Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Rạng đông, trong căn phòng đóng kín rèm ánh sáng lờ mờ.
Phương Thư Mạn nằm nghiêng trên giường ôm một con khủng long vào lòng ngủ say.
Màn hình của chiếc điện thoại di động đặt bên gối bỗng nhiên sáng lên, cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại cũng đột ngột vang vọng cả phòng ngủ.
Phương Thư Mạn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô mơ mơ màng màng cầm lên xem thử, híp mắt nhìn ID người gọi rồi lập tức nhận máy.
“Alo, thầy ạ.” Phương Thư Mạn vừa ngồi dậy vừa nói.
Cô dụi mắt, lắng nghe Ngụy Lộ Sinh ở đầu dây bên kia nói rất nhanh: “Tới đây nhanh lên, có ba người chết vì tai nạn giao thông vừa được đưa đến đây, hôm nay bận quá.”
“Vâng ạ.” Trong giọng nói của Phương Thư Mạn còn mang theo chút khàn khàn vừa mới tỉnh ngủ, “Bây giờ em qua đó liền, thưa thầy.”
Sau khi cúp điện thoại, Phương Thư Mạn lập tức xuống giường đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Rửa mặt sửa soạn xong, cô cầm điện thoại di động trên giường lên đặt một chiếc xe.
Chưa tới mấy phút sau, Phương Thư Mạn đã ngồi vào một chiếc BYD màu trắng.
Hiện tại vẫn chưa đến năm giờ.
Cô đặt túi xách lên đùi, giơ hai tay gom gọn tóc, khéo léo búi tóc lại rồi dùng dây cao su màu đen trên cổ tay buộc chặt lại.
Từ lúc Phương Thư Mạn lên xe, anh trai tài xế cứ liên tục liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu.
Phương Thư Mạn cảm thấy chắc là anh ta đang tưởng cô có người nhà vừa mới qua đời.
Dù sao ai lại rãnh rỗi chạy đến nhà tang lễ vào giờ này chứ?
Căn phòng Phương Thư Mạn thuê cách nhà tang lễ không quá xa, bình thường cô chỉ cần ngồi một chuyến xe buýt là đến nơi, chưa đầy hai mươi phút.
Lần này đặt xe qua app, tình cờ lại đang ngoài giờ cao điểm nên chưa đến mười phút sau cô đã tới nơi.
Sau khi đến nhà tang lễ, Phương Thư Mạn tới phòng thay đồ của nhân viên để thay quần áo làm việc. Chờ đến khi cô thay quần áo xong bước ra, cộng sự của cô là Trần Hâm Nguyệt, thầy và Đinh Khai Chiêu cũng đã đến.
Có ba người vừa qua đời, Ngụy Lộ Sinh và Đinh Khai Chiêu mỗi người phụ trách một người, Phương Thư Mạn và cộng sự Trần Hâm Nguyệt cùng nhau phụ trách một người.
Người quá cố mà các cô phụ trách bị gãy một chân, trên người còn có nhiều vết bầm tím sâu hoặc nông, nghiêm trọng nhất là mặt, vì khuôn mặt người quá cố đã bị xe cán nát không còn thấy được hình dạng ban đầu.
Phương Thư Mạn và Trần Hâm Nguyệt cẩn thận khử trùng và sữa chữa lại thi thể cho người quá cố.
Sau khi khâu các vết thương trên thi thể người quá cố lại, các cô giúp người quá cố làm sạch cơ thể rồi thay quần áo, sau đó lại dùng công nghệ in 3D để trang điểm sửa soạn cho người quá cố.
Gần tám tiếng đồng hồ sau, Phương Thư Mạn và Trần Hâm Nguyệt mới hoàn thành xong công tác khâm liệm cho người quá cố này.
Phương Thư Mạn đầu tiên là dùng nước rửa tay khử trùng y tế, sau đó bắt đầu cởi áo choàng cách ly dùng một lần trên người. Trong lúc cởi áo choàng cách ly, cô đồng thời cởi găng tay cao su ra. Tiếp đó cô lại dùng nước rửa tay khử trùng, tháo mũ vệ sinh dùng một lần xuống, cuối cùng lại dùng nước rửa tay khử trùng qua một lần rồi tháo khẩu trang dùng một lần ra.
Tiếp theo, Phương Thư Mạn đến bên cạnh rửa tay, lại lần nữa dùng nước rửa tay khử trùng y tế, sau đó cùng cộng sự Trần Hâm Nguyệt đưa người quá cố đến phòng từ biệt.
Vợ của người quá cố sau khi nhìn thấy người chồng đã được nhân viên chỉnh hình trang điểm thì nhất thời xúc động bật khóc.
Trước khi rời khỏi phòng từ biệt, ánh mắt Phương Thư Mạn rơi vào cô bé đứng bên cạnh thi thể người quá cố.
