Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Akito
Ninh Thư nghe thấy Giáo Y đại thúc cư nhiên muốn cô vặn thép, đây là chơi cái trò gì?
“Tại sao phải vặn thép?” Ninh Thư hỏi.
Giáo Y đại thúc nhìn xem Ninh Thư, mắt kiếng gọng vàng tản ra ánh sáng, có vẻ đặc biệt ma quỷ, Ninh Thư lập tức nhặt dây thép trên mặt đất lên.
“Dùng sức lực lớn nhất của cô để vặn.” Giáo Y đại thúc nói.
Ninh Thư gật gật đầu, một vận khí dùng sức vặn thép, không có vặn đứt, nhưng vặn cong rồi, Ninh Thư hướng Giáo Y đại thúc hỏi: “Như vậy có thể chứ?”
Giáo Y đại thúc nhẹ gật đầu, vươn tay sờ lên cánh tay Ninh Thư, Ninh Thư liền ném thép bỏ chạy rất xa, cảnh giác mà nhìn hắn, “Đại thúc, chú làm cái gì vậy?”
Đậu xanh rau má, chỗ vừa rồi bị đại thúc sờ cảm thấy thật thấm người a.
“Chính là thử xem sức lực của cô, trước đó liền phát hiện sức lực của cô rất lớn.” Giáo Y đại thúc hướng Ninh Thư vẫy tay, “Lại đây, để cho tôi sờ thử xem.”
Ninh Thư: PHỐC…
“Lại đây, để tôi sờ thử cơ bắp của cô.” Giáo Y đại thúc lặp lại một câu, Ninh Thư cảm giác cả người đều không khỏe rồi.
Sức lực cô lớn là vì đã luyện thành Tuyệt Thế Võ Công, mỗi lần nghĩ đến tên của bí tích nội công này Ninh Thư liền cảm thấy thật thẹn.
Ninh Thư chạy bộ từng chút đến trước mặt Giáo Y đại thúc, chứng kiến vẻ mặt Giáo Y đại thúc lạnh nhạt nghiêm túc mà vuốt thân thể của cô, toàn thân Ninh Thư đều lạnh buốt rồi, vì cái gì có loại ảo giác sắp bị Giáo Y đại thúc giải phẫu đây.
Sờ qua lúc sau, Giáo Y đại thúc gật gật đầu, “Tuy cơ bắp không lớn, nhưng lại rất căng đầy, đây mới là trạng thái lý tưởng nhất.” lúc Giáo Y đại thúc nói chuyện, mắt kiếng gọng vàng cư nhiên cũng đang phản quang, làm Ninh Thư cũng bị dọa té đái.
Đại thúc chắc không phải muốn giải phẫu cô đi a.
“Đây là bữa tối của hai người.” Sồ Phượng đi tới, phá vỡ bầu không khí ‘Thâm tình đối mặt’ của Ninh Thư cùng Giáo Y đại thúc.
Trong tay Sồ Phượng cầm hai hộp bánh bích quy khô, hai chai nước, đưa cho Giáo Y đại thúc.
Giáo Y đại thúc thuận tay đưa cho Ninh Thư một hộp bánh bích quy, Ninh Thư vội vàng nhận lấy, cô cũng đã sớm đói bụng.
Sồ Phượng thấy một màn như vậy, ánh mắt thoáng lóe lên, hướng Ninh Thư nói: “Hoa Đóa Nhi, cô đi ra đây một chút, tôi có việc muốn nói với cô.”
Ninh Thư có hơi nghi ngờ, Sồ Phượng tìm cô có chuyện gì, đi theo ra khỏi phòng, căn phòng này rất đơn sơ, vẫn là dùng bùn đất để xây, bên trong sớm đã không còn người ở.
Là nơi đội ngũ nghỉ chân tạm thời, Sồ Phượng dừng bước, Ninh Thư đứng cách vị trí của Sồ Phượng hai mét, đây là vị trí an toàn nhất giữa người với người, trong lòng Ninh Thư luôn đề phòng Sồ Phượng.
“Cô tìm tôi có chuyện gì?” Ninh Thư mở miệng hỏi.
Sồ Phượng hướng Ninh Thư duỗi một bàn tay trắng nõn ra, thấy vẻ mặt Ninh Thư bộ dạng mờ mịt, lãnh đạm nói: “Hoa Đóa Nhi, đem gen dịch giao ra đây, chúng ta xem như hoàn thành nhiệm vụ.”
“Gen dịch? Tôi căn bản cũng không có gen dịch.” Ninh Thư nói.
Mặt Sồ Phượng lạnh lẽo, “Không cần giả ngu, chính là gen dịch trước đó bị tang thi biến dị cướp đi, sau cùng rơi đến trên tay của cô.”
Lúc này vẻ mặt Ninh Thư mới bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Gen dịch kia sao, tôi sớm cũng không biết ném nó ở nơi nào rồi, cô không nhắc tôi cũng quên mất.” Tức thì, Ninh Thư bày ra một bộ dạng áy náy, “Sồ Phượng tỷ tỷ, đều do em không tốt.”
Sồ Phượng bị Ninh Thư gọi một tiếng tỷ tỷ đến nỗi trong lòng không thoải mái, lại nhìn đến đối phương gàn bướng ngu đần như vậy, lạnh giọng nói: “Hoa Đóa Nhi, tất cả mọi người đều từ tổ đặc công đi ra, cô là muốn nhìn thấy kết quả mọi người không hoàn thành nhiệm vụ, bị trưởng quan trừng phạt sao?”
Ninh Thư trong lòng trợn trắng mắt, mấy người đều phản bội quốc gia, còn để ý cái gì trừng phạt hay không trừng phạt đây, lời này chính là để lừa đảo nguyên chủ ngốc manh.
Ninh Thư trưng một khuôn mặt khóc tang, sốt ruột nói: “Này làm sao bây giờ đây, tôi thật sự ném gen dịch kia đi rồi, tình huống lúc đó nguy hiểm như vậy, lại có tang thi, tôi chính mình không chú ý tới đã ném đi nơi nào.”
“Cô…” Sồ Phượng bị Ninh Thư chọc tức đến nói không nên lời, ‘hừ’ lạnh một tiếng xoay người rời đi.
Ninh Thư bĩu môi, sau đó trở lại trong phòng đi ăn bữa tối, mỗi ngày ăn bánh bích quy, Ninh Thư đều muốn nôn ra, nhưng này đó bánh quay dễ dàng mang theo, lại không dễ dàng biến chất chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Giáo Y đại thúc không biết từ nơi nào lấy ra sữa bò, đang uống, nhìn thấy Ninh Thư đi vào, hỏi: “Cô ta tìm cô có chuyện gì?”
Tròng mắt Ninh Thư xoay chuyển, đang tự hỏi nên nói thật hay không, nếu như nói đến sự tình gen dịch, chẳng phải nhắc nhở hắn sao? Vạn nhất hắn muốn đòi lại nha, cuối cùng Ninh Thư ăn ngay nói thật, “Cô ta hỏi tôi chuyện gen dịch.”
Giáo Y đại thúc ‘nga’ một tiếng, không nói gì nữa, uống sữa bò, cũng không có hỏi Ninh Thư đòi lại, Ninh Thư có chút cảm động, đại thúc, chú thật sự là người tốt, tuy rằng là tên biến thái.
Vừa mới rời đi lúc sau Sồ Phượng lại tới nữa, lúc này không chỉ có Sồ Phượng đến đây, bên người còn dẫn theo Cô Lang cùng Lang Chu.
Đi vào trong phòng, Cô Lang ‘hừ’ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Giáo Y đại thúc tràn đầy địch ý, một trương khuôn mặt tuấn tú có hơi sa sút, một chút cũng nhìn không ra bộ dạng bá chủ căn cứ về sau.
Mọi người ngồi xung quanh một cái bàn đơn sơ, ngồi ở trên đầu Cô Lang ho khan một tiếng, cố gắng muốn xuất ra một chút khí thế, nhìn xem có chút phô trương thanh thế.
“Sồ Phượng em nói đi.” Cô Lang hướng Sồ Phượng nói, hắn thật sự không muốn cùng tên nam nhân này nói chuyện, trông thấy tên nam nhân này, Cô Lang liền cảm thấy bực bội.
Đội ngũ này kỳ thật phân chia thành hai đội, một đội chính là Cô Lang Sồ Phượng và Lang Chu, một đội chính là Ninh Thư cùng Giáo Y đại thúc, quan hệ giữa hai đội phải dựa vào Sồ Phượng đứng ra liên hệ.
“Anh biết chúng tôi muốn đi đâu làm gì sao?” Sồ Phượng hướng Giáo Y đại thúc hỏi.
Giáo Y đại thúc uống một ngụm sữa bò, không nói gì, Sồ Phượng tựa hồ cũng hiểu được tính tình tiết kiệm lời nói Giáo Y đại thúc, nói tiếp: “Chúng tôi đang đi tìm gen dịch.”
Mọi người nhìn Giáo Y đại thúc, Giáo Y đại thúc một chút biểu tình cũng không có, Sồ Phượng cảm thấy hơi thất bại, người nam nhân này thật khó xử lý, cô làm rất nhiều nhiệm vụ, đều chưa có gặp qua nam nhân đối mặt với mình lại thờ ơ như hắn vậy.
“Gen dịch này có thể kích phát dị năng trong con người, cường hóa thân thể, hiện tai tang thi càng ngày càng nhiều, con người sinh tồn càng ngày càng khó khăn hơn, chỉ có tìm được gen dịch mới có thể kích phát ra càng nhiều dị năng giả hơn nữa, đối phó với tang thi.” Sồ Phượng bày khuôn mặt nghiêm túc nói ra.
Cuối cùng Giáo Y đại thúc cũng uống xong sữa bò, đem bánh bích quy chưa ăn xong nhét vào trong ngực Ninh Thư, ý tứ chính là cho Ninh Thư ăn, Ninh Thư yên lặng ăn bánh bích quy Giáo Y đại thúc ăn còn dư.
“Nếu như muốn tìm gen dịch, thực ra cũng không cần, gen dịch kia chỉ là bán thành phẩm, hơn nữa kẻ điên đã chết.” Giáo Y đại thúc nhàn nhạt nói.
“PHỐC… Khụ khụ.” Ăn bánh bích quy Ninh Thư bị sặc, vội vàng uống nước, nghe thấy đại thúc bảo kẻ điên đã chết, đạm nhiên mà nói chính mình chết rồi, đại thúc muốn làm gì, giả chết, truyền tin tức sai lệch khiến người nghĩ kẻ điên đã chết?
Cô Lang cau mày, hướng Giáo Y đại thúc lạnh giọng chất vấn: “Làm sao anh biết được, anh như thế nào biết kẻ điên đã chết, anh là ai, trong đội ngũ này chỉ có anh là người thần bí nhất, ngay cả tên gọi cũng không có.”
Lúc này trên mặt Sồ Phượng cũng lộ ra vẻ hoài nghi, hỏi: “Anh làm sao biết được kẻ điên đã chết?”
“Chính tôi giết chết kẻ điên.” Giáo Y đại thúc nhàn nhạt nói, trên mặt lộ ra thần sắc đáng tiếc, “Gen dịch bị hắn hủy rồi.”
“PHỐC… Khụ khụ.” Ninh Thư lại bị nghẹn họng, dùng sức nện lấy ngực.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn