Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Pháp sư có chút không tin vào mắt mình, đàn dơi đó là một trong những dơi quỷ mạnh nhất được Andrew huấn luyện, lý nào lại có thể dễ dàng bị tiêu diệt đến như vậy?
Ông tiến lên mấy bước, định kiểm tra xem làn khói trắng từ đó bóc ra rốt cuộc là thứ thần thành gì mà lại có thể khiến chúng dễ dàng nổ tung đến như vậy. Thế nhưng, chúng dường như có linh tính, thấy ông đến gần liền dễ dàng nhận ra được ý đồ.
Nó bỗng chốc thay đổi hình dạng trở thành một thanh kiếm sắc nhọn, đầu mũi kiếm chỉa thẳng về phía ông mà đâm đến.
Ông nhìn nó đầy phòng bị, chỉ là ngay khi sắp chạm được vào ông nó lại đột nhiên đổi hướng, nhắm ngay vị trí trái tim Andrew mà tấn công.
“Thật lắm chuyện.” Hắn tay không cầm chặt đầu kiếm, hơi dùng lực siếc chặt một chút thanh kiếm liền tan biến vào trong không khí.
“Anh bị điên sao?”
Hứa Gia Văn không hiểu nổi, rõ ràng có thể né đi tại sao lại cứ phải dùng tay chặn kiếm để nhận thêm vết thương thế này!
Biết rõ thái độ cậu dành cho mình xuất phát từ sự lo lắng nên Andrew càng thêm thoải mái nở một nụ cười đầy tự tin nói: “Không sao, chút vết thương nhỏ này không thể chết được.”
Pháp sư đứng ngay sau lưng ném cho hắn một ánh mắt khinh bỉ, trong lòng âm thầm suy nghĩ, thử để nó đâm được đến tim là ngài chỉ có nước đi tông!
Vết thương Andrew chỉ trong chớp mắt đã lành lại, Hứa Gia Văn kinh ngạc, cậu không nghĩ đến hắn lại còn có khả năng này.
“Đây…”
Sao nó lại có thể lành nhanh đến như vậy?
Vậy vết thương ở ngực trước kia thì sao, nó có khả năng lành lại giống như vậy không?
Andrew ghé sát vào tai cậu thủ thỉ: “Ngoại trừ tim, tất cả những vết thương khác trên cơ thể ta đều có thể lành lại.”
Nó cũng chính là bí mật liên quan đến sự sống còn của hắn, những điều này thường thì chỉ có những người trong tộc ma cà rồng mới biết được.
Thứ vừa nãy lại trùng hợp nhắm thẳng vào trái tim này mà đến… ánh mắt hắn bỗng chốc trở nên thâm trầm nhìn Daniu, hắn không nghĩ gã biết được điều này, nếu biết vị trí mũi tên khi nãy đã nhắm vào tim chứ không đơn giản chỉ là đầu như vậy.
Nhất định còn có kẻ đứng ở phía sau.
Đúng vào ngay lúc này Hứa Gia Văn lại lên tiếng, chất giọng hiện rõ sự lạnh lùng: “Thả tôi xuống!”
Cậu không ngờ hắn lại lừa gạt mình, rõ ràng vết thương có thể tự lành vậy mà hắn lại không nói ra để cậu giống như một tên hề, dù chân què nhưng vẫn phải lếch lại băng bó cho hắn.
Lừa gạt cậu như vậy bộ vui lắm sao?
“Văn, tôi…”
“Câm miệng! Tôi không muốn nghe thêm bất kỳ điều gì từ anh vào lúc này.”
Cho dù biết rõ đây không phải là lúc để mình tỏ ra hờn dỗi, tức giận nhưng cậu vẫn không thể nuốt trôi được cục tức này.
Andrew thở dài, nói không được mà giải thích cũng chẳng xong chỉ đành thở dài đặt Hứa Gia Văn xuống, kế đến lại đưa mắt hung hăng trừng mắt Daniu.
Đáng lí ra hắn sớm nên giết gã rồi mới phải, nếu không chuyện này cũng đã không bị cậu phát giác.
Pháp sư là người ngoài cuộc nên thoải mái đứng một bên xem kịch,thật là hề hước làm sao, chẳng thà khi đó hắn để Matthew phanh phui thì bây giờ cũng đâu có tình cảnh này.
Chỉ là hứng thú xem kịch của ông nhanh chóng bị dập tắt bởi một nguồn ma pháp dao động ở gần đó, ông cảm nhận được xung quanh đây ngoài mình ra vẫn còn có một ma pháp sư khác.
Còn chưa kịp thông báo đến tai Andrew, cánh rừng bao quanh tòa lâu đài đã vang lên một trận nổ lớn khiến cây cối nhanh chóng bị thiêu rụi chỉ trong vài cái chớp mắt.
“Công tước, tôi nghĩ đây hoàn toàn không phải lúc để hai người giận dỗi nhau đâu!”
“Ta biết.” Andrew kéo Hứa Gia Văn đến gần phía mình, hắn không muốn sẽ để lạc cậu vào thời điểm quan trọng này.
Hắn tiếp tục triệu hồi ra thêm một đàn dơi quỷ khác, đây gần như đã là những con cuối cùng hắn có, cũng là dơi quỷ mạnh nhất do hắn huấn luyện nên sẽ không có chuyện dễ dàng chết đi như những con trước đó.
Lại cho chúng bay đi thám thính tình hình xung quanh, hắn sau đó ra lệnh cho thủ hạ áp giải gã xuống ngục tối rồi cùng pháp sư tiến vào trong phòng bàn bạc.
***
Cánh rừng xuất hiện đầy những đốm lửa đỏ rực, Matthew một mình ở gần đó chật vật ôm cánh tay chảy đầy máu, ánh mắt hắn ta kinh ngạc nhìn thẳng vào gương mặt kẻ đã gây ra thương tích cho mình.
“Ngươi? Chẳng phải ngươi đã…”
Nó có thể xa lạ với bất kỳ ai nhưng đối với hắn ta nó lại là một gương mặt hết sức quen thuộc, Dylan - một người từng là bạn tốt cũng là cộng sự kề vai sát cánh bên hắn ta.
“Bất ngờ lắm sao Matthew thân yêu, thực ra thì ta cũng không khác ngươi là mấy, suốt từng ấy năm đều đinh ninh trong đầu mình rằng ngươi đã chết.”
Nhưng biết làm sao được, hắn ta vẫn chưa chết, ngược lại còn rất ngoan ngoãn tiếp tục phục tùng dưới trướng Andrew Wilson.
“Ta chẳng thể hiểu, ngươi không hề bị tẩy não nhưng tại sao lại có thể dễ dàng phản bội chúng ta như vậy?”
Hắn ta phản bội y, phản bội nhị hoàng tử - người đã ban cho mình cơ hội được sống chỉ để làm việc cho hắn.
Matthew nhìn y bày ra vẻ mặt khó xử, thời điểm bắt buộc phải lựa chọn hắn ta đã đắn đo suy nghĩ rất lâu, đến cuối cùng vì khát vọng của mình mà nhẫn tâm từ bỏ Dylan.
Hắn ta tự biết mình ích kỷ, nhưng hắn ta thực sự rất muốn được trở về, hắn ta không muốn mãi mãi bị kẹt lại ở nơi đây.
“Xin lỗi ngươi, Dylan.”
Dylan lắc đầu, nhìn hắn ta cười lạnh chế giễu: “Lời xin lỗi của ngươi hoàn toàn không có giá trị, Matthew ngươi biết mà, nợ máu phải trả bằng máu!”
Hơn nữa thứ y cần ở hắn ta không phải chỉ là một lời sinh lỗi đầy vô nghĩa thế này mà là một lời giải thích! Tại sao, tại sao hắn ta lại có thể phản bội y?
“Ta biết điều đó.”
Matthew nghĩ, có lẽ mình nên dùng mạng sống này để đền tội.