Cô bé trông khoảng mười hai mười ba tuổi, lặng lẽ nhìn người đã khuất nằm trong quan tài.
Sau đó, Phương Thư Mạn nhìn thấy đôi mắt cô bé đỏe hoe, khóe môi hơi mở hé.
Cô không nghe thấy cô bé đó phát ra âm thanh gì, nhưng từ khẩu hình của cô bé có thể nhận ra là gọi một tiếng “Bố”.
Có lẽ là đang thì thầm với người bố của mình.
Cùng Trần Hâm Nguyệt bước ra khỏi phòng từ biệt, Phương Thư Mạn giơ tay ấn vào gáy, chậm rãi chuyển động cái cổ đau nhức.
Ngay lúc cô kéo lê hai chân tê mỏi bước xuống bậc thang, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói nhẹ nhàng: “Hai chị.”
Phương Thư Mạn và Trần Hâm Nguyệt không hẹn mà cùng quay đầu lại.
“Cảm ơn hai chị đã trang điểm cho bố em trông như đang ngủ.” Cô bé kia nói xong thì cúi đầu chào hai người thật sâu.
Không đợi Phương Thư Mạn và Trần Hâm Nguyệt có phản ứng lại, cô bé đã xoay người chạy về phòng từ biệt.
Lúc trở về phòng làm việc, Trần Hâm Nguyệt khẽ thở dài, nói: “Cô bé vừa rồi đáng thương thật, còn nhỏ tuổi mà đã mất bố rồi.”
Phương Thư Mạn lơ đãng ‘ừm’ một tiếng.
Cô cũng mất bố ở tuổi này, bố cô cũng qua đời trong một vụ tai nạn giao thông.
Nhưng điểm khác biệt giữa cô và cô bé này là cô bé còn mẹ, nhưng cô thì không.
Cái chết của bố cô năm đó khiến cô hoàn toàn mất đi chỗ dựa duy nhất trên đời này.
Cho đến khi…. sau này gặp được Tịch Thận Trạch.
Phương Thư Mạn có chút thất thần nghe Trần Hâm Nguyệt cầu nguyện: “Hy vọng công việc hôm nay đã kết thúc.”
“Chiếc giường của mình chắc là nhớ mình lắm.” Trần Hâm Nguyệt nói.
Phương Thư Mạn rút lại dòng suy nghĩ sắp trôi xa của mình, bật cười nhắc nhở cô ấy: “Ai lại nói như thế.”
Trần Hâm Nguyệt vội vàng “phủi” ba tiếng.
Lúc hai người đến văn phòng, Ngụy Lộ Sinh đang ngồi trên ghế, vừa dùng tay đấm vào phần đùi đau nhức vừa nghe điện thoại.
Chờ Ngụy Lộ Sinh cúp điện thoại, Đinh Khai Chiêu đang định đi ăn cơm trưa hỏi một câu: “Thầy, hôm nay thầy muốn ăn món gì ạ? Để em đóng gói mang về cho thầy.”
Bận rộn từ lúc bình minh đến giữa trưa, đến mấy người trẻ tuổi như bọn họ còn hơi không chịu nổi chớ nói chi là Ngụy Lộ Sinh đã ngoài năm mươi tuổi.
Trước khi trả lời Đinh Khai Chiêu, Ngụy Lộ Sinh còn nói một chuyện khác: “Lát nữa sẽ có đội pháp y đến khám nghiệm tử thi, chắc là khoảng mười phút nữa họ sẽ đến nơi. Hôm nay Tiểu Trương chuyên phụ trách công tác tiếp đón nghỉ phép, vậy thì ai trong số ba người các em ai sẽ đi qua đó tiếp đón, dẫn đường cho đội pháp y?”
Phương Thư Mạn lập tức nói: “Để em đi cho thầy.”
Trần Hâm Nguyệt biết Phương Thư Mạn đang tránh ở riêng với đàn anh, bèn nói: “Vậy em với đàn anh đi mua cơm ạ.”
“Mạn Mạn, cậu vẫn ăn như cũ sao?” Trần Hâm Nguyệt chủ động hỏi Phương Thư Mạn.
Phương Thư Mạn mỉm cười gật đầu: “Ừm, vẫn như cũ.”
Cô trả lời Trần Hâm Nguyệt xong lại nói với bọn họ: “Em ra cửa chờ người trước.”
Tuy rằng hai ngày trước đã lập thu, nhưng lúc này vẫn đang là mùa hè nóng bức, thời tiết cũng gay gắt không kém gì tháng Sáu tháng Bảy, chưa kể còn đang là thời điểm nóng nhất trong ngày.
Từ lúc làm việc trong phòng hóa trang là Phương Thư Mạn đã đổ mồ hôi, mặc dù trong phòng hóa trang luôn bật điều hòa.
Bây giờ cô đội cái nắng chói chang đi bộ đến tận cổng nhà tang lễ, lại phải đứng phơi nắng dưới ánh mắt trời gay gắt đợi người đến, có cảm giác như mình sắp bị nướng chín đến nơi.
Chỉ mười phút thôi mà tưởng chừng như mười thế kỷ đã trôi qua.
Một lát sau, một chiếc SUV màu đen từ từ tiến vào bãi đậu xe trống phía trước cổng nhà tang lễ.
Bốn cửa xe lần lượt bị người bên trong đẩy ra, sau đó có bốn người bước xuống xe.
Phương Thư Mạn tiến lên một bước, vừa định hỏi bọn họ có phải là đội pháp y đến khám nghiệm tử thi hay không, ánh mắt chợt bắt gặp một bóng người cao lớn.
Người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen, vạt áo sơ mi được nhét gọn vào thắt lưng.
Anh đeo một cặp kính viền bạc, vẻ mặt lạnh lùng bước ra phía sau xe, lấy hộp dụng cụ dùng để giải phẫu trong cốp xe ra.
Phương Thư Mạn cảm giác lúc anh bước xuống xe có liếc mắt nhìn cô, hai người từng nhìn nhau trong một cái chớp mắt.
Nhưng bởi vì tầm mắt của anh không hề dừng lại giây nào, cho nên cô lại hoài nghi liệu có phải mình đã nhìn nhầm hay không.
Phương Thư Mạn sửng sốt đằng hắng giọng, nói không thành lời.
Mãi cho đến khi anh và các đồng nghiệp cầm dụng cụ đi tới, Phương Thư Mạn mới hoàn hồn lại, giả vờ bình tĩnh nói: “Chào các anh, tôi là nhân viên nhà tang lễ phụ trách dẫn các anh đến phòng giải phẫu.”
Chàng trai cầm máy ảnh đứng bên cạnh anh lịch sự mỉm cười trả lời Phương Thư Mạn: “Làm phiền cô rồi.”
Nhưng anh lại không trả lời cô, cũng không gật đầu tỏ vẻ đáp lại.
Phương Thư Mạn xoay người, đi lên trước dẫn đường cho đội pháp y.
Từ cổng nhà tang lễ đến cửa phòng giải phẫu không xa cũng không gần, nhưng lần này lại trở nên vô cùng xa xôi, rồi lại tựa như đang ở gần ngay trước mắt.
Phương Thư Mạn cũng không biết mình đã dẫn bọn họ đến trước cửa phòng giải phẫu bằng cách nào.
Dọc đường đi tới đây tâm trí của cô như lạc vào cõi mộng, trong đầu vô thức hiện ra rất nhiều hình ảnh, nhưng lại chẳng nghĩ ra được điều gì.
Trong lòng luôn có một giọng nói vang lên.
Tịch Thận Trạch.
Tịch Thận Trạch.
Là Tịch Thận Trạch.
Tịch Thận Trạch, thiên tài pháp y trẻ tuổi nhất của Trung tâm Giám định Pháy y Đại học Y thành phố Thẩm, tuy rằng năm nay mới 27 tuổi nhưng đã tham gia giải phẫu gần một ngàn bộ thi thể, trong đó chỉ riêng anh đã đứng mổ chính hơn 400 thi thể.
Đây là một sự thật mà giới pháp y đều biết.
Kỳ thật Phương Thư Mạn cũng có nghe nói.
Dù sao giới pháp y cũng không quá lớn, nhân viên khâm liệm cũng giống như bác sĩ pháp y, là một nghề có liên quan mật thiết đến cái chết. Anh lại nổi bật trong giới pháp y như vậy, cô muốn tránh tin tức của anh cũng khó.
Phương Thư Mạn chỉ là không ngờ rằng cô chỉ thay mặt đồng nghiệp nghỉ phép hôm nay tới tiếp đón một đội pháp y lại tình cờ là đội của Tịch Thận Trạch.
Hôm nay Tịch Thận Trạch dẫn đội của mình đến nhà tang lễ làm khám nghiệm tử thi, đương nhiên là nhận được ủy thác của người nhà nạn nhân.
Vốn dĩ cộng sự của anh là Tần Chi Giác sẽ đi cùng anh tới đây, nhưng vì hai ngày trước Tần Chi Giác bận đi công tác, hôm nay chuyến tàu về trễ nửa tiếng, cho nên anh ấy vẫn đang vội vã chạy qua đây.
Người nhà nạn nhân đang ở trước cửa phòng giải phẫu chờ đội pháp y, Phương Thư Mạn dẫn đội của Tịch Thận Trạch tới, đang muốn xoay người rời đi thì Tịch Thận Trạch đột nhiên lên tiếng.
Giọng nói của anh lạnh lùng lại xa cách, hờ hững nói với Phương Thư Mạn: “Tôi có một đồng nghiệp khoảng mười lăm phút nữa mới tới, đến lúc đó phiền cô dẫn anh ấy tới đây giúp tôi.”
Phương Thư Mạn thoáng sửng sốt, khẽ gật đầu đồng ý: “Được.”
Sau đó Tịch Thận Trạch bị người nhà nạn nhân vây quanh, không ngừng giải đáp các vấn đề mà người nhà họ đặt ra, bao gồm cả việc liệu họ có thể xem quá trình khám nghiệm tử thi hay không.
Phương Thư Mạn nghe Tịch Thận Trạch đồng ý với vợ của nạn nhân là để cho cô ấy xem toàn bộ quá trình khám nghiệm tử thi.
Làm việc ở nhà tang lễ mấy năm qua, thật ra Phương Thư Mạn đã quan sát khá nhiều hiện trường khám nghiệm tử thi.
Nhưng không biết là lần này cô có cơ hội quan sát nữa không.
Mười phút sau, Phương Thư Mạn gặp vị đồng nghiệp mà Tịch Thận Trạch nhắc đến ở cổng nhà tang lễ.
Đối phương bước xuống khỏi taxi, đầy vẻ phong trần mệt mỏi, nhìn thấy Phương Thư Mạn mặc đồng phục công tác màu đen của nhà tang lễ thì trực tiếp báo tên, nghề nghiệp và lý do: “Xin chào, tôi là Tần Chi Giác, pháp y của Trung tâm Giám định pháp y đại học thành phố Thẩm, tôi đến đây để làm giải phẫu.”
Trong lúc Phương Thư Mạn dẫn đối phương đến phòng giải phẫu, Tần Chi Giác đột nhiên nói một câu: “Trông cô quen quen.”
Phương Thư Mạn không hiểu, nhưng khẽ cười đáp: “Chắc là tôi có khuôn mặt đại chúng.”
Tần Chi Giác vận dụng trí nhớ cực tốt suy nghĩ vài giây, thật sự đã nhớ ra Phương Thư Mạn giống ai.
Nhưng anh ấy không thể nói, quá mạo muội.
Bởi vì… Phương Thư Mạn rất giống một xác chết nữ mà anh ấy từng giải phẩu.
Lần giải phẫu đó vốn nên do cộng sự của anh ấy là Tịch Thận Trạch mổ chính, nhưng cuối cùng lại đổi thành anh ấy mổ chính.
Lúc Phương Thư Mạn dẫn Tần Chi Giác đến cửa phòng giải phẫu, những người khác có lẽ đã vào phòng giải phẫu, bởi vì chỉ có Tịch Thận Trạch còn đứng ở ngoài cửa.
Hình như anh đang đợi vị pháp y họ Tần này đến.
Tần Chi Giác vừa thấy Tịch Thận Trạch thì thở phào nhẹ nhõm, nói: “Đến kịp rồi, không muộn.”
Tịch Thận Trạch không nói gì thêm, xoay người muốn cùng Tần Chi Giác vào phòng giải phẫu.
Đúng lúc này, Phương Thư Mạn cố lấy hết can đảm hỏi: “Xin hỏi… Tôi có thể đứng bên cạnh quan sát quá trình giải phẫu không?”
Lúc cô nói câu này, ánh mắt vẫn nhìn Tịch Thận Trạch.
Bởi vì vừa rồi thấy cô quen quen mà lầm tưởng nên trong lòng Tần Chi Giác ít nhiều cũng cảm thấy có lỗi với cô. Anh ấy định trả lời Phương Thư Mạn là để anh ấy vào hỏi người nhà giúp cô, nếu như người nhà đồng ý thì cô có thể đi vào quan sát.
Nhưng Tần Chi Giác vừa mới mở miệng, còn chưa kịp phát ra âm thanh thì Tịch Thận Trạch đứng bên cạnh đã lạnh lùng đáp lại cô gái: “Không được.”
Giọng điệu cứng rắn như thể cô nhân viên nhà tang lễ trước mắt này đã đắc tội với anh vậy, còn là tội lỗi không thể tha thứ.
Phương Thư Mạn cũng không cảm thấy mất mát.
Nếu lần này không được, sau này có cơ hội cô lại quan sát thôi.
“Được.” Cô hơi cúi người, lấy lùi làm tiến trả lời họ: “Vậy không quấy rầy các anh nữa.”
Tịch Thận Trạch không để ý đến cô, lập tức đẩy cửa phòng giải phẫu ra.
Sau đó, Tần Chi Giác đi theo Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn vừa định nhấc chân rời đi cùng nghe thấy một tiếng hừ lạnh.
Tần Chi Giác: “…?”
Phương Thư Mạn mím môi, thở dài trong lòng.
Chắc là anh ghét cô lắm.