Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Akito
Ninh Thư bị bộ dạng của Lãnh Ngạo khiến cho tâm nghẹn không thôi, chứng kiến bàn học của mình bị đá lật ngược trên mặt đất, cái bàn ba chân này thật đúng là đáng thương a.
Lãnh Ngạo lạnh lùng nhìn Ninh Thư, “Xin lỗi Lăng Tuyết, bằng không thì tôi sẽ làm cho cô chết rất khó coi đấy, tận sâu trong lòng cô có nghĩ là muốn lăn lộn tiếp ở ngôi trường này không, một câu nói của tôi có thể khiến cô lăn lộn không nổi ở cái trường này đấy.”
Ninh Thư yên lặng thoáng nâng mí mắt, nhìn Lãnh Ngạo nhàn nhạt nói: “Đem cái bàn dựng lên cho tôi.”
“Cô nói cái gì?” Trên mặt Lãnh Ngạo lộ ra thần sắc không thể tin được, “Cô… cô muốn tôi dựng cái bàn cho cô, cô điên rồi phải không, cô cái thứ hạ đẳng này quả thực là điên rồi.”
“Đem cái bàn dựng lên cho tôi.” Ninh Thư nhàn nhạt nói.
“Cô là kẻ điên không có não sao?” Lãnh Ngạo khó có thể tin mà nhìn Ninh Thư, giống như đang nhìn một đứa bệnh tâm thần vậy, “Cô có biết tôi là ai không?”
Những lời này Ninh Thư đã nghe được đến mức lỗ tai mọc kén rồi, làm như mình là thần vậy, không cho phép người khác sỉ nhục dù chỉ một chút.
“Đem cái bàn dựng lên cho tôi.”
Những người xem náo nhiệt xung quanh đều cảm thấy đầu óc Ninh Thư không được bình thường rồi, lá gan lớn thế nào mới dám đối đãi với Lãnh vương tử như vậy, tất cả nữ sinh chung quanh đều bắn ánh mắt về phía Ninh Thư.
Chính là khiển trách Ninh Thư vô lễ với Lãnh vương tử.
Lãnh Ngạo hít một hơi thật sâu, vươn tay đem nắm đấm đập ‘Đùng đùng’ lên bàn, lay lay cổ, cao cao tại thượng nói: “Tôi nói rồi tôi không đánh con gái, nhưng bây giờ cô sẽ được ngoại trừ, cô có lẽ nên cảm thấy vinh hạnh, cô là người phá vỡ nguyên tắc không đánh con gái của tôi.”
Ninh Thư: cái loại tự cảm thấy hài lòng về mình này rốt cuộc là như thế nào? Hắn muốn tự biên tự diễn tới khi nào a.
Ninh Thư đi vài bước đến trước mặt Lãnh Ngạo, dưới con mắt không hiểu ra sao của hắn, không chút khách khí nào, dứt khoát gọn gàng tặng cho Lãnh Ngạo một cái ném qua vai.
“Nga…”
“Oách đờ…”
“Ah…”
Người chung quanh kinh hô, sững sờ nhìn xem Lãnh Ngạo nằm trên mặt đất, Lãnh Ngạo nằm trên mặt đất dùng tay vịn lấy eo, cũng không thể tin mà nhìn Ninh Thư.
Đến bây giờ hắn vẫn chưa kịp phản ứng, từ nhỏ đến lớn hắn đều được mọi người sủng nịnh, đãi ngộ như này là lần đầu tiên nhận được.
Lăng Tuyết cũng có chút khó tin nhìn Ninh Thư, lại nhìn Lãnh Ngạo nằm trên mặt đất, liền vội vàng đỡ Lãnh Ngạo đứng lên.
Bị quật ngã trước mặt người khác, trong lòng Lãnh Ngạo thực hận Ninh Thư đến thấu xương rồi, hắn lại bị một đứa con gái ném qua vai, ở trước mặt bao nhiêu người, quả thực là đem tôn nghiêm của hắn ném trên mặt đất dẫm đạp
Ánh mắt kinh dị của những người chung quanh như dao găm cắm vào tim Lãnh Ngạo, xấu hổ, oán hận, khiến cho Lãnh Ngạo chỉ muốn tiến lên xé xác Ninh Thư.
Ninh Thư trưng ra khuôn mặt lãnh đạm, nhưng tâm lại phát nghẹn, đậu má, thiếu chút nữa thắt lưng của cô cũng muốn đứt luôn rồi, quả nhiên quăng một thằng con trai qua vai, so với một đứa con gái khó khăn hơn nhiều.
“Cô muốn chết ư.” Lãnh Ngạo giơ nắm đấm lên, hướng mặt Ninh Thư đấm tới, cái nắm đấm này chính là dùng toàn lực đấy.
Ninh Thư mới sẽ không ngoan ngoãn đứng yên cho người khác đánh, nhanh chóng né đi, sau đó duỗi chân đạp một cước vào đầu gối của Lãnh Ngạo, kết quả là, Lãnh Ngạo ở trước mặt bao người, trực tiếp quỳ trên mặt đất rồi.
Ninh Thư đối với Lãnh Ngạo thật quá phiền chán, thừa dịp hắn đang quỳ gối không có năng lực phản kháng, liền hướng mông của hắn đá một cái, khiến Lãnh Ngạo ngã gục trên mặt đất.
Lãnh Ngạo: …
Ai đến nói cho hắn biết đến cùng là có chuyện gì xảy ra, bây giờ trong đầu Lãnh Ngạo đều là một mớ hỗn loạn, hận không thể biến chính mình thành người tàng hình, không để người khác chứng kiến giây phút quẫn bách này của hắn.
Hắn nhất định phải khiến cho nữ nhân điên kia trả giá đắt, nhất định phải trả giá thật đắt.
Lăng Tuyết cảm thấy nữ nhân này thực sự phát điên rồi, quả thực là tự tìm đường chết, tốt nhất sớm chút bị đuổi ra khỏi Ace mới tốt, Lăng Tuyết cảm thấy cái con nhóc gọi Lâm Giai Giai này có thể đi chết rồi, đợi đến lúc bị đuổi ra khỏi trường học, nữ nhân này liền chờ chết đi.
Lãnh Ngạo được người nâng lên, sắc mặt của hắn cự kỳ khó coi, ánh mắt nhìn Ninh Thư cực kỳ lãnh khốc, mỗi câu mỗi chữ, đều từ trong kẽ răng phát ra, “Tiện nhân, cô thành công khiến tôi phát bực rồi.”
Ninh Thư mặc kệ hắn, vịn cái bàn học ba chân của mình lên, cũng không thèm liếc nhìn hắn một cái, đối với hắn mà nói căn bản cũng không có để ý tới.
Chuyện của cô rất nhiều, không có rảnh tranh luận với cái tên Quỷ vương tử chỉ biết sống trong cái thế giới của mình này.
Lãnh Ngạo bị thái độ ‘ Chị đây méo quan tâm’ của Ninh Thư làm cho phát điên xém nữa xông tới, nhưng cũng biết hôm nay mình rơi ở thế hạ phong, nên chỉ có thể vênh cái cằm cao ngạo đi ngang qua trước mặt
Ninh Thư, mang theo một hồi gió lạnh, khiến cho lòng người phát lạnh.
Ninh Thư biết rõ chính mình đã đắc tội với Lãnh Ngạo, nhưng mà làm cũng đã làm rồi, cô hoàn toàn cũng không quan tâm đến nữa, hiện tại lực chú ý của cô đều đặt ở trên người Lăng Tuyết.
Cô hoàn toàn không hiểu nổi Lăng Tuyết là đang làm cái gì, Nữ Vương đột nhiên biến thành Bạch Liên Hoa, cô ta rốt cuộc đang giở trò quỷ gì.
Ninh Thư sờ sờ súng ống bên hông mình, quan sát Lăng Tuyết ngồi phía trước.
Những ngày tiếp theo, Lăng Tuyết càng cố tình nhằm vào Ninh Thư, khiến cho thời gian ở trường học của Ninh Thư càng thêm khổ sở, Lăng Tuyết cho rằng Ninh Thư sẽ không dám nán lại ở trường học, thế nhưng ai ngờ đối phương rõ ràng giống như cắm rễ ở trường học, ăn uống ngủ nghỉ đều ở trong trường.
Trong lòng Lăng Tuyết thầm mắng Ninh Thư da mặt thật dày, may mắn linh khí trong cơ thể cô đã sung túc hơn, tuy dồi dào, nhưng lại quá pha tạp, quá nhiều tạp chất, có đôi khi thời điểm Lăng Tuyết sử dụng linh khí, cảm thấy hao tổn tâm trí vô cùng, có loại cảm giác lực bất tòng tâm khi dùng đến nó.
Lăng Tuyết không biết làm sao để đem những linh khí này chiết xuất, đem tạp chất bên trong loại bỏ, nhưng hiện tại cô ngăn không được muốn hấp thu tinh khí, thế giới này linh khí thật sự quá mỏng manh, mỏng manh đến mức làm cho người ta nhức hết cả bi.
Hiện tại Lãnh Ngạo chính là phi thường nhức hết cả bi, đánh mất tôn nghiêm, thề từ trên người Ninh Thư lấy lại công đạo, sau đó Lãnh Ngạo một đại nam nhân, cư nhiên mỗi ngày đều tìm Ninh Thư gây phiền toái, mỗi ngày cùng Ninh Thư choảng nhau.
Đối với cái bao cát đưa tới tận cửa này, Ninh Thư cũng không chút khách sáo nào, coi như nâng cao vũ lực của mình, mới bắt đầu Ninh Thư còn có chút không chịu đựng nổi, dù sao cô cũng là một đứa con gái, đối chiến với Lãnh Ngạo cao gần một mét chín, có vẻ cực kỳ khó khăn.
Nhiều lần ở trước mặt Ninh Thư mất đi thể diện, trong lòng Lãnh Ngạo nghẹn một ngụm, một hai phải tìm lại tôn nghiêm của mình, hắn rõ ràng một thằng con trai lại bị một đứa con gái đánh, đã vậy con nhóc này càng ngày càng mãnh liệt.
Toàn bộ học viên Ace cũng đã dần quen rồi, thói quen hằng ngày Lãnh Ngạo đi tìm cái thứ hạ đẳng kia gây phiền toái, sau đó Lãnh vương tử lại bị cái đứa hạ đẳng kia đánh thảm, Lãnh vương tử cũng không chịu thua liền ngày hôm sau lại tới phiền toái tiếp.
Ninh Thư đối với Lãnh Ngạo cũng không có ái mộ cùng sùng bái như nguyên chủ Lâm Giai Giai, nếu hắn tìm tới cửa, Ninh Thư một chút cũng không khách khí.
Lăng Tuyết vô cùng không thích Lãnh Ngạo ngày ngày đi tìm Ninh Thư như thế, giữ chặt Lãnh Ngạo đang nổi giận đùng đùng đi tìm Ninh Thư, nói: “Trực tiếp cho người đuổi học cô ta là được rồi, anh vì gì mỗi ngày cứ đi tìm cô ta, trong trường học hiện tại cũng có lời đồn đãi rồi, nói hai người các ngươi bây giờ chính là càng đánh càng yêu.”
“Càng đánh càng yêu, cái quỷ gì chứ?” Lãnh Ngạo dở khóc dở cười, nhìn Lăng Tuyết kiên định nói: “Tôi đây là vì cô ra mặt, báo thù cho cô, đem cô ta khai trừ thật sự quá tiện nghi cho cô ta rồi.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn