Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
★Tiểu thuyết vườn trường★
♥♥
Ngày mai chính là ngày khai giảng, Liễu Khê đã sớm chuẩn bị đồng phục để ở bên giường. Sau đó mang dép lê đi tới cái gương đính trên tủ áo, tinh tế đánh giá dáng người của mình. Chiều cao 160cm của cô dĩ nhiên là không thấp, tỉ lệ vóc dáng cũng rất tốt, hơn nữa sau khi ốm đi không còn vẻ khô quắt như trước. Bộ ngực no đủ, eo nhỏ, hai chân dài thẳng tắp.
Quả thật là công việc lột xác từ Hàn Hồng tới Chung Sở Hồng [1].
[1]Hàn Hồng: ca sĩ nổi tiếng và nhạc sĩ sáng tác hiếm có trong làng ca nhạc thịnh hành Đại Lục Trung Quốc. Chung Sở Hồng: nữ diễn viên Hồng Kông Từ Hàn Hồng đến Chung Sở Hồng ý là biến từ béo thành gầy, từ xấu thành đẹp.
Có điều việc khiến Liễu Khê tiếc nuối chính là do tốc độ gầy quá nhanh nên làn da có chút nhão, hơn nữa có chút nhăn nheo, đây chính là bên ngoài mười bảy nhưng bên trong hai mươi bảy đây. Quên đi, không nghĩ nữa, đến lúc đó rồi tính, tuy là có chút lớn nhưng cũng là gái đẹp. Liễu Khê đi tới tắt đèn lên giường ngủ. Kim đồng hồ không nhanh không chậm nhích lên phía trước, đêm đã khuya, đèn trong các nhà dần tắt đi. Đến khi kim giây, kim đồng hồ và kim phút gặp nhau ở một chỗ thì hệ thống mới lên tiếng.
[Đinh, chúc mừng người chơi hoàn thành mục tiêu kiên trì giảm béo 45 ngày, hoàn thành kế hoạch giảm béo, thành công trở nên gầy đẹp, hệ thống thưởng cho người chơi da thịt mềm mại, trắng nõn, eo thon nhỏ tinh tế mất hồn. Mong người chơi tiếp tục cố gắng không ngừng để tạo ra một cô gái xinh đẹp hoàn mỹ]
Này, mấy cái thứ đó là chuyện gì thế, hệ thống, sự đáng ghét của mi đâu rồi? Trong lúc Liễu Khê mơ ngủ căn bản không nghe rõ hệ thống nói gì, chỉnh người, hai má cọ vào chăn đệm mềm mại, tiếp tục ngủ ngon.
“Đinh linh linh đinh linh linh ~~ Sâu lười mau dậy ~~ Sâu lười mau dậy ~~” Đồng hồ đầu giường đúng giờ báo thức, đánh vỡ sự im lặng.
Liễu Khê “A” một tiếng, xốc chăn rời giường, hôm nay là ngày khai giảng, không thể tới muộn. “A, đau quá!” Liễu Khê nhắm mắt đánh răng rửa mặt, lúc dùng khăn ướt lau mặt lại không nghĩ tới cái khăn kia giống như nhánh cây thô ráp đụng vào, hai má cảm thấy nóng rát, đau vô cùng. Mở mắt nhìn vào gương, Liễu Khê kinh ngạc há to miệng, làn da của cô gái trong gương bị chà xát tạo nên vết hồng nhè nhẹ.
Cái này, cái này, khi nào làn da của cô trở nên đẹp như vậy? Nhịn không được nâng tay bẹo má một cái, cảm giác vô cùng tốt, non nớt mềm mại vô cùng, giống như làn da của em bé, khiến người khác yêu thích không buông tay được, mới béo má nhẹ mà làn da đã có vết hai ngón tay đỏ bừng ở trên. Liễu Khê lưu luyến xoa hai má xong mới chịu mang túi sách cùng hộp sửa đi ra khỏi nhà. Có không ít học sinh đã tới trường, kể cho nhau những ngày hè mình trải qua thế nào, bù đắp cảm tình do lâu ngày không gặp, âm thanh trong trường rộn ràng mang không ít sức sống của tuổi thanh xuân. Lúc Trang Kỳ và Liễu Khê một trước một sau đi vào trường, Trang Kỳ vẫn lạnh nhạt như trước khiến những người xung quanh không dám tới chào hỏi. Chẳng qua, ánh mắt của các bạn học bây giờ đều dừng trên người Liễu Khê. Đầu tiên tất cả đều ngây người ngẩn ngơ, sau đó mới nói nhỏ “Cô bạn đó xinh thật, chưa từng gặp, học sinh mới chuyển trường sao?”
“Tớ nhìn tới mức ngây dại luôn! Đã năm cuối rồi mà vẫn có người chuyển trường à?”
“Làn da của cô bạn ấy thật sự rất đẹp, thật sự muốn hỏi cô bạn ấy đã dùng sữa rửa mặt gì”
“Này, cô ấy tới kìa” Liễu Khê ngồi xuống, đem túi sách bỏ vào trong hộc bàn, có một nữ sinh ngồi ở cạnh nhắc nhở: “Bạn học, vị trí đã cố định, nơi này có người ngồi rồi”
“A” Liễu Khê quay đầu, mấy sợi tóc chảy xuống bả vai, con ngươi to tròn ngập nước nhìn bạn nữ vừa lên tiếng, cho tới khi cô bạn này đỏ mặt mới cười hì hì nói “Tiểu Nhã, tớ là Liễu Khê, các cậu không nhận ra tớ à?”
“A!! Cậu là Liễu Khê???” Đám nữ sinh hét chói tai. Ngay lập tức, cả lớp học đều nhìn lại, các bạn nữ có quan hệ tốt với Liễu Khê đều vây quanh cô, các nam sinh nhịn không được nhìn mấy cái. Lúc Tô Nhiên vào lớp thì thấy một đám người vây quanh bàn của mình, nhịn không được nhíu mày, một lũ ồn ào.
Trình Tố ở cạnh cầm cặp thấy Tô Nhiên mất hứng thì mỉm cười an ủi: “Mọi người lâu ngày không gặp nên mới kích động thôi!” Sau đó không biết ai thấy hai người mới nói một câu: “Tô Nhiên tới kìa” Những bạn nữ vây quanh Liễu Khê đều ăn ý tản ra, mở đường cho Tô Nhiên đi vào, có người còn nở nụ cười xem kịch, vui vẻ khi thấy có người gặp họa. Nếu so về khuôn mặt thì Liễu Khê có thể áp sát gắt gao Tô Nhiên cao ngạo kia, các bạn nữ trong lớp thấy tình hình này rất đáng xem.
“Liễu Khê?” Lúc Liễu Khê đang nói với một vài bạn học ở xung quanh về cách chăm sóc da thì có một giọng nói không xác định vang lên, Liễu Khê vừa nghe đã biết đó là Tô Nhiên. Trong lúc này trong đầu Liễu Khê xuất hiện linh cảm mãnh liệt, cô ham mê giảm béo quá quên mất việc chú ý cặp tình nhân nhỏ này rồi.
Mà Trình Tố đứng một bên cũng rất kinh ngạc, đây là con bé Liễu Khê vừa mập vừa xấu kia á? Nói đùa à? Cái này thật không khoa học!!! Lúc này khuôn mặt bánh bao của Liễu Khê đã trở thành khuôn mặt trái xoan khéo léo, trên mặt có chút trẻ con, làn da trắng nõn nà, đôi mắt to tròn nhiễm chút nước, giống như làn nước trong veo, cả người giống một đóa hoa xinh đẹp, khiến người khác đui mù.
Trình Tố có chút hoảng hốt, tim đập nhanh hơn mấy nhịp, trên mặt không nhịn được có chút yêu thích, hai mắt nhìn Liễu Khê chằm chằm.
[Độ hảo cảm của nam chính Trình Tố với người chơi là 25 điểm]
Khó trách Tô Nhiên nóng nảy, độ hảo cảm tăng lên không ít, mới gặp mặt một lần mà từ giá trị âm lên tận 25 điểm luôn mà. Chậc, thì rõ độ hảo cảm được cho là vậy à? Nam chính à, cậu thật sự nông cạn. Tô Nhiên thấy Trình Tố nhìn Liễu Khê tới mức ngây người, trong lòng vừa tức vừa vội, đột nhiên vỗ cánh tay Trình Tố nói :“Trình Tố, làm phiền cậu cầm cặp giúp, thầy sắp tới rồi, cậu nên về lớp đi thôi”
Con ngươi của Trình Tố trầm trầm, mỉm cười, buông cặp của Tô Nhiên xuống, dịu dàng chào hỏi Liễu Khê: “Xin chào, đã lâu không gặp cậu, Liễu Khê”
Liễu Khê nở nụ cười sáng lạn, đôi mắt to tròn biến thành mặt trăng khuyết do híp mắt lại nói :“A, đã lâu không gặp”
Sau đó vừa lòng nhìn khuôn mặt tươi cười dịu dàng như nước của Trình Tố, mẹ ơi, đây là nam chính sao? Ngay cả Trang Kỳ còn kém nhiều. Tô Nhiên thấy Trình Tố không để ý lời của mình, trong lòng khó chịu, nụ cười vặn vẹo sau đó lại mỉm cười xinh đẹp, mang theo chút ưu sầu, oán giận nói: “Liễu Khê, mấy ngày nghỉ không thấy cậu tìm tớ, tớ rất buồn đó, có phải tớ làm chuyện gì khiến cậu giận không?”
[Độ hảo cảm của nữ chính Tô Nhiên đối với người chơi giảm 5 điểm, đối với nam chính Trình Tố giảm 5 điểm]
Liễu Khê ngây người, đây là trả đũa à Người khinh bỉ lúc đó là cô ta đó! Nhưng mà độ hảo cảm lại giảm xuống, không tồi, Liễu Khê chưa từng gặp người cao ngạo như vậy lần nào đâu đó. Dĩ nhiên là không thoải mái với thái độ của Trình Tố đối với Liễu Khê. Nếu bây giờ gần với tên nam chính đó có phải độ hảo cảm lại giảm xuống không? “Hả? Đâu có giận gì đâu” Ngón tay trắng nõn đùa giỡn cây bút bi trong tay, Liễu Khê trừng mắt nhìn, vô tội nhìn Trình Tố “Tớ từng nói mấy ngày nghỉ sẽ giảm béo mà, Tô Nhiên cũng biết đó”
“Tớ giảm béo để đẹp mà, tớ làm bằng mọi cách, không tin cậu tới hỏi Trang Kỳ đi, ngày nào tớ cũng bơi đến hết sức luôn” Âm thanh của Liễu Khê mềm nhẹ, mang theo sự làm nũng và oán hận. “Khó trách, không nghĩ tới Liễu Khê lại có nghị lực như vậy” Vẻ mặt Trình Tố mang theo sự bội phục, trong câu nói mang theo sự thương tiếc, giọng nói dịu dàng hơn nhiều. Bộ dạng hai người nói chuyện có chút không coi ai ra gì, trong mắt Tô Nhiên nó rất là chướng mắt.
[Độ hảo cảm của nữ chính Tô Nhiên với người chơi giảm xuống 5 điểm, với nam chính Trình Tố giảm xuống 5 điểm] Hệ thống, chị đây yêu mày!!
Nếu không phải có người trong phòng học thì Liễu Khê sẽ múa điệu múa con vịt xấu xí mà ăn mừng rồi đó. Cô bé Tô Nhiên à, tiếp tục ghen đi nào!!! Đẹp, đẹp, đẹp cái gì chứ? Tô Nhiên càng lúc càng cảm thấy bị uy hiếp, sắc mặt không khỏi suy sụp, cắn chặt răng, khóe mắt nhìn Trang Kỳ đang ở ngoài cửa sổ, miễn cưỡng nở nụ cười “Khó trách không liên lạc với tớ, thì ra là ngày nào cũng bơi với Trang Kỳ, thật là, tớ không phải là loại người thích làm bóng đèn!”
Liễu Khê cảm thấy buồn cười với lý do mà Tô Nhiên nói, không nghĩ tới cô ta tiến bộ như vậy, cô ta nói như vậy cũng giống như gán cho cô cái danh có trai quên bạn! Trình Tố ở bên cạnh cũng đã thấy Trang Kỳ từ sớm, con ngươi có chút hờn giận.
Ở trong trường, cả hai người đều là chàng trai được yêu thích, mặt ngoài thì hòa thuận nhưng bên trong lại thường lén so sánh nhau, không ai phục ai. Lúc trước cậu và Tô Nhiên mập mờ như có nhưng không thì bản thân Trình Tố cảm thấy mình có chút thắng lợi Trang Kỳ, không nghĩ tới con bé mập Liễu Khê gầy xuống lại đẹp như vậy, xem ra tên Trang Kỳ này được lợi rồi. Trong chốc lát, cả người Trình Tố cảm thấy khó chịu, không được, cậu ta không thể thua Trang Kỳ. Hơn nữa Liễu Khê còn đẹp hơn so với Tô Nhiên, có một cô bạn gái xinh đẹp như vậy cũng là chuyện rất có mặt mũi. Nghĩ tới đó, Trình Tố nở nụ cười mê người nói “Bây giờ mới khai giảng xong, chương trình học chưa nặng, không bằng tan học chúng ta cùng đi ăn cơm, tớ biết một quán cơm Tây, mùi vị rất tốt, hơn nữa ăn xong có món điểm tâm ngọt rất ngon. Xem như là chúc mừng Liễu Khê biến thân hoàn mỹ, sao nào?”
Đừng gọi Liễu Khê, Liễu Khê, tôi và cậu quen nhau lắm à? Liễu Khê bĩu môi, mùi vị cơm Tây chẳng ngon bằng mỳ thịt bò ở đầu đường, ây dô, quả nhiên là bị mỳ thịt bò mà Trang Kỳ ăn mỗi ngày kích thích rồi. “Sao có thể như vậy, nếu nói chúc mừng thì tớ là người mời chứ” Trên mặt Liễu Khê xuất hiện lúm đồng tiền, dù sao cười nhiều cũng không tăng thêm miếng thịt nào “Không bằng lát tan học chúng ta rủ thêm vài người đi cho náo nhiệt”
Khuôn mặt Tô Nhiên bây giờ lúc đỏ lúc trắng, bây giờ Trình Tố dám công khai tán tỉnh Liễu Khê trước mặt cô, quả thật giống như tát lên mặt cô một cái. Đặc biệt cô còn nghe được tiếng cười nhạo của mấy con ả kia, cô cảm thấy khuôn mặt bây giờ nóng rực khó chịu, cô chịu không nổi rồi. Trong nháy mắt, hốc mắt của Tô Nhiên đỏ bừng. Liễu Khê, con đĩ này!!!
****************
♠Tiểu thuyết vườn trường♠
♡♡
Trình Tố là nam chính nên gia cảnh không tồi, thuê một phòng riêng, có thể nghe được tiếng piano truyền từ sảnh lớn vào, trang trí bên trong rất tao nhã, ngay cả bìa menu cũng dùng da dê mà bọc, hình ảnh tinh xảo, cho dù không biết mùi vị thế nào nhưng có thể biết được đồ ăn rất đẹp. Để biểu hiện bản thân, Trình Tố đề cử vài món ăn cho Liễu Khê, lúc cậu làm điều này thì độ hảo cảm của Tô Nhiên với Trình Tố lại giảm 3 điểm. Nghe được âm thanh tuyệt vời của hệ thống, Liễu Khê nở nụ cười ngọt ngào với Trình Tố, suýt nữa là hôn gió một cái.
Anh đẹp trai, cứ tiếp tục kích thích nữ chính đi, độ hảo cảm giảm xuống chính là động lực của Liễu Khê. Thấy Liễu Khê nở nụ cười động lòng người, Trình Tố càng để cử mấy món ăn ngon nhất ở nhà hàng này, quên mất bên cạnh còn có Tô Nhiên và Trang Kỳ. Trang Kỳ thì không để ý, nếu không phải Liễu Khe ép buộc kéo hắn đi thì hắn chẳng thèm tới. Còn Tô Nhiên thì không cam lòng cắn môi, hai tay bấm chặt vào nhau, trước kia chỉ cần cô ta ở cùng một chỗ với Liễu Khê thì ai cũng đều nhìn cô ta, không nghĩ tới bây giờ Liễu Khê lại đem hào quang đó cướp đi. Liễu Khê, cô đã có Trang Kỳ, tại sao lại còn cướp lấy Trình Tố của tôi? Thức ăn được đưa lên, đồ ăn làm rất tinh xảo. Liễu Khê không quen cầm dao nĩa nên khi đụng lại khiến nó chạm vào dĩa tạo thành tiếng chói tai. Ba người khác đều có động tác tao nhã, hai má Liễu Khê đỏ ửng, huhu, mất mặt quá.
“A, Liễu Khê, cậu cầm dao nĩa sai tay rồi” Tô Nhiên thấy Liễu Khê mất mặt thì trong lòng vô cùng vui sướng, cười hai tiếng rồi mở miệng nhắc nhở Liễu Khê. Liễu Khê thấy eo Tô Nhiên thẳng lên, tư thái cầm dao nĩa thong dong đến mức khiến người ta cảm thấy ra vẻ, trên mặt tuy mang theo nụ cười nhưng trong mắt hiện rõ sự châm chọc.
Cô bé cao ngạo này càng ngày càng xấu, xem ra việc mình thay đổi đã dồn ép cô bé này quá mức rồi. Trong lòng Liễu Khê cảm thấy không thoải mái, lập tức giãn mày ra, chỉ có thể xin lỗi Tô Nhiên, tuy nhiên Liễu Khê không chút hối hận khi phá vỡ tình yêu của cô gái này, mà cô cũng không được phép hối hận.
“Ngại quá, tớ ít khi ăn cơm Tây nên không quen” Liễu Khê mỉm cười thản nhiên, không chút quẫn bách, tự nhiên thừa nhận bản thân không giỏi lễ nghi của cơm Tây nói: “Tớ thấy trong tivi nó rất đơn giản, không nghĩ tới lúc thực hiện lại khó như vậy, các cậu đừng cười nhạo tớ nhé!”
Trình Tố so sánh Tô Nhiên và Liễu Khê trong lòng thì cảm thấy tính cách của Liễu Khê rất tốt, khiến người khác cam tâm tình nguyện nuông chiều, giọng điệu dịu dàng hơn ba phần, an ủi Liễu Khê: “Mọi người đều là bạn bè, không ai cười nhạo cậu đâu, chỉ là ăn cơm Tây thôi, mọi người vui vẻ là được rồi” Tiếp theo, Trang Kỳ đưa dĩa gan ngỗng được cắt thành miếng nhỏ tới trước mặt Liễu Khê, lạnh nhạt nói :“Ăn cái này” Nụ cười dịu dàng trên mặt Trình Tố cứng ngắc, khóe miệng giật một cái, liếc nhìn Trình Tố. Tên này tới đây là để phá đám phải không? Nhìn động tác xum xoe kia thật sự đáng ghét! “Trang Kỳ, cậu tốt nhất!” Khuôn mặt của Liễu Khê lúc này rất hớn hở, đặc biệt thấy nụ cười gượng của Trình Tố thì lòng càng hạnh phúc, ây dô, tính cách của cô ngày càng tồi. Tô Nhiên cắn răng nhìn hai chàng trai ưu tú vây quanh Liễu Khê, trong lòng càng lúc càng thấy ghét, thế nào cũng đè ép không được. Hương vị của gan ngỗng khi ăn vào rất ngon, mềm mại nhẵn mịn, thơm ngon đậm đà, Liễu Khê ăn ba miếng nhỏ thì tiếc nuối buông tha, cầm ly rượu nho bên cạnh nhấp một ngụm, mùi vị ngọt ngào của rượu nho trắng tràn ngập khắp miệng. Trình Tố nhìn thấy dĩa gan ngỗng còn hơn phân nửa của Liễu Khê trên bàn, ánh mắt sáng lên, không khỏi mở miệng hỏi: “Không hợp khẩu vị sao? Nếu không tớ gọi cho cậu một phần sườn dê nhé?” “Không phải, gan ngỗng ăn rất ngon” Liễu Khê mỉm cười, lúm đồng tiên bên hai má như ẩn như hiện, ngượng ngùng giải thích: “Tại mấy ngày nghỉ giảm béo ghê quá nên chỉ ăn một chút đã no, ăn nhiều cảm thấy khó chịu lắm” Giọng của Liễu Khê vừa ngọt ngào lại mang theo chút tủi thân khó nhận ra, tham ăn rất đáng thương, có ai hiểu không? “Liễu Khê, lãng phí như vậy không tốt đâu, hơn nữa đây cũng là tâm ý của Trình Tố, chịu khó một chút” Tô Nhiên nở nụ cười lạnh, ăn không vô sao? Làm màu, trước kia không phải ăn một bát mỳ thịt bò lớn, một cái bánh bao với thêm một tô mỳ chua cay mới có thể lấp đầy cái bụng heo của cô sao? Trang Kỳ thấy được nụ cười chói mắt của Tô Nhiên, nhíu mày, mím môi lại, sao trước kia hắn không biết lòng dạ của Tô Nhiên nhỏ nhen như vậy? Lúc trước Liễu Khê ở cạnh cô ta như một người hầu, bị cô ta sai khiến mọi chuyện, vậy mà bây giờ nhìn Liễu Khê không vừa mắt.
“À, không lãng phí đâu” Liễu Khê mỉm cười tủm tỉm, đem dĩa đưa tới trước mặt Trang Kỳ, tự nhiên nói: “Trang Kỳ ăn giùm tớ mà” Hai mày Trang Kỳ giãn ra, đưa một miếng gan ngỗng vào miệng, không chút ghét bỏ. Dù sao từ khi Liễu Khê giảm béo, sáng nào hai người cũng ăn chung, để cam đoan không ngất xỉu nữa, Liễu Khê luôn ăn một ít, phần thừa đều do Trang Kỳ ăn sạch. Mà Trang Kỳ cũng không vừa mắt với hơn nửa phần ăn bị bỏ rơi như vậy, ăn giùm Liễu Khê, không hề biết hành động của mình mờ ám và đầy sủng nịch bao nhiêu.
Tô Nhiên phức tạp nhìn cảnh này, hành động của hai người này rất tự nhiên, hẳn là do ở chung với nhau lâu ngày nên mới vậy. Ánh mắt chuyển sang một bên, khóe môi vặn vẹo, nở nụ cười chua xót, trước kia Trang Kỳ có hảo cảm với cô, cô cũng biết nhưng không chấp nhận. Nếu lúc đó…. Có phải người nhận sự yêu thương của Trang Kỳ là cô không? Trình Tố cầm ly rượu đế dài lên, màu rượu đỏ đầy yêu mị, uống cạn, hương vị rượu nho len vào trong cổ họng, khóe miệng nhếch lên, trong mắt càng lúc càng đầy sự hứng thú. Rất thú vị, xem ra cảm tình của hai người là tăng lên đột nhiên. Nhưng mà như vậy mới có tính khiêu chiến, đến lúc bắt được Liễu Khê vào tay thì biểu tình của Trang Kỳ chắc chắn rất phấn khích. Nghĩ tới đó thì nụ cười của Trình Tố càng thêm dịu dàng.
[Độ hảo cảm của nữ chính Tô Nhiên với người chơi giảm xuống 5 điểm. Độ hảo cảm của nam chính Trình Tố đối với người chơi tăng thêm 10 điểm. Độ hảo cảm của nữ chính Tô Nhiên với nam phụ Trang Kỳ tăng thêm 10 điểm. Độ hảo cảm của nam phụ Trang Kỳ với nữ chính Tô Nhiên giảm đi 10 điểm]
Từ lúc đó về sau, Trình Tố bắt đầu công cuộc theo đuổi mãnh liệt, càng mập mờ hơn so với Tô Nhiên, thực tế là chỉ có hơn chứ không có kém, chỉ còn thiếu việc cầm loa đi báo cho mọi người là cậu ta đang theo đuổi Liễu Khê mà thôi. Liễu Khê chỉ có thể thở dài với hành động này, quả nhiên là tiểu thuyết vườn trường, nhớ tới lúc cô còn học năm cuối này, ngày nào cũng còng lưng ra mà làm bài tập. Thời gian mười phút giữa tiết mới dám nằm úp lên bàn ngủ bù. Còn Trình Tố bây giờ, thời gian lớn trong ngày chính là để yêu đương. Qủa thật khiến người khác vừa hâm mộ, lại ghen tị và hận đó! Mà điều khiến Liễu Khê khó hiểu là độ hảo cảm của Tô Nhiên với Trình Tố giảm xuống còn 20 điểm thì dừng lại. Mặc kệ Trình Tố theo đuổi Liễu Khê hay là Liễu Khê cố ý ở trước mặt Tô Nhiên nhắc tới Trình Tố cũng không kích thích được. Độ hảo cảm giống như bị đóng băng lại, Liễu Khê muốn khóc, cô cảm thấy có điều gì đó không tốt, giống như đang bị lừa gạt hoặc là đàn đứt dây vậy. Liễu Khê cầm chặt bút trong tay làm bài tập, không chú ý bộ dáng muốn nói lại thôi của Tô Nhiên ở cạnh, cô còn đang tính nên kích thích Tô Nhiên thế nào. “Liễu Khê, không phải cậu thích Trình Tố sao?” Tô Nhiên đột nhiên đặt ra câu hỏi phá vỡ suy nghĩ của Liễu Khê. “Hả?” Liễu Khê khôi phục tinh thần, đôi mắt to tròn nhìn Tô Nhiên, sao cô ta lại hỏi ậy, không lẽ nữ chính vẫn còn hứng thú với nam chính? Đừng nha! “Cậu mau nói đi, tớ đang hỏi cậu mà!” Tô Nhiên bị Liễu Khê nhìn, thẹn quá hóa giận, trong mắt hiện lên tia khó chịu, bây giờ cô ta không còn cảm giác với Trình Tố. Người như cậu ta không xứng đáng để cô yêu thương, nếu Liễu Khê thích Trình Tố thì cô tặng cậu ta cho Liễu Khê vậy. Liễu Khê nghĩ tới độ hảo cảm của Tô Nhiên với Trang Kỳ đã lên 50, sao Tô Nhiên lại hứng thú với Trang Kỳ rồi? Nhưng mà làm nữ phụ để làm gì? Dĩ nhiên là châm ngòi li gián nam nữ chính rồi. Mà để đối phó với Tô Nhiên cao ngạo, chuyện làm trực tiếp nhất chính là khinh thường Trình Tố: “Sao tớ có thể thích Trình Tố? Cậu nói đùa đó hả? Trình Tố đúng là rất tốt, khuôn mặt đẹp trai lại nhiều tiền. Có điều đó là một củ cải hoa tâm, tớ không thèm. Nếu Tô Nhiên thích thì cứ theo đuổi đi, dù sao tớ không thích” Liễu Khê bày ra bộ dạng chanh chua, làm bộ ghét Trình Tố, thuận tiện tỏ vẻ mắt của mình rất cao, chướng mắt kiểu như Trình Tố. Dĩ nhiên, nếu như Tô Nhiên cậu không chê thì cứ lấy đi. Qủa nhiên Tô Nhiên bị kích thích, cô ta không hề nghĩ tới mình có thể nghe mấy lời đó từ miệng Liễu Khê. Khẩu khí đó, thần thái kia, ánh mắt đó đang nói Trình Tố là Liễu Khê không cần, Tô Nhiên cô chính là người dùng hàng bị vứt.
[Độ hảo cảm của nữ chính Tô Nhiên với nữ phụ giảm xuống 50 điểm, đối với nam chính Trình Tố giảm đi 20 điểm. Độ hảo cảm của nữ chính Tô Nhiên với nam chính đã bằng 0, chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ]
Liễu Khê sung sướng nghe giọng của hệ thống, nữ phụ thật sự rất tốt. Qủa nhiên bề ngoài rất quan trọng, nếu là con béo trước kia nói lời này hẳn là một kịch hài rồi. Nhưng mà sau đó lại nghe được tiếng của hệ thống vang lên [Độ hảo cảm của nam chính Trình Tố với người chơi giảm xuống 80 điểm. Bây giờ độ hảo cảm của nam nữ chính đều ở giá trị âm, hệ thống mở ra hình thức khiêu chiến, xin hỏi người chơi có tham gia hay không?]
Ý? Sao độ hảo cảm của Trình Tố với mình lại giảm xuống? Á, hay là đã nghe mấy lời lúc nãy mình nói? Liễu Khê chột dạ nghĩ. Nghe hệ thống hỏi việc khiêu chiến, do dự một cái, trong đầu xuất hiện Trang Kỳ, chần chờ đồng ý.
[Đinh! Người chơi nhận hình thức khiêu chiến, mời tiếp tục làm cho độ hảo cảm của nam nữ chính đối với người chơi giảm xuống giá trị âm, làm một nữ phụ khiến người gặp người ghét, khiến cho nam nữ chính thân bại danh liệt, hoàn thành việc thay đổi nhân vật. Sau khi hoàn thành sẽ có món quà cho người chơi, chúc người chơi chơi vui vẻ]
Làm cho nam nữ chính thân bại danh liệt? Liễu Khê nhếch môi phấn nộn, bộ dạng ngu si như bị sét đánh trúng, hệ thống này hận nam nữ chính bao nhiêu mà ra tay ác như vậy? Mà Trình Tố ở ngoài cửa sổ, trên mặt không còn nụ cười dịu dàng như gió xuân nữa, đôi mắt tối sầm nhìn Liễu Khê ngu si đứng đó. Khuôn mặt trong veo đáng yêu ở trong mắt Trình Tố bây giờ là trong ngoài không giống nhau, đúng là một con nhỏ xấu xa ghê tởm. Không nghĩ tới Trình Tố hắn lại bị người khác ghét bỏ, hơn nữa bản thân giống như một thằng ngốc, ngày nào cũng theo đuổi nồng nhiệt. Nắm chặt bàn tay, đôi mắt lộ ra sự chán ghét khiến người khác sợ hãi. Liễu Khê, cậu tốt lắm, chúng ta cứ chờ xem. Trình Tố hắn không phải quả hồng mềm mà thích là xoa. Không do dự xoay người, nhẹ nhàng rời khỏi đó.
*************
♠Tiểu thuyết vườn trường♠
♡♡
Nhiệm vụ học tập của năm cuối rất nặng nề, áp lực lớn, mỗi khi tới giờ tan học thì tất cả các bạn học đều nằm úp lên bàn ngủ bù, hoặc vui vẻ nói chuyện với bạn khác để thả lỏng tâm tình. Từ lúc khai giảng tới giờ, không ít bạn gái vây quanh Liễu Khê, một là hỏi đề bài, hai là hỏi cách làm sao có thể đẹp và gọn như Liễu Khê. Tô Nhiên là bạn cùng bàn với Liễu Khê, mấy người vây quanh Liễu Khê cũng sẽ có lúc không cẩn thận mà va chạm, khiến sách vở trên bàn rơi xuống, mấy bạn gái đang nói chuyện vui vẻ thì có ai mà để ý tới mấy chi tiếp nhỏ này chứ. Một bên là ồn ào náo nhiệt, một bên là Tô Nhiên cao ngạo một mình lượm sách vở. Khuôn mặt thanh tú càng lúc càng vặn vẹo, Tô Nhiên bị áp lực đàn áp tới mức nội tâm cảm thấy phiền chán cùng tức giận. Đôi môi mấp máy, cuối cùng lúc sách bị rơi xuống một lần nữa Tô Nhiên mới mở miệng nói :“Các cậu có thể im lặng một chút được không? Bàn của tớ đã bị các cậu làm rối rồi, tuy nói đôi lúc vô ý nhưng nhiều thế này thì có phải vô ý hay không vậy?”
Ngay lập tức tất cả chìm vào im lặng, mấy nữ sinh nói đùa bên người Liễu Khê im lặng, tức giận nhìn Tô Nhiên, không nghĩ mọi người cũng là bạn, vậy mà cô ta lại không khách khí một chút nào. Khuôn mặt của nữ sinh kia đỏ lên, trong lòng vừa thấy thẹn vừa thấy giận, đôi mắt ửng đỏ, cô không có cố ý, nhưng mà Tô Nhiên nói rất là khó nghe. “Tất cả là lỗi của tớ, làm phiền cậu, Tô Nhiên đừng giận nha”
Liễu Khê đứng dậy nói, sau đó giúp Tô Nhiên lượm sách vở bị rơi. “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi, bên ngoài thoáng hơn, Tô Nhiên cũng đi cùng đi” Liễu Khê lôi tay của bạn nữ sắp khóc kia, cười nói đổi đề tài. “…Không đi..” Tô Nhiên cắn môi, hành động của Liễu Khê rất tự nhiên nhưng trong mắt Tô Nhiên là sự bố thí. Từ khi nào Tô Nhiên cô lại cần Liễu Khê bố thí chứ? Nhìn Liễu Khê lôi tay của nữ sinh kia, một nhóm người chậm rãi đi ra khỏi lớp. Từ bên ngoài truyền vào tiếng nữ sinh cười nhạo. “Tiểu Nhã, đừng buồn nữa, Tô Nhiên kia kiêu ngạo cái gì chứ? Không phải là ghen tị Liễu Khê sao?”
“Đúng thế, nhìn cái bộ dạng hếch mũi lên trời của cô ta kìa, hèn gì Trình Tố cũng không thèm để ý cô ta” “Haha, cô ta sao có thể so được với Liễu Khê chứ!” … Tô Nhiên dùng sức nắm chặt tay, vì sao lại như vậy, rõ ràng trước kia Liễu Khê luôn lấy lòng cô ta, hơn nữa mọi người đều không nhạo báng cô ta, bây giờ cái cảm giác bị lơ thật sự rất khó chịu, sao sự chênh lệch trước sau lại lớn như vậy?
[Độ hảo cảm của nữ chính Tô Nhiên với người chơi giảm xuống 5 điểm]
Lúc trở về nhà, nửa đường gặp Trình Tố, tuy rằng trong lòng cậu ta rất ghét Liễu Khê, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười nói chuyện với Liễu Khê. “Trình Tố, tớ chỉ có thể nói là, cậu thâm tình quá đi!” Tô Nhiên nhìn bóng của Liễu Khê, cười lạnh nói. Cô ta không quen nhìn Trình Tố giả tạo như vậy, cô ta nhất định sẽ vạch mặt thật của hắn. Trong lòng Trình Tố rất khó chịu, hai mắt mang theo sự lạnh lùng khó thể thấy, cứ nghĩ Tô Nhiên là một nữ sinh cao ngạo, ai dè cô ta cũng chỉ là một người ngu xuẩn. “Hả?” “Cậu chắc không biết trong lòng Liễu Khê cảm thấy cậu thế nào nhỉ?”
Tô Nhiên nở nụ cười trào phúng, khuôn mặt vì ghen tị mà vặn vẹo “Cũng đúng, ngu ngốc mới có phúc” “Tô Nhiên, tớ không biết cậu đang nói gì, Liễu Khê là bạn của cậu mà cậu cũng có thể nói những lời này sao?” Trình Tố thu lại nụ cười trên mặt, vẻ mặt giống như bênh vực Liễu Khê nói “Tớ đã nhìn nhầm cậu rồi, Liễu Khê cũng thế” “Tự giải quyết cho tốt” Dứt lời phủi tay áo, trong lòng cười lạnh, người biết châm ngòi không chỉ có Tô Nhiên cô, không thèm nhìn Tô Nhiên mà nghênh ngang rời đi. “Cậu!!!” Tô Nhiên khó thở, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trình Tố rời đi.
[Độ hảo cảm của nữ chính Tô Nhiên đối với nam chính Trình Tố giảm xuống năm điểm, đối với người chơi giảm xuống 5 điểm]
Thời gian trôi qua, càng lúc càng tới gần kỳ thi chuyển cấp. Liễu Khê vui vẻ với độ hảo cảm bây giờ của nam nữ chính, không thể không thừa nhận, hình dáng của nam nữ sinh đều là thứ có thể châm ngòi người khác. Lại chọc giận Tô Nhiên một lần, Liễu Khê sung sướng nghe hệ thống nói
[Đinh! Độ hảo cảm của nữ chính đối với người chơi giảm xuống 1 điểm, độ hảo cảm đã tới -100. Nữ chính Tô Nhiên có thể trả thù, mong người chơi đề phòng. Chúc người chơi chơi vui vẻ] Trả thù? Đây không phải là việc mà nữ phụ phải làm sao? Đùa nhau à? Nữ chính sao phải làm việc của nữ phụ vậy trời?
Trong lòng Liễu Khê rối rắm, cô đang nghĩ mấy cách mà nữ chính trả thù mình ví dụ như trộm làm hư cái gì đó bên người, hay là bỏ cái gì đó lên áo quần chẳng hạn.
“Này, Liễu Khê, đợi sau khi thi xong tớ có chuyện muốn nói với cậu” Trang Kỳ thấy Liễu Khê cắn môi, khuôn mặt nhỏ hiện lên vẻ buồn rầu, ngón tay kéo cái môi đang bị cắn của Liễu Khê ra. “Sao không thể nói bây giờ?” Liễu Khê nghi ngờ nhìn Trang Kỳ, tên này không phải là loại người thích bí ẩn, là chuyện quan trọng gì vậy? “… Đợi sau khi thi vào trường cao đẳng thì sẽ nói cho cậu, bây giờ chuyên tâm vào thi thôi!” Liễu Khê liên tục hỏi nhưng Trang Kỳ chỉ trừng mắt nhìn Liễu Khê một cái, thẹn quá hóa giận không để ý tới cô nữa. “Cậu vừa đỏ mặt!”
Liễu Khê kinh ngạc nhìn Trang Kỳ nói. “…”Trang Kỳ cảm nhận được lực tay của Liễu Khê, đối diện với Liễu Khê, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm, con người lộ ra tình cảm khiến Liễu Khê không tự nhiên. Chột dạ buông tay ra, trốn tránh không nhìn Trang Kỳ nói “Aizz… Như vậy… Cái đó, lúc thi xong đợi cậu nói” Trong lòng có chút khó chịu, bây giờ cô đang mong cái gì vậy? Hắn chỉ là một nhân vật hư cấu từ tiểu thuyết thôi, cô phải trở về nhà. Không khí có chút áp lực, Trang Kỳ thở dài, xoa đầu Liễu Khê nói “Cố lên!” “Ừ!” Liễu Khê chớp mắt, cố gắng không để nước mắt rơi. Kì thi vào cao đẳng hàng năm đều mang theo sự chờ mong của các học sinh, cho dù đã trải qua một lần nhưng Liễu Khê vẫn cảm thấy áp lực. Buổi sáng, sau khi rời giường đánh răng xong thì kiểm tra những thứ cần thiết, mới lấy áo khoác ở một bên, lúc mặc vào cảm thấy không thích hợp. Đem áo mở ra một cái thì thấy bên trong áo có vết nứt, nó không lớn nhưng lại có một khe nhỏ.
Giống như có thể lấy cái gì đó, Liễu Khê không do dự dùng kéo cắt ra, bên trong có mấy tờ giấy đầy chữ. Khi cầm ra thì Liễu Khê hít một hơi lạnh, đây chính là tài liệu!!!! Nếu trong lúc thi mà bị người khác phát hiện thì đời Liễu Khê coi như xong, vĩnh viễn mang theo dấu vết bẩn thỉu! Cô cứ nghĩ bây giờ chỉ là những đứa trẻ trung học, không thể trả thù như vậy, cùng lắm là đánh nhau một trận thôi, không nghĩ tới lại ác như vậy. Để giấy sát mũi, ngửi ngửi một chút, mùi hương rất quen thuộc, quen thuộc tới mức khiến lòng Liễu Khê bối rối, đây là mùi nước hoa của Tô Nhiên. Cô nên làm gì với Tô Nhiên đây? Dù sao Tô Nhiên cũng là đứa trẻ học tốt trong mắt thầy cô giáo, không nghĩ tới lại dùng thủ đoạn như vậy. Tô Nhiên… Thì ra cô thật sự muốn hủy Liễu Khê. Hít sâu mấy cái, Liễu Khê đem đống giấy quăng vào thùng rác. Thay đổi một cái áo khoác khác, việc này trước cứ im lặng đã, cuộc thi vẫn quan trọng nhất. Cô đã đồng ý với Trang Kỳ là thi tốt, cô sẽ không nuốt lời. Con người của Liễu Khê lộ ra sự kiên định. Sau đó gió êm sóng lặng, Tô Nhiên không tới tìm Liễu Khê mà Liễu Khê cũng cẩn thận hơn. Cho tới ngày thi cuối cùng, Liễu Khê thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tới môn cuối, thi xong là tự do, không cần đề phòng nữa. Đáng tiếc Liễu Khê đã yên tâm quá sớm. Ngay lúc đi vào phòng thi, Liễu Khê theo thói quen tìm chứng minh thư và giấy thi ra, có điều không tìm được hộp bút của cô. Giấy thi và chứng minh đều trong hộp bút. Khuôn mặt nhỏ của Liễu Khê trắng bệch, trong đầu cái gì cũng không nghĩ được, đem sách vở trong cặp dốc ra, run rẩy tìm hộp bút. Không có! Không hề có! Liễu Khê hoảng hốt vô cùng, môi bị răng cắn gần như muốn chảy máu. Các bạn khác cũng tò mò nhìn hành động kỳ lạ của Liễu Khê, có một bạn học do dự một lát, sau đó tìm thầy giám thị. “Đã có chuyện gì xảy ra sao?” Thầy giám thị hỏi. “Em… Em không tìm được giấy thi và chứng minh” Liễu Khê nghe được giọng của thầy giáo, ngẩng đầu lên, nước mắt chảy xuống, trong câu nói mang theo sự nức nở lẫn kích động. “Trước tiên lau nước mắt đi, thầy đi liên hệ với nhóm giáo viên xác nhận thân phận của em, chỉ cần có thể chứng minh thân phận của em thì em có thể vào thi” Thầy giám thị thấy Liễu Khê khóc rất đáng thương nên trấn an Liễu Khê trước, không thể để cô bé này trễ thi được. Cuối cùng thầy cô cũng xác minh thân phận của Liễu Khê, hơn nữa còn báo cho mẹ Liễu Khê đem hộ khẩu chứng minh lên, lúc này Liễu Khê mới có thể vào thi, sau khi thi xong thì tới đơn vị để lấy lại giấy báo thi để bổ sung. Liễu Khê lau nước mắt, trong lòng vô cùng khó chịu, cô nhớ rõ mình đã bỏ giấy báo thi lẫn chứng minh vào cặp rồi. Cô không tin lần này là Tô Nhiên làm, mấy ngày nay cô không tiếp xúc với Tô Nhiên. Vậy thì ai đã hại cô?
**************
♠Tiểu thuyết vườn trường♠
♡♡
Lúc chuông vang lên thì nghe không ít tiếng thở dài nhẹ nhõm trong phòng thi. Khuôn mặt của các thí sinh đều lộ rõ vẻ vui mừng, đợi giám thị tới thu bài. Sau khi giám thị đi ra khỏi phòng học, các thí sinh đều ùa ra như ong vỡ tổ, đi ra khỏi cửa thì cửa ha ha với nhau. Liễu Khê chậm rãi theo dòng người xuống lầu, đứng trước cửa, nhìn xung quanh một cái, đi tới đứng dưới cây tùng. Trang Kỳ vừa ra đã nhìn thấy Liễu Khê, xung quanh là nhóm người ồn ào náo nhiệt, chỉ có mình cô ảm đạm ưu sầu khiến cho bước đi của hắn ngừng một lát. Thi xong phải rất vui chứ, sao tâm tình của cô ấy lại như vậy? “Sao lại đứng đây một mình vậy?” Tay Trang Kỳ chống vào thân cây, giống như đem Liễu Khê ôm vào ngực hỏi. “Không có gì… Chẳng qua tớ tìm không ra giấy báo thi”
Liễu Khê có chút uể oải, trong môn thi cuối cũng có chút ảnh hưởng, lúc thi nghe cô không có tinh thần. “Không thấy giấy báo thi của cậu?” Trang Kỳ kinh ngạc, hắn không ở cùng phòng với Liễu Khê, chỉ nghe nói ở lầu bốn có nữ sinh không tìm ra giấy báo thi, không nghĩ tới người đó lại là Liễu Khê, nhưng Liễu Khê là người rất cẩn thận, sao có thể quên đem nó đi chứ? “Tớ cũng không biết” Liễu Khê không hiểu vì sao, đối mặt với Trang Kỳ luôn cảm thấy rất tủi thân, cô hít hít cái mũi, tội nghiệp nhìn Trang Kỳ.
