Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Akito
Cô Lang kích phát dị năng, cả người thoạt nhìn cũng thần thanh khí sảng hơn, toàn thân đều bao quanh khí chất bá vương, cảm giác giống như có toàn bộ thế giới trong tay vậy.
Bộ dáng kia của hắn làm cho trong lòng Ninh Thư phun tào không thôi. Hơn nữa nhìn bộ dạng của Cô Lang, tựa hồ muốn cướp đoạt xe, ném cô cùng Giáo Y đại thúc lại, tự mình chạy.
Bất quá lại vô cùng kiêng kị súng ống trong tay đại thúc, nhưng thái độ lại cao cao tại thượng, thức ăn cho cho cô cùng Giáo Y đại thúc càng ngày càng ít, khiến cho Ninh Thư khinh thường không thôi.
Trong lòng Ninh Thư cũng lo lắng thay đại thúc, hiện tại cô cùng đại thúc chính là châu chấu trên sợi dây thừng.
Trên đường đội ngũ trở về, dọc đường đều gặp rất nhiều tang thi, Cô Lang liền một trận đại sát tứ phương, đối với dị năng hệ lôi càng dùng càng thuần thục.
Mà ở một lần khi bị tang thi vây công, Sồ Phượng cũng đã thức tỉnh dị năng, hơn nữa còn là dị năng hệ băng, không lâu sau Lang Chu cũng đã thức tỉnh dị năng hệ mộc.
Trong năm người, cũng chỉ có Ninh Thư cùng Giáo Y đại thúc vẫn chưa có thức tỉnh dị năng, cảm giác chính là hai đứa khác loài.
Ninh Thư cũng không biết vì sao mình không thể kích phát dị năng, nhưng sức lực của cô lại càng ngày càng lớn, cơ thể cũng càng ngày càng nhẹ nhàng, hiển nhiên là công lao của Tuyệt Thế Võ Công.
Không có dị năng liền không có dị năng đi.
Ninh Thư an ủi Giáo Y đại thúc nói: “Không có việc gì cả, đại thúc, chú rồi sẽ thức tỉnh dị năng thôi.”
Giáo Y đại thúc trắng mắt liếc nhìn Ninh Thư, cười nhạo một tiếng, “Cô vẫn nên lo lắng cho chính mình đi, đừng để bị những người này giết chết.”
Ninh Thư ‘ách’ một tiếng, Giáo Y đại thúc bằng vào vũ khí liền có thể đem mọi người đánh gục, nếu như trên tay cô có cây roi thì thật tốt a, như thế thì lực sát thương cũng lớn một chút.
“Đại thúc, nếu không chúng ta trực tiếp chạy đi, không cần cùng những người nào ghé vào một chỗ.” Ninh Thư tiến đến bên tai Giáo Y đại thúc khẽ khàng nói.
Ninh Thư nói chuyện tuôn ra nhiệt khí nhào tới trên lỗ tai đại thúc, lỗ tai đại thúc giật giật, hướng bên cạnh dời đi, “Tôi ghét nhất cô cứ đứng gần như vậy, nói chuyện đàng hoàng không được sao?”
Vẻ mặt Ninh Thư tan vỡ, “Đại thúc, chúng ta đang thảo luận chuyện quan trọng, đừng để ý đến những chi tiết này.”
Đại thúc ‘a’ một tiếng, nói: “Nhưng bây giờ ba người đó đều đã thức tỉnh dị năng.”
“Cũng bởi vì bọn họ đều đã thức tỉnh dị năng, nên chúng ta mới bỏ chạy a.” Ninh Thư sốt ruột nói,
“Chúng ta hai người khó có thể đối phó a.”
“Không được.” Đại thúc cự tuyệt.
Ninh Thư mở to đôi mắt, hỏi: “Vì cái lông?”
“Đây chính là ba cái tư liệu sống tốt.” Đại thúc nói.
Ninh Thư: PHỐC…
Đại thúc đây là có ý gì, chẳng lẽ lại phát rồ muốn giải phẫu ba người kia sao? Ninh Thư thật muốn lung lay thân thể đại thúc, cầu hắn buông tha ý tưởng vớ vẩn như vậy a.
“Này, đây là bữa tối của hai người.” Sồ Phượng đem một hộp bánh bích quy cùng một chai nước ném ở trên mặt đất trước mặt Giáo Y đại thúc cùng Ninh Thư.
Bên trên chai nước cùng vỏ đựng bánh bích quy đều dính đầy tro bụi, may mắn cũng chưa có mở ra, bằng không thì kêu người ta ăn như thế nào.
Ninh Thư co rút khóe miệng, trước kia Sồ Phượng vẫn còn đối với Giáo Y đại thúc có một chút ý tứ, nhưng từ lúc Cô Lang cùng cô ta lần lượt thức tỉnh dị năng về sau, thái độ liền thay đổi.
Đoán chừng nữ chủ quân đã cảm thấy chỉ có cường giả mới có thể xứng đôi với mình, nói cho cùng thì chính cô ta cũng là cường giả, đại thúc không có sở hữu dị năng thật không có ưu thế gì.
Sồ Phượng ném đồ ăn xong liền đi, lưu lại cho hai người một bóng lưng cao quý lãnh diễm.
Đại thúc nâng mắt kính của mình, nhướng mày nhìn theo bóng lưng Sồ Phượng, Ninh Thư đem bánh bích quy cùng nước khoáng trên mặt đất nhặt lên, phủi phủi bụi bặm phía trên, hướng đại thúc nói: “Đừng nhìn nữa, người ta hiện tại chướng mắt chú.”
Mạt thế chính là hiện thực.
Giáo Y đại thúc không nói gì, dùng tay chống cằm nhìn Ninh Thư, thần sắc thực lười biếng, nhàn nhạt nói: “Tôi nghe không hiểu cô đang nói cái gì?”
Ninh Thư cắt một tiếng, ra vẻ thuần khiết, cô không tin đại thúc không biết trước kia Sồ Phượng đối với hắn có tình ý.
Ninh Thư xé vỏ bánh bích quy, lại vặn chai nước đưa cho đại thúc, nói: “Đại thúc, chú ăn trước, chừa lại một ít cho cháu.”
Đại thúc nhận lấy chai nước, uống một ngụm, ăn một ít bánh bích quy, sau đó đem nước đưa cho Ninh Thư, Ninh Thư cũng không kiêng dè uống nước còn dư lại của Giáo Y đại thúc, ăn bánh bích quy.
Giáo Y đại thúc nhìn thấy Ninh Thư ăn rất ngon, cười nhạo một tiếng, nói: “Ăn thức ăn còn dư của tôi, cao hứng như vậy sao?”
“PHỐC… Khụ khụ.” Ninh Thư đấm ngực, tê mỏi, lại bị nghẹn họng.
Ai lại ưa thích đồ ăn dư lại của người khác chứ, chính là tật xấu thói ở sạch của đại thúc quy mào này thiệt tình làm người ta nhức hết cả bi, nếu như cô ăn trước, đại thúc căn bản sẽ không chạm vào, nhưng mà Sồ Phượng chỉ cho bọn họ một chút đồ ăn như vậy thôi.
Cô là không chê, có thể ăn no bụng là được, nhưng cô mẹ nó lại bị Giáo Y đại thúc xem thường.
Giáo Y đại thúc vươn tay vỗ vỗ lưng Ninh Thư, tựa hồ cảm thấy lưng Ninh Thư có chút dơ, sau cùng xoa xoa tay ở trên người Ninh Thư, mới thu tay về.
Ninh Thư: …
Sáng sớm hôm sau, Sồ Phượng tới đây thông báo hai người Giáo Y đại thúc cùng Ninh Thư chuẩn bị xuất phát.
Lái xe vẫn là Giáo Y đại thúc, một đoàn người Cô Lang đã chờ ở trong xe, mặt kéo thật dài, tâm tình cực độ không tốt.
Sở dĩ Cô Lang không có đối với Giáo Y đại thúc động thủ, còn có một nguyên nhân chính là bọn họ không khởi động chiếc xe này được, chính là không thể đề động cơ, hơn nữa khiến hắn kiêng kị nhất chính là
Giáo Y đại thúc nói trong xe có bom.
Cô Lang nhìn Giáo Y đại thúc cùng Ninh Thư khỏi nói có bao nhiêu sốt ruột, cho nên thời điểm đối mặt với Ninh Thư cùng đại thúc, chính là vẻ mặt khinh thường cùng cao cao tại thượng, tựa hồ để cho hai người sống là ban ân cỡ nào vậy.
Ninh Thư trực tiếp bỏ qua sắc mặt của Cô Lang, mắt điếc tai ngơ Lang Chu đối cô trào phúng, da mặt miễn bàn có bao nhiêu dày.
Dọc đường đi gặp rất nhiều tang thi, cuối cùng cũng đến thành phố, phía trước không nghĩ tới lại hoang vắng như vậy.
Đoàn người đi ngang qua một thành phố, phát hiện toàn bộ thành thị trừ bỏ tang thi ngay cả một người cũng không có, vốn muốn đi tìm chút vật tư, lại phát hiện siêu thị cơ bản cũng trống không.
Điều này làm cho người ta có cảm giác xấu vô cùng, Ninh Thư suy nghĩ hiện tại có phải quốc gia đã sụp đổ hay không, mọi người đều tập trung đến căn cứ sao?
Đậu xanh rau má, quốc gia đều không còn, gen dịch trong tay cô nên giao cho ai?
Ninh Thư u buồn sâu sắc.
Sắc trời đậm dần, đoàn người tìm một cái tiểu khu ở tạm, trong lối đi nhỏ có vài tang thi chuyển động đều bị mọi người xử lý.
Ninh Thư mở vòi nước ra, cư nhiên có nước, cũng không biết có thể uống hay không, được rồi, vẫn là không nên uống, virus đã đem toàn bộ thế giới phá hủy, ngay cả nguồn nước cũng trở nên đục ngầu.
Ninh Thư nhìn về phía Giáo Y đại thúc, tên này nha thật đúng là tạo nghiệt a.
“Đại thúc.” Ninh Thư kêu.
Giáo Y đại thúc nhàn nhạt mà nhìn Ninh Thư, “Chuyện gì?”
Ninh Thư bắt lấy tay Giáo Y đại thúc, tận tình khuyên bảo nói: “Đại thúc, chú nha vẫn là từ bỏ Sồ Phượng đi, hai người chúng ta chạy trốn đi, hiện tại ở trong thành phố có rất nhiều xe bỏ đi, Cô Lang không còn cần chú.”
Không thấy được sau khi vào thành phố, ánh mắt Cô Lang nhìn đến cô cùng Giáo Y đại thúc không chút che dấu nào mang theo sát ý sao?
Đã như vậy, đại thúc vẫn còn nghĩ đến Sồ Phượng.
Giáo Y đại thúc rũ mắt nhìn thoáng qua cánh tay bị Ninh Thư cầm chặt, rút trở về, ghét bỏ nói: “Tay thực dơ, rửa đi.”
Ninh Thư rên rỉ mà kêu một tiếng, “Đại thúc…”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn