Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mỗi một câu nói của anh, cô đều ghi tạc trong lòng, nhớ đến rõ ràng không thiếu một chữ.
Phó Cảnh Ngộ run lên lông mày, "anh từng nói sao?"
Anh làm sao có thể nói như vậy!
Không có khả năng!
Diệp Phồn Tinh: "Rõ ràng từng nói!"
Cô lần trước lúc trở về anh đã từng nói như vậy, lúc này mới qua mấy ngày, anh liền quên rồi.
Còn nói sao, anh căn bản đang giả ngu!
Phó Cảnh Ngộ đưa tay ra, ôm cô vào trong ngực mình, "anh làm sao có thể nói như vậy được? Tiểu Tinh của anh hát hay như vậy, người nói mấy câu đó, lỗ tai nhất định là có vấn đề."
(Vâng, lỗ tai anh nhất định có vấn đề. Lật mặt cũng nhanh đấy, cứ phát cẩu lương tiếp nữa đi, gâu)
"..." Diệp Phồn Tinh nhịn không được bật cười, có người tự nói mình như vậy sao?
Liền như vậy!
Nhìn thấy anh nói như vậy, Diệp Phồn Tinh cũng không so đo với anh nữa.
-
"Cháu chào Chú ạ." Buổi chiều, Diệp Phồn Tinh đi theo sau lưng Phó Cảnh Ngộ, mới vừa bước vào phòng khách Phó gia, liền nghe thấy được âm thanh của Tả Dục.
Tả Dục hiện tại cùng Cố Vũ Trạch ở chung một đội, rất thân cận, cho nên thường xuyên xuất hiện tại Phó gia, cũng không khiến người ta thấy lạ.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cậu ta một cái, biểu tình rất phức tạp, anh còn nhớ lần trước Tả Dục ở trong trường học giúp Diệp Phồn Tinh.
Mặc dù có chút cảm kích Tả Dục, nhưng, mình lúc trước đã cảnh cáo, bảo cậu ta cách Diệp Phồn Tinh xa một chút.
Cậu ta lại còn ở trước mặt Diệp Phồn Tinh lởn vởn, tiểu tử này, lá gan quá lớn rồi!
Tả Dục đứng ở một bên, bị Phó Cảnh Ngộ nhìn chăm chú, liền không nhịn được tim đập rộn lên.
Ánh mắt của Phó Cảnh Ngộ, thật sự là quá đáng sợ, chẳng qua là liếc mắt nhìn, liền để ngươi tê cả da đầu.
Tả Dục cười một tiếng, vô cùng nịnh nọt nói: "chú Phó yên tâm, cháu bây giờ đối với Diệp Phồn Tinh, không có tơ tưởng gì cả. Cô ấy là vợ chú, cháu lại không hiểu chuyện, cũng sẽ không có ý đồ với cô ấy nữa."
"..." Biết là tốt rồi.
Thấy cậu ta coi như hiểu chuyện, ánh mắt của Phó Cảnh Ngộ, mới dịu đi một chút.
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy bộ dáng của Tả Dục, nhịn không được cười lên, khó trách Tả Dục gần đây là lạ, nguyên lai là bị anh dậy dỗ!
Tưởng Sâm đẩy Phó Cảnh Ngộ đến phòng khách, mẹ Phó cùng Phó Linh Lung đều ở đó.
"Tiểu Tinh, mau tới đây." Mẹ Phó vẫy tay với Diệp Phồn Tinh, rất hiền hòa.
Diệp Phồn Tinh nhanh chóng đi tới, "Mẹ, chị."
Mẹ Phó cầm tay cô, giống như mẹ ruột "Nghe nói, con được giải nhất ở trường học à?"
Diệp Phồn Tinh không nhịn được trừng mắt về phía một bên Tả Dục, phàn nàn nói: "Tả Dục, sao cậu thích bép xép vậy!"
Chỉ là một hoạt động nhỏ mà thôi, cô nói với Phó Cảnh Ngộ, là bởi vì cùng anh thân mật, nhưng còn ở trước mặt người nhà khoe khoang, cái này liền có chút không ổn thỏa, quá mất mặt.
Tả Dục một mặt vô tội: "Không phải là tôi mà..."
Cậu ta cũng không có nói cái này.
Diệp Phồn Tinh: "..."
Không phải là Tả Dục, chẳng lẽ là Cố Vũ Trạch?
Đang nghi hoặc, lại nghe thấy Phó Linh Lung nói: "Là Cảnh Ngộ nói."
Chị buổi sáng gọi điện thoại cho Phó Cảnh Ngộ, Phó Cảnh Ngộ nói tin tức này. Chỉ sợ người nào đó không biết vợ anh ở trường học được giải nhất
Diệp Phồn Tinh: "..."
Cô không dám tin tưởng nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ, chỉ chút chuyện như vậy, lại là anh đi khoe khoang?
Đây là trêu chọc cô sao?
Phó Cảnh Ngộ một mặt bộ dáng nghiêm túc, phảng phất, đây vốn chính là một cái chuyện đương nhiên.
Trong lúc nhất thời, Diệp Phồn Tinh lại không tìm được lời nào để nói anh.
Tả Dục xem thời cơ nói: " Chú Phó, ta cháu có cái này muốn tặng cho chú."
"Tặng quà sao?" Tưởng Sâm không hiểu nhìn lấy Tả Dục.
Anh ta thấy, Tả Dục không thêm phiền toái làm cho Phó Cảnh Ngộ tức giận cũng đã là cảm ơn trời Phật rồi, còn chuẩn bị cho Phó tiên sinh quà nữa sao.
Like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!