Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Mini
Beta:Min
Hai người đều lười ra khỏi cửa khách sạn, bèn trực tiếp gọi luôn đồ ăn bên ngoài đưa lên phòng, sau khi ăn xong Chu Từ đề nghị đi xem phim, kết quả phim còn chiếu chưa đến một phần ba chặng thì cô đã lăn quay ra ngủ trước rồi.
Đến khi tỉnh dậy mới phát hiện bản thân đã nằm trong chăn tự bao giờ, đèn đầu giường mờ mờ ảo ảo, mở điện thoại lên nhìn thì màn hình hiển thị đã bốn giờ ba mươi bốn phút chiều.
Chờ cô mặc quần áo xong đi ra thì nhìn thấy anh đang đeo tai nghe chơi trò chơi ở trong phòng khách.
“Ấy, em thức rồi sao.” Anh tháo tai nghe xuống.
“Ừm, anh chơi xong rồi à?” Cô chỉ chỉ vào máy tính của anh.
“Sao thế? Muốn ra ngoài dạo à?”
Cô gật gật đầu: “Em đi trang điểm trước nhé, cho anh hai mươi phút, à mà thôi, ba mươi phút đi.”
Kết quả trong lúc cô hẵng còn bận chuốt lông mi thì anh đã thay xong quần áo và dựa vào cửa phòng tắm đợi cô rồi.
“Em đang làm gì thế?” Cục cưng tò mò hỏi.
“Bấm lông mi đó.”
“Vậy hà cớ gì… phải kẹp nó? Không đau à?”
“Không đau, bấm thế này sẽ cong hơn.”
“Thế ngày hôm qua cũng kẹp lại như vầy à? Sao ngày hôm qua anh lại không thấy cong nhỉ? Ngày thường đi học em cũng trang điểm sao?”
“…. Em đề nghị anh tốt nhất nên câm miệng lại, ngoan ngoãn ra ngoài phòng khách chờ em thêm mười phút nữa.”
Đừng dễ dàng tin tưởng câu nói mười phút là xong của con gái, tận đến khi anh bắt đầu ván game thứ bảy trong phòng khách mới hiểu rõ đạo lý này.
***
Lúc đến nhà hàng thì đã hơn sáu giờ, thực đơn do cô gọi, nguyên nhân đơn giản là vì cái người tên Khổng Tây Khai này bị chứng trở ngại trong việc lựa chọn, cụ thể nhất có một lần bọn họ đi xem phim, vốn anh đến trước nên bảo anh qua quầy bên cạnh mua bắp nước luôn, anh đến nơi thì gọi điện thoại cho cô hỏi muốn uống gì, cô nói sao cũng được, kết quả mười phút sau lại nhận được điện thoại tiếp theo của anh ép cô phải chọn một loại cho bằng được, bằng không hôm nay anh không cách nào xem phim được.
Gọi cua xanh ướp muối, đầu cá kho hành lá, gan lợn xào ớt xanh, canh hoa trứng, hơn phân nửa đều rơi vào bụng anh, Chu Từ cũng no căng cả bụng ăn không nổi, buông đũa xuống lại cảm thán dạ dạy anh đúng là không đáy.
Sau khi ăn xong hai người lại dạo quanh bến Thượng Hải, quán cơm hai người chọn nằm trong một con phố cổ Thượng Hải, luồn ba lách bảy con hẻm, ngã tư đường và các ngõ ngách chật hẹp, lại đi không đến hai bước nữa đã nhìn thấy bến Thượng Hải đẹp rực rỡ với những công trình kiến trúc mang hơi hướm nước ngoài, đường sá thẳng tắp rộng lớn.
Buổi tối ở Bến Thượng Hải có rất nhiều du khách, khu trung tâm mới muôn màu muôn vẻ, bọn họ ngồi trên bậc thềm Bến Thượng Hải, Khổng Tây Khai đưa một bên tai nghe của mình cho cô.
Trong tai nghe truyền đến giọng hát của Christopher,
“Look at the stars,
Look how they shine for you…”
“Sao lại là bài này?” Cô giương mắt lên nhìn anh, đôi mắt anh sáng tựa ngọn hải đăng phía sau lưng, tựa như ngôi sao không cẩn thận bị rơi xuống.
“Thích mà, Coldplay có nhiều bài hay lắm nhưng anh vẫn thích nhất là bài này đấy.”
“Look how they shine for you…”
“Em có thể hỏi anh chuyện này được không?”
“Hửm? Chuyện gì?”
“Thì là trước kia, tại sao anh lại thích em vậy?” Dáng vẻ cũng xem như là thanh tú đáng yêu đi, nhưng chưa đến mức gọi là đẹp, tính cách thì thôi bỏ qua luôn đi, cô luôn phủ định bản thân hơn bất kỳ người nào khác.
“Vì thấy em kì lạ lắm, nào có ai chôn cá xuống đất đâu chứ.”
“Anh mới kì lạ ấy.” Cô làm vẻ như muốn véo anh, “Em hỏi nghiêm túc đấy, anh không thể trả lời em một cách nghiêm túc sao?”
“Nhưng đó là đáp án của anh mà, vì em rất kì lạ.”
Chu Từ nhụt chí, quả nhiên mồm chó thì không thể mọc ngà voi được mà.
“Ai quy định yêu phải có lí do, em đứng ở nơi đó vừa lúc anh nhìn thấy em, có thể đối với người khác thì em chỉ đơn giản là một cá thể trong ngàn vạn con người, nhưng với anh, em chính là độc nhất vô nhị.”
À không, vẫn là có thể đấy chứ.
“Tháng trước anh đi học lớp bổ túc yêu đương đấy à?”
“Đúng thế, ngay cổng sau trường học của bọn anh luôn đấy, khi nào em về lại Bắc Kinh anh sẽ dẫn em đi.” Anh cũng nương theo lời cô nói, bàn tay ôm ngang eo cô.
“Look at the stars,
Look how they shine for you,
And all the things that you do.”
Bài này cô nghe không được mấy lần, nhưng những lần nọ đều là do anh mở cô nghe.
Khi còn nhỏ cô chưa từng nghĩ người mình yêu sẽ như thế nào, hoặc người yêu mình sẽ ra sao.
Chờ lúc anh đến rồi, thì anh chính là đáp án.