Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Em cũng chỉ là nói lên suy nghĩ của mình mà thôi, chẳng phải anh cũng vừa bảo là có gì thì nói ra sao - cô kể tội anh như thể tại anh tự làm anh tức vậy Cạn lời với cô, lần nào cũng vậy,có khi nào cãi nhau mà anh thắng cô đâu
- Em.... thôi không nói với em nữa, tốn nước bọt lắm.
- Này,ý anh là sa.....
.” ục ục..."-
Cắt ngang lời cô nói là một tiếng động nghe cực kì quen tai. Đúng vậy tiếng đó phát ra từ bụng của Lan Hi. Ngước lên nhìn anh với vẻ ngây thơ vô(số) tội,cô kéo dài giọng nịnh nọt - Anh àaaa..
Nhìn mặt đoán lời, anh thuộc lòng cái kiểu nịnh nọt này của cô rồi
- Never... anh không rảnh đưa người nào đó vừa xỏ xiên anh đi ăn đâu
- Thôi mà anh, chẳng lẽ anh nhỏ mọn thế à,định để đứa em gái này chết đói sao
Cô biết,sử dụng chiêu này không bao giờ là thất sách hàha. Cười thầm trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ đáng thương hết mức có thể,cô lay tay anh làm nũng
- Đi mà anh, em không ăn gì từ sáng đến giờ rồi
- azzz - vò đầu bứt tóc anh nói - chắc kiếp trước anh nợ nhiều tiền của em nên kiếp này em mới đến đòi đúng không
Nghe vậy cô nghiêm túc đáp lai
- Đúng đấyđấy
Hết cách với cô an
h đưa tay ra, mỉm cười với cô và nói - đi nào, đi giải quyết cái bụng của em
Sau khi ăn no uống say cô dẫn anh về nhà gặp Tuệ Nhi
"king kong”
- Rồi rồi tới liền....- trong nhà một giọng nói sơn vàng vang lên.
- A,.. anh
Chạy ra mở cửa, nhìn thấy anh trai Tuệ Nhi vặn vôlum đếm max rồi nhảy vào ôm chầm lấy khiến anh cảm thấy.. sợ hãi
- Em. ỏ a a( bỏ anh ra)
Mặt anh đỏ bừng kêu la xin tha mạng từ em gái nhưng có vẻ như thất bại... đành để nhỏ ôm.
Một lúc lâu sau khi ôm đủ Tuệ Nhi mới buông tha rồi hỏi dồn dập –“ anh.. anh về bao giờ? Sao k báo em biết, anh coi em là gì hả? Mà mẹ đã biết anh về chưa? Mẹ nói...”
- Stop.. em cho anh vào nhà cái đã - chịu hết nổi sự tra tấn này, anh đành kiếm cớ đánh trống lảng
- à ừ nhỉ, nào vào đi-
Định dẫn anh trai vào nhà, nhưng để ý thấy con bạn đang đứng bên cạnh nhỏ ngây ngốc hỏi
- Lan Hi, mày không vào à”
Cô đang cảm thấy rất bực mình vì bị cho ra rìa từ nãy giờ, mặt hầm hầm trả lời - Tao tưởng mày có anh trai rồi bỏ bạn
- Ô đâu có, mày hiểu lầm tao rồi. Tao...... á á
Tuệ Nhi đang nói bỗng hét ầm lên khiến anh Quang Trường vừa vào nhà lại phải chạy ra, còn cô dùng hết sức bình sinh để bịt tai lại....
- Cô nương của anh ơi lại có chuyện gì thế
Cô muốn rất muốn quay lại hỏi xem nhỏ có bị điên hay không thì nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của nhỏ cô tò mò hỏi
– Mày sao vậy?
- -Không, tao không sao, mà là mày.. chân mày sao thế này.?
Cô muốn té xỉu quá à. Có vậy thôi mà la hét ầm ĩ cả lên.
- Đỡ tao vào cái coi
Nghe Lan Hi nói vậy Tuệ Nhi lập tức chạy đến đỡ cô vào nhà vừa đi vừa hỏi
– Rốt cuộc chân mày sao lại thành ra như vậy
Vào đến ghế thấy nhỏ có vẻ lo lắng thiệt cô lập tức nói
- Chuyện kể rằng, một ngày nắng đẹp nọ có một cô gái xinh...
- Dừng.. tua đến đoạn cô gái làm sao bị bó bột ở chân
- À cô gái đó gặp một chàng trai rất đẹp, nhìn hoài nhìn hoài rồi bị xe đụng, chấm hết
Biết cô nói đùa Tuệ Nhi đập mạnh một cái vào vai Lan Hi rồi quát – Tao không đùa
- ô kê. Chuyện là abcxyz#$¥£€ - Lan hi bắt đầu kể lại toàn bộ câu chuyện bằng giọng nói đáng thương - Đấy thế thôi không có gì đâu
Tuy là thở phào nhẹ nhõm vì cô không sao nhưng Tuệ Nhi vẫn trưng cái bộ mặt đểu cán nói – Ai nói tao lo cho mày, chẳng qua tao chỉ hỏi như vậy xem có được tiền bảo hiểm không thôi.