Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bị nhóm người này phá đám, hứng trí dạo phố tự nhiên không còn, cũng may ta cùng nhị ca chưa bị nhận ra, còn Địch đầu gỗ, người nhận thức hắn cũng không nhiều, cho nên tạm thời chúng ta vẫn là thực an toàn.
Trên đường trở về, Địch đầu gỗ, tuy bình thường hắn cũng là một bộ quan tài, nhưng hôm nay lại có chút dị thường.
“Hắn đang tự trách không bảo vệ tốt được ngươi.” Nhị ca lặng lẽ nói bên tai.
Sao có thể! Hắn gần nhất không phải luôn trốn tránh ta thì cùng ta đối nghịch, sao có thể hảo tâm như vậy?
“Ngươi không rõ, Thẩm Hiên phế đi hậu cung khiến ngươi trở thành đối tượng để mọi người chỉ trích. Địch Mặc Viễn hắn là vì bảo hộ ngươi.” Nhị ca thở dài một hơi.
Này liên quan gì tới ta?
Gặp ta vẻ mặt khó hiểu, nhị ca liền nhắc nhở ta: “Ngươi đã quên đạo thánh chỉ kia của Thẩm Hiên?”
Nga, chính là đạo thánh chỉ hại nhân nói ta phải vào cung kia a.
“Không có ai biết sự tồn tại của ta, cho nên Thẩm Hiên lập hậu bọn họ phản ứng đầu tiên là vì ngươi.” Nhị ca lắc đầu – “Ngươi đừng nhìn lão cha hiện tại bị người nịnh hót, sau lưng hắn hắn cũng có rất nhiều áp lực.”
Nguyên lai chuyện tình phức tạp như vậy!
“Ta đây làm sao bây giờ?”
“Trước cứ chờ đi, hết thảy phải lấy cẩn thận làm đầu. Bất quá nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời Địch Mặc Viễn hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.” Loại thời điểm này nhị ca vẫn không quên giễu cợt người đâu.
Ngoan ngoãn nghe lời đầu gỗ a. Ta bỗng nhớ đến tối nào đó của một tháng trước, hắc dạ phong cao, ta đối hắn hô to: Chúng ta bỏ trốn đi!
Ai, ta nên đối mặt với hắn ra sao đây?
Loại bất an không yên này thật giống một thiếu nữ đang yêu a.
Đang yêu? Ta đánh cái giật mình, không thể nào!
Lúc trở về phủ ta cư nhiên nhìn thấy Thẩm Hiên đang ngồi trong đại sảnh, nhìn thấy chúng ta Thẩm Hiên cười cười, đối nhị ca nói: “Ta đón ngươi hồi cung.”
“Đều lộng xong rồi?”
Ân, Thẩm Hiên gật đầu, vươn tay: “Năm ngày, vừa kịp.”
Nhị ca tới trước, Thẩm Hiên đang muốn tiến tới ôm thì bị một câu nói sát phong cảnh của nhị ca đánh úp: “Ngươi râu quát (cạo) không sạch sẽ.”
Cảm xúc đang tăng vọt của Thẩm Hiên lập tức xẹp xuống: “Còn không phải do lo cho ngươi, ngươi chỉ để lại lời nhắn mơ hồ thế nào đều được, ta sao không lo lắng được chứ.”
“Nguyên lai ngươi có thể tìm thấy a.” Nhị ca nở nụ cười chủ động ôm Thẩm Hiên.
Uy uy, các ngươi, đây là đại sảnh a!
Sau đó ta nghe thấy phía sau một tiếng vang lên, quay đầu thì thấy nguyên lai là lão cha.
Là bị dọa vựng (mê, quáng) đi?
Thế là, ở lão cha còn chưa tỉnh lại, Thẩm Hiên nhanh chóng lôi nhị ca đi để lại ta cùng đầu gỗ mắt to trừng mắt nhỏ hai người, ai cũng không biết nên làm cái gì.
Về phần cái vị ‘Lâm công tử’ tình cờ gặp trên đường kia bị Thẩm Hiên lấy đại một cái cớ nào đấy đá ra ngoài biên ải.
Sau, ở cái ngày nào đó ta tiến cung, Thẩm Hiên đối ta mỉm cười nói: “Nghe nói ngươi đã tìm được người mình thích?”
Nhất thời một cỗ khí lạnh theo sống lưng chạy dọc lên trên, khiến khuôn mặt nguyên bản tươi cười của Thẩm Hiên cũng biến thành dữ tợn, ta giống như thấy trước được tương lai bi thảm của ta, làm một “*** phụ” bị phỉ nhổ.
“Từ từ!” Ta ổn định tâm trạng – “Ngươi nghe ai nói? Là đương sự ta còn không biết, ngươi thế nào lại nghe đến tin bát quái (tin vịt)?”
“Không phải là cái kia hộ vệ của Vân Thư sao? Ta nhớ không lầm a.” Thẩm Hiên trịnh trọng tự hỏi một phen, khẳng định gật gật đầu.
Cái gì? Lại là nhị ca nổi lửa đầu gió.
“Ha ha.” Ta cuối cùng cũng tìm lại được âm thanh của chính mình – “Cái kia, ngươi không phải đem ta thú tiến cung một thời gian rồi mới thông báo ta bạo bệnh bỏ mình sao?”
“Ân.” Thẩm Hiên trầm tư một phen rồi mới lộ ra một cái tươi cười tà ác: “Vừa lúc, ta ba thằng nhóc kia liền đem cho ngươi dưỡng đi, ta còn chưa có tìm được hảo nhũ mẫu.”
Cáp? Ngươi cho ta là bảo mẫu hay là cu li? Bắt ta chiếu cố chúng phải chuẩn bị hảo tiền lương đi!
“Trong thiên hạ hay là quốc gia này, ngươi ăn của ta, dùng của ta, còn theo ta đòi cái gì tiền lương!” Thẩm Hiên mày kiếmdựng thẳng dọa ta sợ hãi rút lui ba thước.
“Nhị ca, ngươi xem Thẩm Hiên, hắn không phân rõ phải trái!” Ta đối nhị ca oán giận nói.
“A, ánh trăng hảo đại a, hôm nay có thể ngắm trăng.” Nhị ca thản nhiên phe phẩy cây quạt ngẩng đầu ngắm trăng.
“Địch……” Ta quay đầu nhìn Địch Mặc Viễn, những lời muốn nói ra lập tức bị vẻ mặt của hắn bức nghẹn trong họng.
“Tiểu thư…… Khanh nhi, ngươi thật sự thích ta sao?” Đầu gỗ cứng ngắc trên mặt lại xuất hiện một mạt đỏ ứng bức ta sợ đến thối lui ba thước.
“Các ngươi!” Trong hoàng cung lần đầu tiên trình diễn màn “Sư tử hống”.
Sau, “Oa ~~~” ba tiếng khóc lớn, một bên khóc một bên kêu: “Mẫu hậu hảo hung a!”
Ai nói hoàng hậu lớn thứ hai, vì cái gì hoàng hậu như ta đây phải chịu ức hiếp như vậy, hiện tại ngay cả tiểu hài tử cũng có thể cưỡi trên đầu khi dễ ta!
Liền do ta là mạo danh sao?