Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thời Nghi và Chung Tuấn Đồng thống nhất với nhau là dùng áo của Chung Tuấn Đồng che tạm để chạy về. Thời Nghi vừa mới quẹt thẻ phỏng, Chung Tuấn Đồng từ phía sau đã nóng nảy nhào đến anh, nửa ôm ấp nửa xô đẩy trước cửa khiến Thời Nghi không có đường trôn, mà anh cũng không muốn tron, tay loay hoay bật đèn tường rồi ngâng đâu nhìn Chung Tuấn Đông.
Tóc Chung Tuấn Đồng ướt nước mưa, hắn cúi đầu, nước mưa nhỏ lên mũi Thời Nghi khiến anh có chút giật mình, ngay trong lúc anh đang khẽ run, Chung Tuân Đông lại hạ xuống một nụ hôn.
Môi Thời Nghi vốn đã có chút đau, giờ bị Chung Tuấn Đồng liếm mút không buông, vẫn phải kêu lên một tiếng "Đau".
Chung Tuấn Đồng dừng lại, liếm liếm khóe miệng hé mở của anh, môi như cánh hồng đẹp đẽ, vì cắn mút nhiều lần mà có chút nứt rạn.
Hắn thương anh, cũng chỉ hôn nhẹ một cái nữa lên chóp mũi đối phương rồi khàn giọng nói: "Hôm nay lúc nào em cũng muốn hôn anh. Chi cần nhìn thấy anh, em đã muốn hôn rồi."
Thật giống như bệnh nhân mắc chứng cuồng hôn.
Thời Nghi không ngờ lại được ăn viên thuốc bọc đường này, anh vừa thẹn thùng vừa hạnh phúc, tay vòng lấy eo đối phương để hai người thân mật dán vào nhau không một kẽ hở rồi nhẹ giọng nói: "Anh cũng muốn, nhưng thực sự đau quá."
Cánh tay mạnh mẽ cường tráng của Chung Tuấn Đồng nâng mông anh bế lên, Thời Nghi thả lỏng thân thể, tùy ý hắn bế mình như bế trẻ con, lại thấy hắn khẽ cọ chóp mũi anh, ngữ khí tùy hứng mà ngang bướng: "Vậy trước không hôn nữa, làm tình đi."
Thời Nghi sửng sốt mấy giây đã bị Chung Tuấn đồng đặt ngồi lên ghế sa- lông rồi cúi người xuống ngăn chặn. Anh dùng khuỷu tay chống lên ghế, còn chưa kịp thở ra đã bị Chung Tuấn Đồng nhanh chóng cởi áo len. Anh choáng váng dùng tay che mắt mình lại, không dám nhìn Chung Tuấn Đồng.
Anh sao có thể biết, hiện tại thân trên mình trần trụi, da dẻ trắng xanh phiếm hồng, phần ngực lại càng đỏ ửng lên, tựa như một đóa hoa đang mạnh mẽ nở rộ, lộ ra dáng vẻ vừa non nớt ngây thơ lại vừa xinh đẹp quyến rũ.
Chung Tuấn Đồng dùng tay xoa xoa mấy lần, Thời Nghi đã không nhịn được mà hổn hển thở dốc, hai bên xương sườn lộ rõ phập phồng lên xuống.
Chung Tuấn Đồng thích nhìn anh động tình, cũng yêu thích dáng vẻ ngượng ngùng của anh, cúi người hôn lên ngực bụng đơn bạc của đối phương rồi thấp giọng nói: "Quá gầy. Thời Nghi à, anh gầy quá."
Thời Nghi lúng túng đáp: "Anh sẽ ăn nhiều hơn một chút."
Chung Tuấn Đồng bật cười, chóp mũi cọ cọ qua bụng anh, cái tay hạnh kiểm xấu bắt đầu dò xét vào trong quần, cách một lớp quần lót mà tìm đến phần mông thịt hòn mềm cong vênh, "May là nơi này không có gầy."
Mặt Thời Nghi càng hồng, ấp úng không biết trả lời làm sao, chỉ thấp giọng cầu xin: "Tuấn Đồng."
Anh cầu hắn đừng nói nữa.
"Thịt nhiều lại rất mềm, lúc nắn bóp rất thích." Chung Tuấn Đồng vẫn tiếp tục trêu anh.
Tiếng nghẹn ngào trong cổ họng Thời Nghi vô tình kích thích Chung Tuấn Đồng, nơi kia lúc này càng thêm cương cứng, quần tây cũng phồng lên một túp lều nhỏ. Chung Tuấn Đồng nuốt nước miếng, cởi quần Thời Nghi nhưng để lại quần lót xám nhạt ôm lấy bờ mông tròn mẩy, lộ ra hai chân trắng thon dài, xấu hổ mà câu lên eo Chung Tuấn Đồng.
Mắt Thời Nghi long lanh nước nhìn đối phương, lại nghe thấy tiếng kim loại va chạm khi Chung Tuấn Đồng cởi thắt lưng khiến anh thẹn đến độ phải nhắm mắt lại.
Anh cảm thấy biểu hiện hôm nay của mình thật quá kém, giống như một người không có bất kỳ kinh nghiệm nào, càng không thể dịu dàng mà nghênh hợp theo. Nhưng anh thật sự quá thẹn thùng, tâm lý mình đang cùng người yêu làm tình khiến đầu óc anh mê muội, tứ chi cũng mềm nhũn vô lực, chỉ có thể tùy ý để người yêu bài bố.
Đột nhiên lại nghe thấy giọng Chung Tuấn Đồng: "Giúp em sờ nơi kia được không?"
Lời còn chưa dứt, ngón tay anh đã được dẫn dắt đến dương v*t thô to nóng bỏng của đối phương. Thời Nghi hơi hé mở mắt, thật giống như thất thần, động tác trên tay lại chăm chú ngoan ngoãn, cấn thận xoa vuốt thứ khiến anh chịu không ít kho sở cũng như vui sướng này.
dương v*t được bàn tay thành thục đùa bỡn mà hưng phấn nảy lên, cửa niệu đạo ri ra chất dịch dính nhớp lên ngón tay Thời Nghi. Tiếng thở dốc khàn khàn khêu gợi chợt rơi vào trong tai, vừa nhanh vừa gấp khiến tai anh tê dại. Trong lúc Thời Nghi đang ngơ ngẩn lại được người ngậm lay vành tay, dùng sức mút hôn, cổ họng anh lập tức tràn ra tiếng thở dốc liên tục, chậm rãi mang theo tiếng nức nở khó nhịn. Ngón tay Chung Tuấn Đồng càng tiến xuống sâu hơn trong quần lót của Thời Nghi, nhào nặn mấy lần rồi đưa đến sau huyệt, chậm rãi xoa xoa nơi đỏ hồng có nếp nhăn này, khiến nó hơi mềm ra rồi mới đưa ngón tay tiến vào.
Thời Nghi thấp giọng thở gấp, lại được Chung Tuấn Đồng hôn một cái lên mặt, rõ ràng là một cái hôn trong sáng nhưng động tác trên tay hắn lại hoàn toàn trái ngược.
"Mấy ngày hôm nay không làm, có hơi chặt."
Hai người không hẹn mà cùng nhớ lại lần làm tình điên cuồng đau đớn lẫn với nước mắt không tình nguyện hước kia, Chung Tuấn Đồng thực sự hối hận, cũng chỉ có thể cẩn thận liếm hôn cổ Thời Nghi, khiến anh run rẩy từng cơn, cam kết nói: "Lần này sẽ không để anh đau nữa, sẽ giúp anh thoải mái."
Sau khi mở rộng xong xuôi, miệng huyệt đã trơn ướt, quen thuộc hấp háy, tựa như nhụy tường vi. Một chân Thời Nghi được Chung Tuấn Đồng nâng lên, đặt trên vai hắn. Ánh mắt Chung Tuấn Đồng giờ phút này đã như có lửa đôt, đồng tử đen kịt, con ngươi mang tình cảm mãnh liệt, chăm chú nhìn Ihời Nghi, như là muốn nhờ vậy mà xác nhận sự tồn tại của anh.
Hắn vô cùng yêu thương Thời Nghi, theo bản năng mà quay đầu hôn lên cổ chân, môi lại chằn chọc lần theo cẳng chân đang run rẩy, hướng tới đùi trắng tuyết, cuối cùng ghé mặt lên vùng bụng ấm áp của Thời Nghi, hơi thở nóng bỏng hỗn loạn, trong lòng bỗng bình yên ấm áp.
"Cảm ơn anh đã đồng ý yêu em." Chung Tuấn Đồng nói.
Anh mắt của Thời Nghi vì động tình mà trở nên mông lung mê hoặc, không phải một người đàn ông nhàm chán vô vị mà là một người đàn ông có thể dấy lên ham muốn cùng yêu thương của người kia, "Em nói gì vậy?" Bên tai anh lúc này dường như chỉ còn tiếng ù ù, mọi âm thanh đều đã bị tình dục quấn lấy.
Chung Tuấn Đồng cũng không tiếp tục nói, chỉ kéo quần lót của Thời Nghi ra, để nó treo lủng lẳng bên chân, dùng sức giữ lấy cái chân đang được kê trên vai mình kia, thân thế chậm rãi chuyến động, đỡ lấy dương v*t tráng kiện chặn cửa huyệt trơn ướt rồi từ từ đưa vào.
Thời Nghi nắm lấy cánh tay Chung Tuấn Đồng đang chống bên cạnh anh, cảm thụ thứ kia đi vào đến tận gốc, tràng thịt căng mịn mềm nóng có chút khó chứa nối thứ to lớn của đôi phương, lại vân theo động tác của Chung Tuấn Đồng mà mị hoặc mút lấy.
"Ư... a... Lớn quá!"
Những câu nói không thế hoàn chỉnh liên tiếp vang lên, đuôi mắt tựa như được khói chiểu thiêu đôt, từng đóa hoa nở rộ lại khiến nhịp tim Chung Tuấn Đồng tăng thêm.
"Tuấn... Tuấn Đồng, em nhẹ một chút."
Chung Tuấn Đồng ngậm lấy hai đóa hoa đỏ sẫm lặng lẽ dựng cao trước ngực Thời Nghi, dùng sức mút vào, tựa như đứa trẻ đang bú sữa, động tác eo lại càng thêm mạnh bạo điên cuồng.
Thời Nghi nhỏ giọng rên ri, không thể chịu được đau ngứa trước ngực mà kêu lên, "A! Đau!" Lại dùng một cái chân khác sượt sượt qua eo Chung Tuấn Đồng, nhẹ giọng cầu xin: "Trầy da mất, van em đó Tuấn Đồng, đừng cắn."
Thế nhưng Chung Tuấn Đồng chỉ lo gọi tên anh, vừa ra vào vừa lung tung gọi Thời Nghi, thỉnh thoảng côn lẫn vào hai tiếng "ca ca" quyến luyến.
Thời Nghi thoải mái đên run rấy cả người, đầu lưỡi mềm không tự chủ mà liếm quanh môi, lại bị Chung Tuấn Đồng mạnh mẽ mút lây.
Đầu lưỡi anh bị người mút, nói cũng không rõ ràng, chỉ có thể khẽ nói một câu "Em bắt nạt anh" lẫn trong tiếng nước dính nhớp.
Chung Tuân Đổng dùng sức tiến vào nơi sâu, tàn nhân chạm lên nơi mân cảm của Thời Nghi, lại gắng sức ép nắn hai hạt đậu mềm mại nho nhỏ trước ngực, không ngừng khiến Thời Nghi đạt tới cao hào.
Gương mặt ửng hổng của Thời Nghi còn vương chút nước măt chưa khô, tựa như bóng tinh tú dưới mặt biên vậy.
Anh là bờ biển bình yên hiền dịu của Chung Tuấn Đồng, đồng ý cho hắn trở thành chú cá duy nhất bơi trong đó, cho hắn hít thở, cho hắn tùy ý đòi lấy anh.
Chung Tuấn Đồng xoa nắn dương v*t mềm xuống sau khi bắn tinh của Thời Nghi, cúi đầu hôn lên mắt anh, đè nén dục vọng khổng lồ, thành kính nghiêm túc mà nói với đôi phương, "Bắt nạt anh là bởi em yêu anh, em quá yêu anh, Thời Nghi à."
Thời Nghi khi bị đối xử như vậy cũng không khóc vì không thoải mái, lúc này nghe những lời này lại cảm thấy tủi thân, nhỏ giọng thút thít: "Tuấn Đồng, em làm sao vậy chứ?"
Chung Tuấn Đồng như một chú chó cỡ lớn mà dụi dụi bên cần cổ đã đỏ bừng của Thời Nghi, thig thầm lung tung: "Em hư như vậy đấy. Thế nhưng anh vẫn phải yêu em. Anh vẫn sẽ yêu em mà, không phải sao?"
Thời Nghi không nói ra lời, thấp giọng khóc lên.
Chung Tuấn Đồng biết đáp án từ những giọt lệ của anh, hôn khô nước mắt lại có nước mắt mới chảy ra, thế nhưng hắn làm vậy không biết chán, cũng khổng biết mệt mỏi là gì mà làm tình.
Đêm khuya, London lại đổ mưa. Cơn mưa này quả thực triền miên không dứt.
Thời Nghi buồn ngủ vùi mình trong lổng ngực Chung Tuấn Đồng, rõ ràng đã không còn chút khí lực nào thê nhưng vân muốn nắm chặt tay hắn mới an tâm thiếp đi.