Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phương Thư Mạn nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng của Tịch Thận Trạch, mỗi lần anh nói “Xin lỗi”, cô đều bao dung đáp lại: “Không sao.”
“Không sao đâu, anh Thận.” Cô dịu dàng đáp lại lời xin lỗi của anh.
Vốn dĩ không phải lỗi của anh.
Nhưng anh tự trách mình, anh cảm thấy là do mình không bảo vệ được cô nên mới khiến cô phải chịu nhiều đau khổ như vậy.
Thế nên Phương Thư Mạn không nói nhiều, anh xin lỗi cô thì cô tiếp lời, rồi bảo với anh rằng cô không sao, cô ổn.
Đợi đến khi cảm xúc của Tịch Thận Trạch đã bình tĩnh lại đôi chút, Phương Thư Mạn mới cất giọng mềm mại hỏi anh: “Xem phim cùng em nhé?”
Tịch Thận Trạch gật đầu.
“Anh đi rửa mặt trước, em xem trước xem muốn coi phim gì.” Anh xoa mặt cô, giọng hơi khàn khàn còn mang theo chút âm mũi.
Phương Thư Mạn đi theo anh ra ngoài, hỏi: “Anh có muốn xem phim gì không?” Sau đó lại nói, “Em muốn tìm một bộ phim mà chúng ta đều muốn xem.”
Tịch Thận Trạch đáp lại: “Vậy em chờ anh một chút, anh rửa mặt xong sẽ qua chọn cùng em.”
Cô cong môi cười, vui vẻ gật đầu: “Ừm!”
Khi Tịch Thận Trạch vào nhà vệ sinh rửa mặt, Phương Thư Mạn trở về phòng khách, chủ động chọn phim trước.
Cô vốn tưởng rằng sẽ rất khó để nói rõ ràng chuyện năm đó với anh, nhưng khi cô thực sự nói ra, cô mới phát hiện thì ra cũng không khó khăn lắm.
Có lẽ là vì cô không nhắc đến việc cô đã khốn khổ thế nào vào lúc đó, hoặc cũng có thể chỉ đơn giản là vì cô muốn để quá khứ trôi qua, cô hy vọng từ nay về sau trong lòng họ sẽ không còn bất kỳ khoảng cách nào nữa.
Người ta vẫn nói rằng gương vỡ khó lành, cho dù có lành lại thì cũng sẽ có vết nứt, cuối cùng hai người vẫn sẽ vì lý do chia tay trước đó mà chia tay một lần nữa.
Nhưng Phương Thư Mạn không còn là Phương Thư Mạn trước đây nữa.
Bây giờ cô đã có thể tự bảo vệ mình, không còn bị bất kỳ ai khống chế.
Hơn nữa, cô bây giờ đã có nhiều dũng khí hơn để đối mặt với cuộc sống.
Huống hồ, cô còn có Tịch Thận Trạch.
Đối với Phương Thư Mạn mà nói, Tịch Thận Trạch chính là chỗ dựa lớn nhất của cô.
Anh có đủ khả năng để làm chỗ dựa cho cô.
Cô không sợ.
Cô sẽ không bao giờ sợ nữa.
Lúc Tịch Thận Trạch ra khỏi nhà vệ sinh đi về phía ghế sofa phòng khách, Phương Thư Mạn vẫn luôn nhìn anh cười, trông rất ngây thơ.
Tịch Thận Trạch không khỏi cong môi, anh ngồi xuống bên cạnh cô, rất tự nhiên ôm cô vào lòng, cười khẽ nói: “Ngốc quá.”
Phương Thư Mạn khẽ hứ một tiếng: “Anh xem xem muốn xem phim nào.”
Tịch Thận Trạch nói: “Em nói thử xem em muốn xem phim gì, để anh coi có phải là bộ phim anh cũng muốn xem không.”
Phương Thư Mạn nghiêng đầu dựa vào anh, vừa lướt điện thoại vừa nói với anh: “《Chỉ sống một lần》, 《Cuốn theo chiều gió》, 《Phong lưu một đêm》, 《Không thể chạm tới》…”
Tịch Thận Trạch trêu cô: “Em thích phim có tên bốn chữ hơn à?”
Phương Thư Mạn: “……《Người đưa tiễn》.”
“Phim này không phải bốn chữ.”
Tịch Thận Trạch buồn cười hỏi: “Chưa bao giờ xem sao?”
Phương Thư Mạn lắc đầu.
“Phim nào chưa xem?” Anh lại hỏi.
Phương Thư Mạn nói: “《Phong lưu một đêm》.”
Nói xong lại thao thao bất tuyệt kể với anh: “Qua bộ 《Cuốn theo chiều gió》 em mới biết đến bộ phim này, hai bộ phim này đều do cùng một nam chính đóng, xem đánh giá cũng khá cao, trong phần bình luận cũng nói rằng bộ phim này rất hay, cho nên em đã đánh dấu lại, nhưng vẫn chưa có cơ hội xem.”
“Vậy thì xem bộ này đi.” Anh nói.
Phương Thư Mạn muộn màng nhận ra: “Anh muốn xem không? Nếu anh không muốn xem thì chúng ta đổi sang một bộ chúng ta đều muốn xem…”
“Muốn xem,” Tịch Thận Trạch dịu dàng đáp lại, “Xem bộ này đi.”
“Trông có vẻ là phim hài nhẹ nhàng, vừa hay có thể thư giãn tinh thần.”
Phương Thư Mạn mỉm cười: “Được.”
Bộ phim này là phim đen trắng thời kỳ đầu, nhưng không ảnh hưởng đến việc nó hay.
Hơn nữa, như Tịch Thận Trạch đã nói, đây là một bộ phim hài nhẹ nhàng, thỉnh thoảng Phương Thư Mạn sẽ bật cười.
Nam nữ chính trong phim cũng vì hiểu lầm mà bỏ lỡ nhau, nhưng cuối cùng vẫn quyết định bất chấp chạy đến bên nhau.
Cảnh phim khiến Phương Thư Mạn xúc động nhất là khi nữ chính nhận ra mình đã thích nam chính, cô ấy đã rất dũng cảm tỏ tình với nam chính: “Em không thể để anh biến mất khỏi cuộc đời em, không có anh, em không thể sống tiếp.”
Phương Thư Mạn nghĩ đến chính mình.
Trước đây cô có thể chịu đựng được việc mất Tịch Thận Trạch, miễn là Tịch Thận Trạch khỏe mạnh, bất kể cuối cùng anh kết hôn với ai, sinh con với ai, miễn anh vẫn sống bình an hạnh phúc là cô có thể tiếp tục sống.
Nhưng sau khi mất đi rồi lại tìm được, Phương Thư Mạn không thể chấp nhận được cuộc sống không có anh nữa.
Cô lồng những ngón tay của mình vào ngón tay anh, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Ngay sau đó, Tịch Thận Trạch nâng bàn tay đang nắm chặt của họ lên, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô.
Mặc dù là một bộ phim hài nhẹ nhàng hầu như không có điểm ngược nào, nhưng Phương Thư Mạn vẫn khóc khi thấy nữ chính dũng cảm theo đuổi tình yêu.
Khi bộ phim kết thúc, Phương Thư Mạn còn có chút tiếc nuối, cô dựa vào lòng Tịch Thận Trạch, thỏa mãn thở dài: “Hay quá, không hổ danh là phim được đánh giá cao.”
Sau đó, cô ngẩng mặt lên nhìn Tịch Thận Trạch, giọng đầy mong đợi hỏi: “Anh có thích không?”
“Ừ, thích.” Anh cười đáp, “Một bộ phim rất hay.”
Phương Thư Mạn vui vẻ nói: “Có thời gian chúng ta sẽ xem lại lần hai!”
“Được.” Anh vui vẻ đồng ý.
Phương Thư Mạn quay người, lại chui vào lòng anh, hỏi: “Anh Thận, nhẫn đâu rồi?”
“Anh có thể cho em xem chiếc nhẫn anh làm được không?” Cô nhìn anh đầy mong đợi.
“Không có ở đây,” Tịch Thận Trạch thở dài nói, “Anh để ở nhà ông nội rồi.”
“Đợi khi nào về nhà ông nội thì anh sẽ đưa cho em xem.”
Phương Thư Mạn vui vẻ hơn một chút, gật đầu: “Ừm.”
“Anh bàn với em một chuyện,” Tịch Thận Trạch nói, “Vừa nãy anh hỏi trong nhóm trung tâm giám định thì mọi người nói thứ Bảy này đều rảnh, thứ Bảy em được không?”
“Nếu được thì chúng ta gọi họ ra ngoài ăn một bữa, đã hẹn từ lâu rồi.”
Phương Thư Mạn cong mày gật đầu, nhanh nhảu nói: “Em được ạ.”
“Vậy thì quyết định thứ Bảy này đi.” Tịch Thận Trạch hỏi Phương Thư Mạn, “Em muốn ăn gì?”
Phương Thư Mạn cười khúc khích: “Mời mọi người đi ăn mà hỏi ý kiến em thì liệu có hay lắm không?”
“Có gì mà không hay chứ.” Tịch Thận Trạch thản nhiên trả lời.
Phương Thư Mạn suy nghĩ nghiêm túc một lúc rồi hỏi: “Hay là ăn món địa phương đi? Đến lúc đó xem họ thích ăn gì rồi gọi món đó.”
Tịch Thận Trạch thở dài bất lực.
Cô tiến lại gần, nghiêng đầu hôn lên mặt anh, giọng điệu mềm mại như đang nũng nịu: “Dù sao cũng là mời mọi người đi ăn mà.”
“Được rồi~” Anh kéo dài giọng đáp lại, giọng điệu như không còn cách nào khác với cô: “Nghe em.”
“Còn một chuyện nữa.” Tịch Thận Trạch vừa dứt lời thì Phương Thư Mạn đã mở to mắt ngạc nhiên.
Cô không thể tin nổi: “Còn chuyện gì nữa sao?”
Tịch Thận Trạch nhướng mày, nói với cô: “Tìm thời gian rảnh cùng anh đến nhà thầy Triệu ăn bữa cơm nhé.”
Anh giải thích với cô: “Hôm nay ở bệnh viện chẳng phải đã gặp Triệu Lạc Nhân sao, vốn định rảnh rỗi thì gọi cô ấy và chồng cô ấy đi ăn, cô ấy lại bảo vậy thì đến nhà ăn đi.”
Giải thích xong, Tịch Thận Trạch lại cười hỏi Phương Thư Mạn: “Đi không?”
Phương Thư Mạn giả vờ bình tĩnh: “Đi chứ, sao lại không đi.”
Tịch Thận Trạch bị dáng vẻ bình tĩnh nhưng cố gượng của cô làm cho phì cười.
Phương Thư Mạn xấu hổ bịt miệng anh lại, không cho anh cười thành tiếng.
Tịch Thận Trạch kéo tay cô xuống, thở dài một tiếng, nói: “Em ngốc quá đi, sao lại nghĩ anh và cô ấy có gì?”
Phương Thư Mạn chu môi, nghiêm túc trả lời anh: “Hai người là thanh mai trúc mã mà.”
Tịch Thận Trạch có chút không nói nên lời: “Vậy anh và Nghê Nghê còn là thanh mai trúc mã hơn chứ?”
“Nhưng anh và Triệu Lạc Nhân cùng tuổi lại cùng cấp, đại học lại học cùng trường, một người học lâm sàng, một người học pháp y, rất xứng đôi.”
“Cô ấy vừa xinh đẹp lại giỏi giang, tính tình thì tự tin phóng khoáng, đến con gái như em cũng thích nữa là.”
Tịch Thận Trạch vừa định nói chuyện thì Phương Thư Mạn lại nghiêm túc nói: “Trong lòng em, những cô gái như cô ấy hay Nghê Nghê mới xứng với anh.”
“Nhưng anh lại chọn em.”
Một con người vô cùng bình thường.
Tịch Thận Trạch nghe xong lời Phương Thư Mạn nói thì im lặng, sau đó mới nói với cô: “Không phải anh chọn em, mà là anh yêu em.”
“Người anh yêu là em, đương nhiên phải ở bên em.”
Phương Thư Mạn ngây ngốc nhìn anh, ánh mắt đờ đẫn.
Anh không phải là người dễ dàng chủ động nói về tình yêu.
Lúc mới yêu, anh cũng chỉ chủ động nói thích cô một lần khi tỏ tình.
Sau này đều là cô nói với anh hết lần này đến lần khác rằng: “Em rất thích anh, em rất yêu anh…”
Sau đó cô sẽ nhận được lời đáp lại của anh, anh sẽ nói với cô những lời giống hệt như vậy, rằng: “Anh rất thích em, anh rất yêu em.”
Trong những lời đáp lại tình cảm của cô, anh chưa bao giờ nói chữ “cũng”.
Phương Thư Mạn từng rất khó hiểu hỏi anh, tại sao không phải là “Anh cũng rất thích em” và “Anh cũng rất yêu em”.
Anh trả lời: “Không phải vì em thích anh, yêu anh mà anh mới bắt đầu thích em, yêu em.”
“Thư Thư,” Giọng nói của Tịch Thận Trạch rất dịu dàng, “Em luôn nhìn thấy ưu điểm của người khác, nhưng lại bỏ qua những điều tốt đẹp của chính mình.”
Anh bắt đầu kể vanh vách những điểm sáng của cô: “Em lạc quan, dũng cảm, có sức sống mãnh liệt, lại có khả năng cảm nhận hạnh phúc và niềm vui đặc biệt mạnh mẽ.”
“Em bảo Triệu Lạc Nhân và Nghê Nghê tự tin phóng khoáng, nhưng anh lại thích sự nhút nhát e thẹn của em, em đáng yêu lắm, em có biết không?”
Phương Thư Mạn được Tịch Thận Trạch khen đến nỗi má ửng hồng, mím môi cười.
Tịch Thận Trạch vẫn còn nói: “Em thấy hai người họ đều rất giỏi, nhưng trong chuyên ngành của em, em cũng là một nhân viên khâm liệm rất giỏi.”
“Em lấy chuyên ngành của người khác ra so sánh với người ta thì đương nhiên là không bằng rồi, đặt hai người họ vào chuyên ngành của em, bọn họ cũng không bằng em đâu.”
Không hiểu sao, Phương Thư Mạn đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên ăn cơm với Nghê Hân Vân sau bảy năm không gặp, Nghê Hân Vân đã cảm thán nói nghề nghiệp của cô thật ngầu.
“Em có một trái tim rất nhạy cảm và tinh tế. Em rất giỏi trong việc khám phá những khoảnh khắc tươi đẹp dễ bị bỏ qua trong cuộc sống. Em có đôi mắt thật đẹp và một trái tim trong sáng.”
Tịch Thận Trạch dừng lại giây lát rồi nói rõ từng chữ với cô: “Em nên biết rằng, một người tốt như em là độc nhất vô nhị.”
“Em không cần phải so sánh mình với bất kỳ ai, cũng không cần phải thay đổi bất cứ điều gì.” Anh nhìn cô, đôi mắt đen láy như mực dâng trào sự dịu dàng và tình cảm chỉ dành riêng cho cô, khẽ thì thầm: “Bởi vì người anh yêu chính là em như thế này.”
Tịch Thận Trạch giơ tay vuốt ve khuôn mặt cô, khóe miệng nở nụ cười nói: “Vì vậy, em hãy cứ là chính mình, anh sẽ yêu em.”
“Yêu em vô điều kiện, mãi mãi yêu em.”
Phương Thư Mạn nghiêng người ôm Tịch Thận Trạch.
Đôi tay cô siết chặt lấy cổ anh.
Bất chợt, lời nói nhẹ nhàng của Phương Thư Mạn vang lên bên tai anh: “Em yêu anh.”
Cô lại nói một lần nữa: “Em rất yêu anh.”
Tịch Thận Trạch ôm cô cười khẽ, đáp lại cô: “Anh biết.”
Anh nghiêng đầu, khẽ hôn vành tai gần như đỏ ửng của cô, cũng thì thầm bên tai cô một cách dịu dàng: “Anh yêu em nhất.”
“Xin lỗi, Thư Thư,” Tịch Thận Trạch vô cùng nghiêm túc hứa với Phương Thư Mạn: “Sau này sẽ không bao giờ để em không liên lạc được với anh nữa.”
–
[Lời tác giả]
Tịch Thận Trạch rất biết cách khẳng định Thư Thư, rất thích tình yêu của anh dành cho Thư Thư, không phải bắt cô thay đổi điều gì, mà là để cô dũng cảm là chính mình.