“Đừng nghĩ nhiều nữa, tiếng Anh của cậu rất tốt, không sao đâu!” Trang Kỳ xoa tóc Liễu Khê, lấy một viên kẹo trong bọc áo nhét vào miệng Liễu Khê, giọng nói mang theo sự dịu dàng hiếm thấy. Trong miệng Liễu Khê xuất hiện sự ngọt ngào, ừ một tiếng nhỏ nhẹ. Cứ cho là chuyện như vậy là xong, ai biết lúc họ trở về trường thì có người gọi Liễu Khê lại: “Liễu Khê, cậu tới đây chút, có đồ của cậu này” “Có gì của tớ vậy?” Tâm trạng của Liễu Khê bây giờ rất tốt, cười hơ hớ đi tới. “Hộp bút của cậu này, sao không cẩn thận để nó rơi vào thùng rác vậy?” Người kia cằn nhằn nói, đưa hộp bút cho Liễu Khê. “A, cảm ơn cậu” Mặt Liễu Khê đỏ bừng, nó lại ở trong thùng rác, nhưng mà sáng nay cô đâu có vứt rác? Không lẽ cô mới trẻ tuổi đã ngu ngốc rồi? Liễu Khê cảm thấy mình nghi ngờ Tô Nhiên là không nên, tâm lý của cô quả nhiên bị hư rồi. Nhưng tới lúc bút của Liễu Khê rơi ra thì nụ cười cứng lại, mở hộp bút ra thì bút vẫn còn nhưng chứng minh thư và giấy báo thi đều bị cắt nát, làm sao cũng không thể hợp lại. Mấy nữ sinh đứng cạnh kinh ngạc nói: “Quá đáng thật! Đây chính là không muốn cho Liễu Khê thi, là ai thiếu đạo đức vậy?” “Đúng thế, người đó thật kinh tởm, nghĩ có bạn học như vậy ở cạnh thì cảm thấy vô cùng sợ” Trang Kỳ thấy Liễu Khê cười gượng, lòng trầm xuống, lấy hộp bút qua thì khuôn mặt vốn đã lạnh càng giống như băng đóng tảng vậy. Khó trách Liễu Khê không tìm được hộp bút, mà dù tìm thấy thì cũng không thể thi được. Cẩn thận ôm bả vai Liễu Khê, Liễu Khê co lại một lát, sau đó xoay người lại, từng giọt nước mắt dính lên áo sơ mi của Trang Kỳ.
Trang Kỳ nhìn cô gái trong lòng mình run rẩy thì ôm chặt hơn, thở một cái, ấm áp an ủi: “Đừng buồn!” Đừng buồn, tớ sẽ giúp cậu tìm được người đã làm chuyện này, tớ sẽ báo thù cho cậu, yên tâm. Trang Kỳ thề trong lòng, cho dù là ai hắn cũng không bỏ qua. Trang Kỳ đưa Liễu Khê về ký túc xá, tinh tế đánh giá hộp bút trong tay, ngửi một chút thì có mùi bay ra, đây là mùi nước hoa mà Tô Nhiên hay dùng. Có điều Trang kỳ cười lạnh một cái, mấy nữ sinh chỉ có phun một ít nước hoa ở cổ tay để có chút mùi hương thoang thoảng, nhưng mùi nước hoa trong hộp bút này rất nồng, hẳn là do cố ý phun vào. Cố ý giá họa, vậy người này có thể có thù với Tô Nhiên, hoặc là có thù với Liễu Khê, hoặc thậm chí là có thù với cả hai. Trang Kỳ tới hỏi người tìm ra hộp bút, sau đó hỏi người đó phát hiện ở đâu. Trang Kỳ nhớ lại, gần đây vì lo lắng sự an toàn nên đã gắn mấy camera, nói không chừng có thể tìm được người đứng sau. “Cậu nói hộp bút à? Là dì quét rác ở sân thể dục thấy trong thùng rác”
Bảo vệ nhận hộp thuốc lá của Trang Kỳ, vui vẻ nói, nghĩ lại, chỉ về phía sân thể dục. Trang Kỳ nói cảm ơn, đi tới đó thì thấy có camera, không biết có ghi lại hay không. Nghĩ xong thì xoay người tới phòng bảo vệ, hỏi có ghi lại không thì bảo vệ nói có thể có. Bảo vệ thấy Trang Kỳ giải bày xong cũng vui lòng cho Trang Kỳ xem, trong lúc bảo vệ mở thì cậu nói “Cảm ơn”
“Không có gì” Bảo vệ mỉm cười, ngày thường tên nhóc này không tồi, chẳng qua chỉ giúp một tay mà thôi. Trang Kỳ cẩn thận nhìn chằm chằm, trong màn hình xuất hiện màu đen, thời gian là buổi sáng, hình ảnh bắt đầu xuất hiện, lúc mặt trời chiếu vào, khoảng tám giờ là lúc các học sinh tập hợp ở trên xe, một bóng người xuất hiện ở trên màn hình, sau đó tùy ý ném hộp bút vào trong thùng rác rồi quay người đi. Người đó Trang Kỳ rất quen thuộc, nếu như bạn cùng một người nào đó đối địch trong ba năm thì chỉ một cái nhấc tay cũng có thể biết đó là ai. Trình Tố!!! Trang Kỳ cười lạnh, một chàng trai mà lại dùng thủ đoạn này, không biết xấu hổ như vậy thì đừng trách hắn không khách khí. Ban đêm, trong nhóm QQ của năm cuối cấp, đột nhiên có người up phần đó lên, mà đoạn video đó rất quỷ dị, một học sinh tùy tay vứt hộp bút vào thùng rác. Có điều phụ đề của video khiến người khác kinh ngạc. Đó là người đã trộm hộp bút của bạn, còn phá hủy giấy báo thi của bạn học mình. Toàn bộ năm cuối đều nổ tung như bom, bọn họ vừa thi xong thì ngủ một giấc, sau đó ăn một chút rồi lên QQ để tám chuyện với nhau, ai dè lại có thể thấy được nội dung đáng sợ như vậy. Có người nhạy bén nhận ra đó là Trình Tố, lập tức có nhiều người bình luận, cũng có người hiểu chuyện mở topic trên forum của trường, bắt đầu nói về quan hệ của Trình Tố, Tô Nhiên và Liễu Khê.
Rất nhiều nữ sinh không tin Trình Tố làm chuyện như vậy, Trình Tố cũng viết một topic bảo cây ngay không sợ chết đứng. Nhưng lại có một topic viết một câu, giấy báo thi trong hộp bút chưa có người đụng qua, có thể kiểm tra dấu vân tay, nếu như Trình Tố không làm thì hắn nhận xin lỗi. Mọi người hưng phấn đợi topic của Trình Tố, cho tới khi mấy topic bị xóa cũng không thấy xuất hiện, hơn nữa, bạn cùng phòng của Trình Tố phát hiện trên dao cắt hoa quả trong phòng có mảnh vụn giấy báo thi. Hành vi ác liệt của Trình Tố bị phê bình, hơn nữa lửa cũng lan tới người của Tô Nhiên. Ngay cả chuyện quần áo của Liễu Khê có người ra tay cũng xuất hiện. Quan trọng, khăn tay đó rất đắt tiền, đó là khăn tay của chú Tô Nhiên đem từ nước ngoài về cho Tô Nhiên, rất đặc biệt, Tô Nhiên thường dùng khăn tay đó, cũng khoe không ít bạn học cùng lớp. Ngay lập tức các loại suy luận xuất hiện, mà mọi người đều tin nhất đó là do Liễu Khê từ xấu thành đẹp, đoạt đi nổi bật của Tô Nhiên, vì ghen tị nên hại Liễu Khê. Về phần Trình Tố, do Liễu Khê trở nên đẹp nên bắt đầu thích, vừa tỏ tình thì bị Liễu Khê từ chối, sau đó cũng vì hận mà hại Liễu Kê. Tóm lại, cho dù là nguyên nhân gì thì thanh danh của hai người đều rất thối. Ban đầu giáo viên cũng xóa topic để áp chế chuyện này, dù sao thành tích của Trình Tố và Tô Nhiên không tồi, có thể đậu vào trường trọng điểm. Nhưng không như mong muốn của thầy cô, các giáo viên càng làm vậy thì học sinh càng tin nó là thật. Mà người nhà của hai người cũng bị chuyện này ảnh hưởng, sau khi tin này lan ra, nhà Trình Tố thì không sao, chẳng qua bị ba hắn lạnh lùng dạy dỗ một chút, còn nói: “Ngay cả việc hãm hại cũng làm kém vậy, thật mất mặt, lần sau nếu không nắm chắc mười phần thì đừng có mà làm”
Mà Tô Nhiên thì thảm hơn, cô bị người mẹ sĩ diện nhốt trong nhà không cho ra cửa, quan hệ của cha mẹ Tô Nhiên đã rất tệ, bây giờ giống như lửa đổ vào dầu, làm ồn tới mức muốn ly hôn, thậm chí, đợi sau khi Tô Nhiên có điểm thì hai người sẽ ly hôn. Thấy được kết quả mình muốn, Trang Kỳ nở nụ cười châm chọc, sau đó gọi cho Liễu Khê “Khê Khê, tớ ở quán trà sữa ngã tư đợi cậu, có chuyện muốn nói” “Tốt” Liễu Khê cười tủm tỉm, bây giờ cứ nghĩ tới bộ dạng của hai người Trình Tố và Tô Nhiên giống con chuột trong trường thì rất vui vẻ. Mặc chiếc váy hoa, sau đó đội một cái mũ, nhìn mình trong gương, ừ, mắt trong trẻo xinh đẹp, nở nụ cười dịu dàng, hoàn mỹ, xuất phát.
Lúc tới quán trà sữa thì Trang Kỳ đã đợi ở đó, trong tay cầm ly trà sữa mà Liễu Khê thích nhất, bộ dạng đẹp trai khiến không ít nữ sinh đi qua phải nhìn lại. “Đợi lâu không?” Liễu Khê chạy qua, nở nụ cười xinh đẹp. “Không…” Trang Kỳ thấy khuôn mặt đỏ bừng của Liễu Khê, nụ cười trong trẻo ngọt ngào, không buồn không phiền khiến cho sự lạnh lùng của hắn biến thành sự dịu dàng. “Sự thân thiết của hai người thật sự khiến người khác chướng mắt” Đằng sau vang lên một giọng nói khó chịu, xoay người lại thì thấy Trình Tố. Trên mặt cậu tuy mang nụ cười dịu dàng nhưng ánh mắt lạnh lẽo vô cùng. “Liên quan gì tới cậu?” Liễu Khê chặn trước Trang Kỳ, không khách khí nói. “Hừ!” Trang Kỳ hừ một tiếng, tính nói gì thì thấy Tô Nhiên, kinh ngạc nói:“Hôm nay là ngày gì mà mọi người đều xuất hiện?” Biểu tình của Tô Nhiên có chút kỳ quái, áo quần trên người đầy vết nhăn, ngay cả tóc cũng rối loạn, giống như mấy ngày không quan tâm tới vẻ ngoài, trên mặt có chút hoảng hốt, ánh mắt của Tô Nhiên khiến người khác phải lạnh người. Liễu Khê cảm thấy Tô Nhiên có gì đó không đúng, không khỏi kéo tay Trang Kỳ, Trang Kỳ cũng cầm tay lại, đề phòng nhìn Tô Nhiên. “Trình Tố, Liễu Khê, Trang Kỳ, ba người sao không chết đi?” Lúc Tô Nhiên cười ha hả đi tới ba người thì trong tay xuất hiện cây dao nhỏ, hung hăng đâm về phía Trang Kỳ ở gần cô ta nhất, Trang Kỳ không kịp đề phòng chỉ có thể dùng tay ngăn dao lại. Lưỡi dao bén nhọn đâm vào tay Trang kỳ, dùng sức một chút, Trang Kỳ đau đớn kêu một tiếng, ôm tay quỳ xuống, máu tươi từ tay chảy ra. “A a a!!!” Tất cả mọi người hét lên. Da đầu của Liễu Khê run lên, Trang Kỳ đem Liễu Khê bảo vệ ở sau lưng, ánh mắt nhìn Tô Nhiên đề phòng mà Tô Nhiên nhìn Liễu Khê đầy căm hận. “Cô cũng chết đi!” Lúc Tô Nhiên đâm tới, dao trong tay bị Trang Kỳ đá văng, sau đó đá vào bụng Tô Nhiên một cái, Tô Nhiên bị Trang Kỳ đá ngã ra sau. “Yên tâm, tớ sẽ bảo vệ cậu!” Trang Kỳ cảm thấy được Liễu Khê đang run rẩy phía sau, quay người an ủi cô. Tô Nhiên đang ngồi dưới đất cầm cây dao, hung hăng đâm về phía Trang kỳ, đồng tử của Liễu Khê co rụt lại, đang định làm gì đó thì hệ thống vang lên.
[Đinh! Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ, đánh giá phát thưởng cho nhiệm vụ đang trong thời gian tiến hành, bây giờ thay đổi cảnh tượng, đếm ngược 3,2,1!]
Liễu Khê chỉ kịp đẩy Trang Kỳ ra, trơ mắt nhìn lưỡi dao đâm vào ngực trái của mình, đau đớn đến mức không chịu được, trước mắt là một màu đen. Hình ảnh đột nhiên vặn vẹo, hình ảnh cuối cùng trong mắt là bộ dạng không thể tin của Trang Kỳ. Thì ra hắn cũng có biểu tình như vậy….
*************
♠Tiểu thuyết vườn trường♠
“Trang Kỳ!! Ông đây sẽ không bỏ qua cho mày!!” Trình Tố bị hai bảo vệ giam cầm hét to với Trang Kỳ. Trên trán xuất hiện gân xanh, khuôn mặt vì tức giận mà vặn vẹo vô cùng, đầu tóc hỗn loạn, tây trang thẳng thớm vì giãy dụa mà nhăn nhó, nhưng lại hiện ra vẻ nghèo túng. Đứng trước mặt Trình Tố là một người đàn ông dáng người cao to, giày da áo vest cẩn thận tỉ mỉ, khuôn mặt góc cạnh mang theo sự lạnh lùng vô tận. Không hề có chút phản ứng với sự mắng chửi của Trình Tố, ngược lại ánh mắt mang theo sự miệt thị.
“Mang người không liên quan mời ra khỏi công ty” Không thèm nhìn Trình Tố, môi mỏng lạnh lẽo nói một câu như vậy, sau đó lướt qua Trình Tố. Bảo vệ nghe được mệnh lệnh của Trang Kỳ, không chú ý tới sự giãy dụa và uy hiếp của Trình Tố, mỗi người một tay kéo Trình Tố quăng ra khỏi cửa công ty. Trình Tố chật vật ngã ngoài đường, khó khăn dùng tay trái đỡ mình lên, tay phải chống lên người, khó khăn thở dốc. Hai mắt mơ hồ, mồ hôi chảy đầy khuôn mặt. Công ty trước mắt rõ ràng là sản nghiệp của nhà mình, vậy mà giờ đây đã đổi chủ. Cậu làm sao có thể chấp nhận chuyện này? Từ một anh chàng nhà giàu biến thành một tên nghèo khổ nợ nần chồng chất? Về sau làm sao mà sống đây? Cậu không biết phải chấp nhận nó ra sao, hơn nữa hắn nhà tan cửa nát là doTrang Kỳ. Trang Kỳ có mối thù gì với cậu mà làm khó cậu như vậy? Nghĩ tới đó, ánh mắt của Trình Tố dữ tợn, cậu sẽ không bỏ qua cho Trang Kỳ! Cậu thề!
Đứng ở trước cửa sổ sát đất của phòng làm việc, Trang Kỳ lạnh lùng nhìn bộ dạng chật vật của Trình Tố, đôi mắt mang theo sự lạnh lẽo khiến người khác không thể nhìn thẳng. “Ông Trang” Một người đàn ông mặc bộ quần áo bình thường đi tới, thấy khí thế mang theo hận thù của Trang kỳ thì cảm thấy sợ hãi, đành phải chào hỏi gọi hắn trở về. “Tô Nhiên sao rồi?” Trang Kỳ không quay đầu lại, chỉ bình thản hỏi một câu. Người đàn ông vừa vào cửa biết Trang Kỳ là người lạnh lùng đáng sợ tới mức nào, nếu không phải vậy thì sao có thể đem gia sản khổng lồ của Trình gia phá sản, không những vậy, hắn còn có chỗ đứng vững chắc ở thương trường chỉ với tuổi trẻ như vậy? “Tinh thần của cô Tô rất bình thường” Người đó vội vàng báo cáo kết quả của Tô Nhiên, trong lòng run lạnh. Anh là bác sĩ tâm lý, lúc Trang Kỳ thuê anh thì cứ tưởng cô Tô Nhiên này cần phải chữa trị bởi vì Trang Kỳ trả tiền rất cao. Nhưng sự thật thì Tô Nhiên kia không cần phải trị liệu gì vì tinh thần của cô ta rất bình thường. Cái điều không bình thường là nơi cô ta ở, chỗ đó là bệnh viện tâm thần nổi tiếng nhất nơi này. Đưa một người bình thường nhốt vào trong bệnh viện tâm thần, đối mặt với đám bệnh nhân không bình thường thì người bình thường cũng bị tra tấn tinh thần tới mức điên thôi. Mà công việc của anh là mỗi tuần hai ngày tới trị liệu tinh thần cho cô gái tên Tô Nhiên đó, cam đoan tinh thần của cô phải bình thường. Nghĩ tới đó, anh rùng người, Tô Nhiên này đã làm gì đắc tội với Trang Kỳ mà rơi vào kết cục này? Hơn nữa, bây giờ cơ thể của Tô Nhiên rất yếu, gầy trơ xương, nhìn qua còn tưởng là bác gái năm mươi tuổi. Dù sao ở với đám người trong bệnh viện tâm thần, có mỗi cô ta bình thường thì cũng là một sự tra tấn đáng sợ. “Đi ra ngoài đi” Trang Kỳ nâng khóe môi. Trình Tố nghèo nàn, kết cục của Tô Nhiên cũng không khiến hắn cảm thấy dao động. Cứ như hắn đã quên thế nào là dao động, thế nào là mỉm cười từ rất lâu, rất lâu về trước. Làm tổn thương người của hắn thì bọn họ sẽ không có kết quả tốt, nhưng mà thì sao chứ? Cô gái kia vẫn không thể trở về cạnh hắn. Châm một cây thuốc lá, ngồi trên sofa đen cô độc, màn khói tản ra trong không khí, ánh mắt của Trang Kỳ tan rã. Khuôn mặt đáng yêu xinh đẹp hiện rõ trong đầu hắn. Liễu Khê là cô gái như thế nào? Trước khi lên trung học, ai nhìn mặt của cô đều nhịn không được mà bẹo má, cười khen mẹ cô đó là một cô bé đáng yêu, lớn lên nhất định là cô gái đẹp. Khi đó bộ dạng của Liễu Khê khiến cho người thấy đã thích, da thịt trắng nõn, đôi mắt to ngập nước, khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm, cái miệng anh đào phấn nộn, xinh đẹp giống như một đứa trẻ sơ sinh, nói người gặp người thích cũng không đủ. Nhưng lúc lên sơ trung thì Liễu Khê bị bệnh nặng một thời gian, ăn thuốc hàm chứa chất kích thích, cái này khiến cho thể trọng của Liễu Khê tăng lên nhanh chóng, người càng ngày càng mập.
Mà Liễu Khê cũng càng ngày càng tự ti, có lúc cô nói chuyện rất cẩn thận. Lúc đó hắn chẳng có cảm giác gì với Liễu Khê dù hai người lớn lên cùng nhau, với hắn mà nói, người có thể khiến hắn chú ý, rất ít. Mà Tô Nhiên lại là người khiến hắn khắc sâu nhất, hắn nhớ cô gái mặc đồng phục màu lam đó, cẩn thận ôm lấy con mèo nhỏ bị ướt, dịu dàng khiến người ta rung động. Điều này khiến hắn nhớ tới mẹ mình, mẹ của hắn là một người dịu dàng lương thiện như vậy, hắn nghĩ, cô gái kia hẳn là một cô gái thiện lương. Cho dù trong trường học cô gái đó cao ngạo đi chăng nữa. Có điều hắn lại không biết, thì ra cô ta lại là người độc miệng như vậy, mà Liễu Khê lại là đối tượng mà cô ta nhục mạ, độ hảo cảm của hắn với cô ta lúc đó giảm xuống nhanh chóng. Cũng giận Liễu Khê vì tự ti mà không tranh. Lúc về nhà thì mẹ đưa một thẻ bơi tháng, bảo hắn đi bơi với Liễu Khê, hắn cũng vui vẻ đồng ý, nói sao thì cũng có tình cảm với Liễu Khê một chút. Ngày đi bơi đầu tiên, Liễu Khê đau khổ uống ly sữa đậu nành không đường, sau đó nhìn bát mỳ thịt bò trước mặt, hắn thậm chí còn nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của Liễu Khê, không hiểu tại sao Liễu Khê như vậy khiến hắn buồn cười. Đều nói con gái giảm béo vô cùng đáng sợ, hắn biết điều đó trên người Liễu Khê. Bọn họ ở cùng tầng nhà, đôi lúc hắn nghe được tiếng khóc từ phòng ngủ cách vách vang lên, khiến cho hắn cảm thấy buồn lòng, mang thêm chút phiền chán không biết tên. Nghiêm trọng nhất, có một lần hắn thấy Liễu Khê vừa nôn vừa khóc, cả người chật vật vô cùng. Hắn cảm thấy Liễu Khê không muốn ai thấy bộ dạng chật vật lúc đó của cô. Có điều không hiểu vì sao tim hắn đau đớn, giống như có cái gì đó xé ra vậy. Hắn vừa hâm mộ vừa ghen tị với cái tên Trình Tố, người trong lòng của Liễu Khê, trước kia hắn hoàn toàn không để ý tới cậu ta. Trình Tố, mày có biết có một cô gái mập vì mày mà liều mạng như vậy hay không? Lúc Liễu Khê té xỉu, hắn cõng cô về nhà. Khi đó Liễu Khê gầy đi không ít, thân thể mềm mại dựa vào lưng hắn, mang theo mùi hương bạc hà. Mang theo sự ấm áp của hơi thở phun ở tai hắn, không biết sao lòng hắn có chút hốt hoảng, cũng có chút phiền muộn. Hắn muốn nói Liễu Khê đừng giảm béo, hắn không chê cô béo xấu. Có điều, hắn phải dùng lập trường gì mà nói điều này, chỉ có thể im lặng thôi. Chậm rãi hắn bắt đầu có thói quen mang theo ít đồ ăn vặt, sữa, chocolate, kẹo đường, kẹo que… bên người, mấy thứ đó đều bị hắn nhét vào miệng Liễu Khê. Mặc dù miệng cô luôn oán giận ăn mấy thứ đó sẽ béo nhưng khuôn mặt vẫn vui vẻ hạnh phúc mà ăn. Hắn nghĩ vì sao cô gái đáng yêu như vậy lại khiến hắn đau lòng như thế? Liễu Khê càng ngày càng chiếm cứ đầu óc của hắn, hắn suy nghĩ một hồi thì phát hiện, thì ra hắn thích cô. Hắn hoang mang nhưng mà cũng khó chịu, hắn đối với cô tốt gần như moi gan ruột ra, mà cô lại đối xử với người khác như vậy. Hắn sao mà thua kém cái tên yếu đuối kia? Hắn tức giận nghĩ, cái tên kia biết bơi sao? Biết mua sữa cho cô sao? Biết cô thích ăn vặt sao? Có thể ăn cơm thừa của cô không? Hắn tốt với cô như vậy nhưng sao lòng của cô lại nghĩ tới tên đó mà không nhìn hắn? Sau, hắn lơ đãng hỏi cảm giác Liễu Khê với Trình Tố thì thấy trong đôi mắt trong trẻo kia đầy khinh thường, kiêu ngạo nói Trình Tố không đáng một đồng. Bộ dạng kiêu ngạo đó làm hắn nghĩ cô như con mèo nhỏ kiêu ngạo vậy, đáng yêu tới mức khiến người ta ngứa ngáy, hơn nữa nghe Liễu Khê không có tình cảm yêu thích với Trình Tố thì trong lòng vô cùng vui mừng. Dần dần, tình cảm của hắn và cô ngày càng tốt, ngay cả trong trường cũng truyền tin hắn và cô là một cặp, nghe người khác nói thế, lòng hắn vui mừng khôn xiết. Hắn nghĩ, không vội, bây giờ là lúc quan trọng trong việc học, hắn không thể đi tỏ tình, quấy rầy tới việc học của cô, đợi sau khi thi vào cao đẳng thì tỏ tình với Liễu Khê. Hắn thậm chí đã tính toán tốt, đợi sau khi thi xong thì nói để cho cô một bất ngờ. Chỉ cần có thể học cùng đại học với Liễu Khê thì không uổng phí hắn học lâu nay. Biết được chuyện mà Liễu Khê gặp phải khi thi vào cao đẳng, hắn tức giận tới mức hận không thể giết Trình Tố và Tô Nhiên. Hai người đó ác tới mức khiến hắn phải kinh ngạc. Hắn cũng có áy náy, thì ra hắn vẫn chưa đủ năng lực bảo vệ cô thật tốt. Thậm chí có giáo viên tìm Liễu Khê nói chuyện, hi vọng Liễu Khê đừng truy cứu chuyện này, dù sao Liễu Khê cũng thi vào trường cao đẳng thuận lợi, không có thương tổn gì, mà Tô Nhiên và Trình Tố đều là những học sinh có thành tích tốt. Thật sự buồn cười, ăn hiếp Liễu Khê, hắn sẽ đòi lại. Sau khi mọi chuyện giải quyết xong, hắn chịu không được, kích động gọi cho Liễu Khê một cuộc điện thoại, hẹn cô ra gặp mặt. Cũng lúc đó là lúc hắn đau đớn nhất. Người con gái mà hắn yêu nhất dính đầy máu nắm trong lòng hắn, nhắm mắt vĩnh viễn. Thuốc lá đốt tới đầu ngón tay, tay Trang Kỳ run lên, tàn thuốc rơi trên thảm khiến thảm đen một chút. Hắn chậm rãi che mặt lại, một cậu ‘Anh yêu em’ của hắn, không còn cơ hội để nói với cô nữa rồi….