Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Diệp Phồn Tinh hiện tại cũng nghĩ không ra biện pháp, không thể làm gì khác chỉ có thể viết chuyện của mình cùng Phó Cảnh Ngộ.
Gần đây cô bắt đầu nhận quảng cáo, Tổng cộng là hai cái, nhưng mà... Fan đối với những quảng cáo này không hài lòng cho lắm.
Dù sao bọn họ theo dõi cô, không phải là vì để xem quảng cáo.
Diệp Phồn Tinh rất sợ, tiếp tục như vậy sẽ chẳng còn mấy người theo dõi Facebook của mình nữa.
Cho nên, đang suy nghĩ chuyện này.
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, nói: "em làm cho người khác không phát hiện ra em đang quảng cáo, không được sao?"
"Là sao?" Diệp Phồn Tinh nghe không hiểu ý của Phó Cảnh Ngộ.
Phó Cảnh Ngộ giải thích: "lồng ghép quảng cáo vào câu chuyện như chỉ là tình cờ nhắc đến."
"..." Diệp Phồn Tinh sửng sốt một lúc, mới phản ứng được lời của Phó Cảnh Ngộ: "Đúng vậy, sao tôi không nghĩ ra nhỉ."
Nếu chỉ đăng quảng cáo như bình thường, người theo dõi nhất định sẽ cảm thấy rất chướng mắt.
Nhưng nếu như đem quảng cáo lồng vào bài viết của cô, người khác nhìn vào, chẳng những không cảm thấy chướng mắt, còn cảm thấy bài viết thú vị, mà vẫn đạt được hiệu quả quảng cáo.
Phó Cảnh Ngộ gợi ý làm cho Diệp Phồn Tinh mở mang đầu óc rất nhiều. Diệp Phồn Tinh rất nhanh liền biết phải làm sao, cô ngồi trước máy vi tính, bắt đầu suy nghĩ.
Phó Cảnh Ngộ ngồi ở bên cạnh, nhìn lấy bộ dáng nghiêm túc của Diệp Phồn Tinh, phát hiện cô thật sự rất thông minh, anh chẳng qua là gợi ý một cái, cô liền lập tức hiểu ý của anh, thậm chí rất nhanh liền có sáng kiến hay.
Trang fan page của Diệp Phồn Tinh, bình thường vốn chỉ đăng chút chuyện lý thú trong cuộc sống, lần này đổi mới, lượt tương tác lại tốt vô cùng.
Rất nhiều người bình luận ở phía dưới bài viết, hỏi về diễn biến câu chuyện, không những thế, lượt follow cũng tăng rất nhanh.
Nhìn thấy vấn đề khó khăn được giải quyết, Diệp Phồn Tinh thở phào nhẹ nhõm.
Phó Cảnh Ngộ ngồi ở một bên, nhìn lấy cô chăm chỉ làm việc, sau đó nhìn màn hình máy tính, trên mặt lộ ra nụ cười.
Đang lúc này, Diệp Phồn Tinh đột nhiên quay đầu lại, có chút kích động ôm lấy anh, bất ngờ hôn chụt một phát trên má anh, "chú thông minh quá đi mất! Cái chủ ý này của chú thật lợi hại."
Diệp Phồn Tinh hôn một cái, rời đi, nhưng mà lại làm cho thân thể của Phó Cảnh Ngộ có phản ứng,phía dưới kia bắt đầu rục rịch.
Tiểu yêu tinh này.
Diệp Phồn Tinh đối với hành vi châm lửa phóng hỏa của mình hoàn toàn không biết, tắt máy tính,đẩy cái ghế vào, nói với Phó Cảnh Ngộ: "được rồi, có thể ngủ."
Phó Cảnh Ngộ nói: "Ngày mai anh có việc tìm em, em đừng đi làm thêm nữa."
"Chuyện gì vậy?" Diệp Phồn Tinh không hiểu nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ.
Phó Cảnh Ngộ nhíu mày một cái, nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, cô cũng quá phổi trâu,phổi bò rồi đấy!
Ngày mai là sinh nhật của cô, vậy mà cô lại quên rồi?
Anh cũng không giải thích gì thêm, chỉ nói là: "em nghe lời anh là được."
Diệp Phồn Tinh có chút nhức đầu, "Nhưng mà tôi cùng Dao Dao đã hẹn xong. Hai ngày nay trong tiệm bề bộn nhiều việc, nếu như tôi không đi, khẳng định không giúp được, ông chủ quán sẽ nổi giận. Chú cũng biết bây giờ là kỳ nghỉ dài hạn, tôi chắc chắn không xin nghỉ được. Là chuyện gì rất quan trọng sao?"
Nếu như cô không đi, ba ngày tiền lương, khả năng không lấy được rồi.
"..." Phó Cảnh Ngộ bó tay,đành thở dài nói, "Ngày mai là sinh nhật em, em quên rồi sao?"
Sữa trở lại rồi đây, nhớ like và bỏ phiếu để tiếp tục ủng hộ sữa nhé!