Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vạch rõ ranh giới
Diệp Phồn Tinh lúng túng nhìn Phó Cảnh Ngộ, nghe anh nói như vậy, lại có suy nghĩ muốn chối cãi.
"Tối qua xảy ra chuyện gì chứ, sao tôi phải đỏ mặt?"
Không có chuyện gì sao?
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, "không có gì? Hay ăn sáng xong, chúng ta tiếp tục chuyện tối hôm qua còn đang làm dở?"
Lúc nói câu này Phó Cảnh Ngộ rất nghiêm túc.
So với giáo sư nghiên cứu học thuật trong trường còn nghiêm túc hơn, như thể đang nói một chuyện vô cùng đứng đắn đàng hoàng vậy.
Diệp Phồn Tinh lắp bắp: "Không... Không cần đâu."
Cô còn phải đi học đấy!
Hơn nữa, Phó Cảnh Ngộ nói gì, cô rõ ràng vô cùng.
Ăn sáng xong, Diệp Phồn Tinh liền đi học.
Bình thường cô đều tự mình đi học, nhưng hôm nay hơi muộn, nên tài xế đưa cô đi.
Tưởng Sâm phải đi làm, nên chuẩn bị tài xế, nhưng mà Diệp Phồn Tinh không thích quá lộ liễu, không thích người khác đưa đón.
Buổi trưa, Diệp Phồn Tinh cùng Lâm Vi ở trong ký túc xá nói chuyện phiếm, Lâm Vi nói chuyện mình đã trở thành trợ lý của chiến đội Cố Vũ Trạch.
Dù sao hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy một cô gái nào lại chơi game lợi hại như vậy.
Diệp Phồn Tinh một bên vừa lướt Facebook, vừa cùng Lâm Vi nói chuyện phiếm.
Hồ Tiểu Tri từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy đồ ăn vặt trên bàn của Diệp Phồn Tinh, tự tiện thò tay lấy ăn như là đồ của mình.
Thời gian trước đây quan hệ Diệp Phồn Tinh, Lâm Vi và Hồ Tiểu Tri cũng không tệ lắm, dù sao cũng ở cùng phòng, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.
Nếu như có đồ ăn, mọi người sẽ ăn chung.
Nhưng mà, giờ phút này nhìn thấy Hồ Tiểu Tri, Diệp Phồn Tinh liền lập tức nhớ lại ngày hôm qua cô ta ở trong phòng nghỉ nói mấy câu kia.
Diệp Phồn Tinh đưa tay ra, thu lại hộp đồ ăn vặt.
Hồ Tiểu Tri với trượt, có chút ngượng nhìn Diệp Phồn Tinh.
Phát hiện từ lúc cô ta đi vào, Diệp Phồn Tinh ngay cả chào một câu cũng không chào, thái độ lạnh lùng cực kì.
Cô ta hỏi: "Tinh Tinh, mình làm gì đắc tội với cậu rồi hả?"
"Bản thân làm gì thì phải tự biết chứ." Thần sắc trên mặt của Diệp Phồn Tinh không mảy may thay đổi.
"Chỉ là một chút đồ ăn vặt mà thôi, cậu có cần phải hẹp hòi như vậy không." Hồ Tiểu Tri có chút bất mãn. Không nghĩ tới Diệp Phồn Tinh lại so đo như vậy.
Diệp Phồn Tinh nhìn Hồ Tiểu Tri, ở trong phòng này, cho tới bây giờ, mua quà vặt gì, đều là mình cùng Lâm Vi mua, Hồ Tiểu Tri từ đầu tới cuối chưa bao giờ mua cái gì.
Cô và Lâm Vi đều không phải là hạng người thích so đo, bình thường cũng không so đo những thứ này.
Nhưng bây giờ...
Cô quả thực không có hứng thú đối xử hẳn hoi với loại người này
Cười nhạo cô thì có thể!
Nhưng, cười nhạo ông xã của mình, Diệp Phồn Tinh không thể nhịn được nữa.
Diệp Phồn Tinh nói: "Người tôi yêu quý, cái gì tôi cũng có thể cho người đó một cách vô điều kiện. Nhưng mà người mà tôu không thích, đồ của tôi coi như ném vào thùng rác, cũng sẽ không để cho người đó dùng."
Hồ Tiểu Tri nhìn Diệp Phồn Tinh như vậy, có chút tức giận nói: "Không cho thì thôi!"
Cô ta còn đang xem thường Diệp Phồn Tinh đây.
Hồ Tiểu Tri nói xong, trực tiếp rời khỏi phòng.
Buổi chiều khi đi học, Diệp Phồn Tinh liền thấy Hồ Tiểu Tri xuất hiện ở bên cạnh Triệu Gia Kỳ, lại thành con chó vẫy đuôi Triệu Gia Kỳ nuôi.
(๑"ᴗ")ゞ(๑"ᴗ")ゞ(๑"ᴗ")ゞ(๑"ᴗ")ゞ(๑"ᴗ")ゞ(๑"ᴗ")ゞ(๑"ᴗ")ゞ
Đúng là Ngưu tầm Ngưu mã tầm mã, ngoài đời Sữa ghét nhất mấy đứa bạn hai mặt như thế này, bạn bè như thế này thà không có còn hơn!