chỉ là bắt được Diệp Bùi Thiên thôi, vậy mà vì món lợi này mà những hiệp hội nhỏ bé kia cũng dám bí quá hóa liều, đi phê bình Kỳ Lân bọn họ. Lúc ấy anh ta đột nhiên nhận ra, mình không nên nhúng tay vào vũng nước đục này. Nếu anh ta thật sự công khai cầm tù Diệp Bùi Thiên, Kỳ Lân chắc chắn sẽ thành cái đích cho mọi người chỉ trích, không bao giờ có được ngày yên ổn nữa.
A Khải không phục cho lắm: “Đoàn phó, Kỳ Lân chúng ta đã từng sợ ai đâu?”
Tân Tự Minh xua tay ngắt lời anh ta: “Không nói cái khác, chỉ nói Diệp Bùi Thiên thôi là khó nắm giữ được rồi. Anh ta quá độc ác, không chỉ tàn nhẫn với kẻ địch mà còn tàn nhẫn với chính mình. Tôi nghĩ ai đó muốn trói buộc anh ta mãi mãi là chuyện rất khó.”
“Huống hồ,” Tân Tự Minh sờ lên chiếc vảy đeo trên cổ: “Tóm lại cũng coi như thiếu anh ta một ân tình, tạm thời cứ nhìn trước xem thế nào.”
A Khải là thành viên đi theo Tân Tự Minh từ khi Kỳ Lân mới thành lập, hiểu rõ đoàn phó là người như thế nào. Ở trước mặt đoàn phó, quan niệm đúng sai dường như không tồn tại, thái độ với người ngoài chính là chỉ cần đủ ích lợi thì anh ta có thể xé bỏ điều ước để trở mặt vô tình bất cứ lúc nào. Từ khi Phong Thành Ngọc Ly thế, đây là lần đầu tiên A Khải nghe được từ ân tình phát ra từ miệng đoàn phó.
“Đoàn phó, anh… Có phải thấy hơi đồng tình Diệp Bùi Thiên không?” A Khải gãi đầu, nhớ tới người đàn ông khủng bố từng bất chấp tính mạng để đồng quy vu tận với bọn họ: “Nói đến lại thấy người này cũng xui xẻo, rơi vào tay Thần Ái thì không sung sướng gì, nghe nói lúc viện nghiên cứu ở thôn Tiểu Chu bị bai lộ, bên trong không khác gì địa ngục.”
“Đồng tình?” Tân Tự Minh cười khẩy, anh ta cúi đầu tiếp tục nghiên cứu tài liệu: “Từ lần đoàn trưởng và các anh em bị hại chết bởi kẻ không đáng đồng tính ở trấn Hồ Lô, cái từ nãy đã biến mất hoàn toàn khỏi từ điển của tôi rồi.”
Trong một Thần Điện ánh sáng tối tăm, một người có hai cánh cúi đầu, từ bi nhìn những tín đồ quỳ lạy dưới chân mình.
“Thánh phụ.” Một nữ chiến sĩ mặc áo giáp đi tới sau lưng y.
Người đàn ông được gọi là Thánh phụ đứng dậy, quay người nói: “Hoài Ngọc, con là đứa trẻ trung thành nhất của thần, lần này trông cậy hết ở con.”
***
Hai căn phòng của lão Quách đều chất đầy đồ đạc, không có chỗ nào để ngồi ăn cơm, vì vậy ba người dọn cái bàn nhỏ ở gần cửa phòng ra sân, ngồi đó ăn cơm chiều.
Diệp Bùi Thiên nấu cơm tẻ và thịt kho tàu.
Miếng thịt cắt thành nhiều miếng vuông nhỏ, thêm ít đường tạo màu, đặt lên bếp lửa nấu hai giờ, từng miếng thịt thơm mềm màu sắc mê người. Ăn vào miệng béo mà không ngán, độ mặn thích hợp, nước thịt có vị cay đặc trưng, làm cho bát cơm tẻ đơn điệu cũng có thể trở nên ngon tới mức làm người ăn muốn nuốt luôn cả lưỡi.
Khẩu vị của Sở Thiên Tầm hơi nặng, thích ăn cay, mặc dù nói cô không kén ăn nhưng nếu có người nấu cơm theo khẩu vị của cô, ngày ba bữa không trùng lặp, vậy thì việc ăn uống của cô sẽ bị chiều thành kén chọn hơn. Có đôi khi cô cũng không dám nghĩ đến chuyện sau này rời xa Diệp Bùi Thiên, mình phải quay về cuộc sống ăn mì và bánh khô như thế nào.
Lão Quách ăn như hổ vồ, Sở Thiên Tầm cũng hoàn toàn không yếu thế, cô còn không quên vừa ăn vừa gắp đồ ăn bỏ vào bát của Diệp Bùi Thiên để lát nữa anh mang về phòng ăn, vì anh đeo khẩu trang nên không tiện ăn cùng hai người được.
Đảo mắt một cái mà nồi thịt kho tàu đã thấy đáy, chỉ còn là chút nước thịt, lão Quách và Sở Thiên Tầm một trái một phải cùng lúc đặt tay lên mép nồi.
“Thiên Tầm, ngày nào cô cũng được ăn, còn tôi thì phải rất nhiều ngày mới có, cô nhường cho ông chú này đi.” Lão Quách mặt ủ mày ê năn nỉ.
Sở Thiên Tầm trợn mắt nhìn ông ấy một cái rồi buông tay ra.
Lão Quách vui rạo rực xới thêm một bát cơm đổ vào nồi, đảo đều cho hạt cơm nào cũng được bọc nước thịt, sau đó mỹ mãn ăn từng miếng to.
Có một người phụ nữ đi vào trong sân, người này nhìn khoảng chừng hơn ba mươi tuổi nhưng trên người lại có cảm giác hủ bại gần đất xa trời, chị ta im lặng đi qua sân, mở cửa một căn nhà ra rồi đi vào sau đó đóng sầm cửa lại. Người đã vào nhà được một lúc rồi mà nhà vẫn tối om không có động tĩnh.
“Cô kia cấp bốn, nhưng chồng con chết cả rồi, có lẽ là thấy sống không có ý nghĩa nên ngày nào cũng nửa sống nửa chết như thế.” Lão Quách giới thiệu hộ gia đình trong sân cho bọn họ.
Một lúc sau lại có một người đàn ông thấp bé, diện mạo đáng khinh đi vào. Người đàn ông đó hai tay ôm hai người phụ nữ xinh đẹp đi đến. Anh ta đẩy một người đến chỗ lão Quách, giọng điệu khoe khoang nói: “Lão Quách thấy em này thế nào? Nếu thích thì không phải khách sáo với anh em đâu.”
Lão Quách không mấy nhiệt tình với anh ta, nghe anh ta nói vậy cũng không đáp lời.
Người đàn ông đuổi hai người phụ nữ đi mất, ghé sang nói: “Lão Quách nghe nói gì chưa? Lại có chuyện mới mẻ đấy.”
“Thôn chúng ta ngoài thôn Tiểu Chu ở bên cạnh thì còn có chuyện gì nữa?”
“Có vài nhóm người đến trấn trên, nói muốn tìm người kia…” Anh ta ra vẻ thần bí, giơ tay che miệng nói nhỏ: “Nhân Ma Diệp Bùi Thiên.”
Diệp Bùi Thiên nghe được lời này thì âm thầm liếc nhìn Sở Thiên Tầm một cái.
Sở Thiên Tầm lại không hề nhìn anh, cô ngồi ở bàn ăn, chống cằm cười tủm tỉm hỏi chuyện: “Anh trai này, không phải Diệp Bùi Thiên đang ở sa mạc à, sao lại chạy tới chỗ chúng ta được?”
“Mới tới?” Người đàn ông nhìn thoáng qua Sở Thiên Tầm, hoàn toàn không đề phòng cô gái đang cười khanh khách này.
“Ai biết được, nghe nói mấy căn cứ gần đây đều bị lục soát rồi. Nếu ai có thể cung cấp tin tức về đại ma đầu này thì phát tài là cái chắc.” Anh ta xoa ba ngón tay, hếch cằm với Sở Thiên Tầm: “Được chừng năm viên ma chủng đấy.”
Nói xong lời này, anh ta liền đứng dậy ôm hai người phụ nữ đi vào nhà.
“Đừng để ý đến thằng này, không phải tốt lành gì.” Lão Quách nói như vậy sau khi người đàn ông đã đi vào nhà.
Sở Thiên Tầm đứng dậy chuẩn bị thu dọn bát đũa.
Đúng lúc này lại có thêm một người đàn ông mặt mũi bầm dập đi vào sân, người này bước đi khập khiễng, phải đỡ vách tường mới đứng vững được, anh ta ngẩng đầu lên, vừa thấy Sở Thiên Tầm là hoảng sợ như bị dẫm phải đuôi, vội vàng giơ tay che mặt, khom lưng bám tường đi về nhà của mình.
Người này chính là Tiểu Mục, người đã chặn Sở Thiên Tầm ở đầu ngõ, căn nhà của anh ta lập tức sáng đèn, có tiếng nói chuyện mơ hồ truyền ra, có thể nghe thấy là tiếng bé gái gọi anh trai.
Sở Thiên Tầm nhìn lão Quách và Diệp Bùi Thiên, tỏ vẻ không hiểu chuyện này là thế nào. Diệp Bùi Thiên không nói gì mà đứng dậy bưng bát đi vào trong nhà.
“Cũng đừng để ý nó, đó cũng không phải người tốt gì.” Cùng là một câu nhưng giọng điệu của lão Quách lại khác nhau rất nhiều, nghe có vẻ rất khoan dung với người đàn ông làm nghề nghiệp đặc biệt này.
“Bố mẹ nó chết vào hai năm trước, để lại đứa nhóc không lớn không nhỏ, con bé kia còn bị ốm suốt ngày. Lúc sau đứa anh dứt khoát làm cái việc đó luôn.” Ông ấy lắc đầu: “Thời buổi này ai cũng không dễ dàng.”
Buổi tối, Sở Thiên Tầm nhận được chiếc mặt nạ mà cô chờ mong đã lâu, cô vui vẻ nhận nó từ tay lão Quách, cầm chiếc mặt nạ mềm mại mỏng nhẹ đi về phía phòng ở.
“Vũ khí và áo giáp vẫn chưa làm xong, lão Quách làm giúp cái này trước.” Sở Thiên Tầm bước chân vào phòng.
Diệp Bùi Thiên ngồi ở mép giường, anh cúi đầu im lặng, không biết là đang nghĩ cái gì.
Căn phòng để đồ đã được dọn dẹp một lượt, có thêm một chiếc giường nho nhỏ, được đặt ở vị trí đối diện với giường của Diệp Bùi Thiên, hai chiếc giường cách nhau chừng một cánh tay. Trên giường trải một tấm ga cũ bị giặt nhiều tới mức phai màu, một cái gối mềm và một chiếc chăn lông màu nâu nhạt được gấp vuông như miếng đậu phụ.
Khi Sở Thiên Tầm đi qua, cô không nhịn được nên đã duỗi tay sờ soạng tấm ga giường được trải phẳng phiu không có chút nếp nhăn nào.
Người đàn ông này rất ít nói, có đôi khi cả ngày cũng không nghe thấy anh nói lời nào, nhưng trên thực tế sự săn sóc và cẩn thận của anh luôn hiển hiện, có thể nhìn rõ qua từng việc anh làm.
Sở Thiên Tầm phát hiện trái tim mình bắt đầu nhộn nhịp, cô đột nhiên nhớ tới lời lão Quách nói, rằng “Cậu này đáng tin, cô phải biết giữ gìn gia đình mình đấy”.
“Đeo, đeo lên thử xem.” Sở Thiên Tầm đưa mặt nạ qua, dùng hành động để che giấu tâm tư của mình.
Diệp Bùi Thiên ngơ ngác ngẩng đầu, ánh nến chiếu lên khuôn mặt hơi nhạt nhẽo, lúc thấy Sở Thiên Tầm mới hiện ra vẻ bất ngờ và hoảng loạn.
Sở Thiên Tầm duỗi tay tháo khẩu trang màu đen trên mặt anh xuống, giúp anh đeo chiếc mặt nạ tinh xảo lên. Chiếc mặt nạ mỏng màu trắng bạc che đi một nửa khuôn mặt của anh, chỉ còn chiếc mũi cao thẳng, đôi môi màu sắc nhàn nhạt và hàm dưới có đường cong kiên nghị. Khí chất của anh bỗng trở nên kiên nghị và sắc bén hơn.
Khuôn mặt của Diệp Bùi Thiên thật sự rất tuấn tú, người khác nhìn vào sẽ khó tránh khỏi bị đôi mắt xinh đẹp của anh cướp lấy sự chú ý.
Bây giờ anh ngồi ở mép giường, đầu ngẩng lên, đôi mắt bị che kín, Sở Thiên Tầm mới chú ý đến đôi môi hơi mỏng kia, đôi môi ấy có hình dáng quyến rũ, xuống chút nữa là chiếc cổ trắng nõn cùng yết hầu nhô cao, chiếc vòng cổ màu đen nằm ở ngay trên xương quai xanh.
Ánh mắt Sở Thiên Tầm hơi dao động, nhìn chăm chú vào đó khó rời đi.
Không xong, trong lòng cô thầm nói một câu.
Về phần Diệp Bùi Thiên, chiếc mặt nạ làm từ vật liệu đặc biệt chỉ làm khuôn mặt anh bị chặn bởi một tầng chỉ bạc, còn đôi mắt của anh vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ rõ ràng.
Anh ngẩng đầu, bởi vì có thể xác định Sở Thiên Tầm không nhìn được biểu cảm trên mặt mình cho nên cuối cùng anh cũng dám lấy hết can đảm để nhìn thẳng vào mắt của cô.
Trong lòng anh thầm vui sướng, bởi anh chắc chắn mình nhìn thấy cô cúi đầu nhìn mình, đôi mắt ấy mang theo ánh sáng, bên trong nó không có chán ghét, không có sợ hãi, mà là một loại yêu thích cùng ca ngợi mơ hồ.
Diệp Bùi Thiên ngóng nhìn đôi mắt kia.
“Thiên Tầm,” anh nhẹ nhàng lên tiếng: “Cô có muốn cái gì không?”
Sở Thiên Tầm không hiểu ý của anh, nhưng Diệp Bùi Thiên đã vội vàng ngậm miệng.
Sở Thiên Tầm gối tay nằm xuống giường của mình, nhìn Diệp Bùi Thiên ở chiếc giường đối diện.
“Bùi Thiên, hai ngày nay anh hơi kỳ lạ. Có phải anh thấy không quen không? Đột nhiên đi vào nơi nhiều người thế này mà.”
Diệp Bùi Thiên rủ mắt, ánh nến trong phòng tối tăm, anh nói với giọng trầm thấp.
“Tôi hơi sợ, sợ cô không phải thật, sợ tất cả những chuyện này đều là ảo cảnh do Tân Tự Minh tạo ra.”
Nói xong, anh lại bổ sung thêm một câu.
“Nếu đây chỉ là một giấc mơ, xin đừng đánh thức tôi dậy.”
Sở Thiên Tầm vươn tay, vượt qua khoảng không nho nhỏ cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh.
“Đây chắc chắn không phải mơ, em đảm bảo với anh.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");