Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tôi… đã ở trong lòng Dịch Phàm khóc ngất lên ngất xuống sao?!
Mức độ kinh hãi của sự việc này không thua gì nửa đêm nhìn thấy Sadako (1) từ trong ti-vi bò ra.
( (1) Sadako: Nhân vật ma nữ trong tác phẩm kinh dị ‘The Ring’. Muốn biết thêm liên hệ google)
“Tô à, sao chị không cản em lại?” Tôi đau thương nói.
“Cản rồi. Kết quả em sống chết ôm chặt lấy cánh tay Dịch Phàm không chịu buông, Dịch Phàm cũng không cho bọn chị động thủ. Cái loại việc anh tình tôi nguyện thế này, nên ai lại đi làm việc dư thừa cơ chứ.”
Anh tình tôi nguyện… Mức độ kinh hãi của lời này còn hơn cả sau khi Sadako đã bò ra, lắc bả vai của bạn mà gào lên: Bạn nhận ra tôi chứ! Bạn nhận ra tôi chứ!
Kết quả, trốn nấp hơn hai tháng, lúc vừa mới có thể ngẩng đầu lên làm người, tôi lại bắt đầu tiếp tục ẩn nấp trong bóng đêm, tránh xa tất cả mọi người, dậy sớm lén la lén lút đến công ty.
Nếu như tôi không phải là nữ nhân vật chính trong sự việc, sẽ rất vui vẻ cùng mọi người đem cái mớ bong bóng màu hồng kia từng cái từng cái một nhào nặng kịch liệt, săm xoi tỉ mỉ rồi sau đó càng thổi càng to. Nhưng hễ nghĩ đến những tin đồn màu hồng kia là nhắm về tôi… tôi lại muốn nhảy hồ một lần nữa, rồi sau đó sống chết cũng không lên.
Quả nhiên, ánh mắt mọi người nhìn tôi loé lên tia sáng mập mờ ám muội. Tôi nghĩ ngay đến mấy từ then chốt ‘Quan Tiểu Bội, Dịch Phàm, ôm ấp, ngất xỉu’, với tốc độ ánh sáng, dưới đường truyền cáp quang đã lan rộng đến khắp mọi ngõ ngách trong công ty. Lạc Lạc đã mấy lần tiếp cận tôi với biểu tình như là đang khai quật triệt để bí mật đang được che đậy, đều bị tôi khéo léo trốn thoát được. Lạc Lạc tức tối giậm chân. Còn tôi lại nghĩ: Hứ, tức chết người nào hay người đó!
Lúc nghỉ trưa, cuối cùng tôi cũng bị bạn Lý Lạc người đại diện kiệt xuất cho đông đảo quần chúng ‘bà tám’ chặn ở một góc trong nhà ăn: “Hứ! Quan Tiểu Bội, cậu có thể thoát khỏi hoà thượng nhưng thoát không khỏi miếu (2)!”
( (2) Thoát khỏi hoà thượng nhưng thoát không khỏi miếu: Đại khái là chỉ̉ tránh được nhất thời, không tránh được suốt đời.)
“Vậy cậu là hoà thương hay là miếu?”
“Đừng có đánh trống lảng với mình! Quan Tiểu Bội, cậu thật không có tình nghĩa gì hết, chuyện lớn như vậy trước đây lại không hé răng một chút nào, cậu muốn làm cho trái tim mỏng manh yếu đuối của quần chúng sốc chết hả!”
Trái tim của quần chúng nếu như mong manh dễ vỡ, vậy thì của tôi chính là tờ giấy dán hồ rồi.
“Thật ngại quá đi, thật ra chuyện lớn như thế này, mình còn biết trễ hơn cậu đến 10 mấy tiếng lận, cho nên không thể nào báo trước được.” Tôi ngửa tay vô tội.
Đôi mắt Lạc Lạc mở to: “Cậu có ý gì?”
“Lúc đó mình bị ngất đi, đang trong tình trạng mất ý thức rồi.”
Khi mà Lạc Lạc đã làm rõ ngọn nguồn sự thật tất cả về việc ‘ngất’ của tôi, biết không thể trổ tài hùng biện, nên thái độ đối với tôi từ bất mãn chuyển thành dạy bảo: “Trời ơi! Sao cậu lại ngất xỉu vậy hả! Trong thời khắc mấu chốt như vậy cậu lại xỉu cho được! Quan Tiểu Bội, cậu không đủ tư cách làm nữ chính trong bộ phim cẩu huyết (3) phát lúc 8 giờ đâu!”
( (3) Cẩu huyết: Nói về những tình tiết, nội dung truyện hoặc phim… rập khuôn, lặp đi lặp lại, ấu trĩ, nói không thể tin được, giả tạo, khoa trương, sến rện… Tóm lại có ý chê bai.)
Tôi đổ mồ hôi hột: “Rốt cuộc… rốt cuộc là làm sao? Mình đã làm cái gì à?”
“Không phải là cậu đã làm cái gì, mà là Tổng giám đốc Đại nhân đã làm cái gì kìa!”
Dưới đây là khẩu cung không cần phải bức cung cũng tự khai của Lạc Lạc:
“Lúc mà tụi mình bước vào, cậu đang níu lấy góc áo của Tổng giám đốc Đại nhân, khóc một cách vật vã, vừa khóc mà miệng còn gào lên nào là ‘Anh có lỗi với tôi, anh có lỗi với tôi’. Chính vào lúc mình quả thật cho rằng đây là tình tiết nam chính vứt bỏ nữ chính trong một bộ phim trong nước, thì Tổng giám đốc Đại nhân lắc mình một cái biến thành nam chính tình thâm, anh ấy vuốt vuốt lưng cậu nói: ‘Tiểu Bội, là ‘anh’ không tốt, hại ‘em’ ra nông nỗi này, ‘em’ tha thứ cho ‘anh’ được không (4) ?’ Cậu không nói gì cứ khóc mãi. Tổng giám đốc Đại nhân cứ như vậy ôm lấy cậu, vuốt tóc cậu rồi lại an ủi cậu tiếp, anh ấy cười, có chút bất đắc dĩ lại rất dịu dàng, ánh mắt đó, thật sự là cực kỳ chiều chuộng chết người nha. Sau đó cậu không lên tiếng nữa, anh ấy liền ngồi ở bên đầu giường kéo mền đắp cho cậu đang nằm ở trong lòng. Chị của cậu muốn tiến lên đổi chỗ với anh ấy, nhưng anh ấy lắc đầu từ chối, mà cũng không hề buông tay. Cuối cùng, cậu nắm lấy cổ áo của anh ấy mà ngủ luôn. Anh ấy mới giúp cậu đắp mền ngay ngắn, ấn xuống một nụ hôn thâm tình mà nhẹ nhàng lên trán cậu, rồi xoay người bỏ đi.”
( (4) Khúc này chắc mọi người thắc mắc sao lại xưng anh – em , đây là Mã cố tình dịch như vậy, vì lúc Dịch Phàm nói câu này, trừ bạn Tiểu Bội nhân vật chính ra, thì mọi người tại hiện trường khi nghe được đều sẽ hiểu lầm 2 người này có chuyện mờ ám với nhau, nên dịch anh – em thì sẽ phù hợp hơn. À, trong tiếng Hoa, Wo, Ni cũng giống I, You bên tiếng Anh, nên tuỳ theo ngữ cảnh mà dịch cho hợp lý.)
“Hôn?!” Tôi lại kinh hãi nữa.
“À, đó là mình tưởng tượng ra. Tóm lại ý của mình là, tổng giám đốc lúc đó thật sự là vừa đa tình lại vừa dịu dàng.”
Dịu dàng?! Trong mắt của tôi, Dịch Phàm mãi mãi rất bất lương rất hung dữ, cùng với dịu dàng… là nước giếng không phạm nước sông!
“Đương nhiên dịu dàng rồi, thật là tiếc, cậu đã bỏ lỡ!” Lạc Lạc nhún nhún vai, làm ra bộ dáng “Xin lỗi nha, việc này không liên quan tới cậu, không thể cùng cậu thảo luận.”
Nhưng… tôi là nữ nhân vật chính mà! Tôi lập tức có chút buồn bực khi bị cướp vai.
Lạc Lạc tự đắm chìm trong trí tưởng tượng của mình không thể thoát ra. Còn tôi thì lại đắm chìm trong lời kể nửa thật nửa giả, hư hư thực thực của Lạc Lạc không thể thoát ra.
Hồi lâu, Lạc Lạc nói một cách sâu xa: “Ôi, tổng giám đốc nha, thật sự là một người đàn ông tốt, người thấy người yêu, mình thấy cũng xiêu lòng luôn nè. Chờ chút, mình đi lấy ly trà sữa, trở lại rồi nói tiếp.”
Tôi quệt mồ hôi trên trán, cực phẩm bà tám, cực phẩm bà tám mà, may mà tôi không có làm lộ ra tin tức gì không nên lộ ra. Chính trong lúc mà tôi đang âm thầm vui mừng ngồi chờ Lạc Lạc trở lại, thì Dịch Phàm xuất hiện ở trước cửa.
Nhà ăn bỗng chốc im ắng.
Bản năng trong tôi có một loại dự cảm không tốt, vội dùng thứ duy nhất trong tay để che cái mặt tôi lại, rồi sau đó tuyệt vọng phát hiện đó chỉ là cái muỗng. Quả nhiên, sau khi Dịch Phàm quét nhìn một vòng nhà ăn, trực tiếp đi thẳng về phía tôi, ngồi vào vị trí khi nãy của Lạc Lạc.
Trong không khí yên lặng như được lấp đầy bởi tiếng reo hò cuồng nhiệt đang ngấm ngầm dậy sóng trong lòng mọi người.
Sau lưng Dịch Phàm, Lạc Lạc đang bưng 2 ly trà sữa, vội vàng quẹo vào chiếc bàn bên cạnh, hoà nhập vào trong đông đảo quần chúng, trở thành một bức tường bà tám trầm mặc mà kiên cố.
Dịch Phàm ơi, Dịch Phàm, anh là cái kẻ đổ thêm dầu vào lửa, lại xuất hiện đúng vào lúc cao trào như thế này, bất kể lời đồn có phải là thật hay không, đều bị anh chứng thực luôn rồi.
Tôi ngồi nguyên tại chỗ, sau đó xuất hiện tình cảnh như sau:
Dịch Phàm lấy cái túi lớn trong tay đặt lên bàn ăn — — “Nè, cái này tặng cho cô.”
Tiếng hít thở đằng sau đồng loạt vang lên, tôi cố làm ra vẻ trấn tĩnh hỏi: “Cái gì vậy?”
“Áo khoác của tôi,” lại nghe thấy tiếng thở gấp, “Tối qua bị cô làm dơ rồi.”
Tôi suy nghĩ tìm đối sách: “Tôi vừa mới khỏi bệnh, không thể nhúng nước lạnh. Cuối tuần giúp anh giặt được không?”
“Không cần. Làm dơ rồi, cho nên không cần nữa. Cô mang đi bán đi. Tuy nói rằng là đồ second-hand (= đồ đã xài rồi, đồ cũ), nhưng cũng có thể bán được giá tốt. Coi như phúc lợi của nhân viên đi.” Dịch Phàm bình thản nói.
Xung quanh là tiếng ‘leng keng leng keng’ của chiếc muỗng rơi xuống.
Tôi: “…!”
Đây là phúc lợi của nhân viên… hậu hĩnh nhất mà tôi từng nhìn thấy qua đó.
Dịch Phàm bình thản tự nhiên rời đi.
Peter và Lạc Lạc không hề có tiếng động xuất hiện ngay bên trái và bên phải của tôi.
Lạc Lạc: “Dịch tổng… quá đẹp trai quá đàn ông nha.”
Tôi: “Tại sao trong mắt của mình chỉ nhìn thấy một kẻ tính toán đến tận xương tuỷ vậy?”
Peter: “Thấy chưa, tôi đã nói là Dịch tổng làm sao để ý đến Tiểu Bội cho được. Lại đây nào, móc tiền ra.”
Lạc Lạc: “Tiểu Bội, cậu không có triển vọng gì hết, tổng giám đốc đã dâng đến tận tay mà còn để vuột mất! Còn hại mình phá sản nữa!”
Tôi: “Mấy người lấy tôi ra cá cược?”
Lạc Lạc: “Đúng vậy, 1 ăn 100. Nhưng bây giờ mình thua rồi, cậu phải đền bù tổn thất cho mình, cái áo kia của tổng giám đốc cậu chia cho mình một cánh tay áo nha.”
Tôi: “Được, nếu cậu muốn cái cổ áo cũng cho cậu luôn. Có điều… 1 ăn 100?”
Lạc Lạc: “Đúng vậy, tức là cậu có thể ‘câu’ được tổng giám đốc là sự việc không có khả năng nhất. Dưới loại tình huống này mà mình vẫn như cũ hao tổn công sức vào cậu, giờ thì biết ai là bạn rồi chứ?”
Sự việc không có khả năng nhất… gây tổn thương lòng tự tôn quá nha.
Sau khi trở về, tôi ngay tại nội bộ công ty mở ra một cuộc bán đấu giá nho nhỏ, chiếc áo khoác của Dịch Phàm được một người bảo vệ nhỏ bé mua đi với cái giá vượt qua giá ban đầu 35%, nhưng nghe nói người ra tay ở sau lưng, thật ra là một nam quản lý cấp cao nào đó của AC.