Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cả Họ Lẫn Tên - Ngải Ngư
  3. Chương 54: Chín năm
Trước /95 Sau

Cả Họ Lẫn Tên - Ngải Ngư

Chương 54: Chín năm

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ngày cuối cùng của tháng Mười, Phương Thư Mạn phải làm thêm hai tiếng. Tịch Thận Trạch thì có thể tan làm bình thường, sau khi tan ca anh lái xe đến đón cô.

Anh ngồi trong xe trước lối vào nhà tang lễ chờ cô gần một tiếng đồng hồ, cô làm xong mới xách cặp đi ra.

Tịch Thận Trạch đẩy cửa xe xuống, vừa gọi cô vừa giơ tay vẫy: “Thư Thư!”

Phương Thư Mạn lập tức chạy đến chỗ anh.

“Bụng còn đau không?” Tịch Thận Trạch quan tâm hỏi.

Hôm qua trước khi đi ngủ bà dì cô đến thăm, cô phải uống thuốc giảm đau mới ngủ được, sáng nay trước khi đi làm lại uống thêm một liều thuốc giảm đau nữa.

Phương Thư Mạn mỉm cười đáp: “Không đau nữa rồi.” Nói xong cô lại cười, “Sáng nay không phải em đã nói với anh trên WeChat rồi sao, em không sao nữa rồi.”

Tịch Thận Trạch thở dài: “Ai mà biết em có đang cố chịu đựng hay không.”

Cuối tháng Mười sắp vào đông, nhiệt độ đã rất lạnh.

Tịch Thận Trạch nắm tay Phương Thư Mạn mới phát hiện tay cô lạnh ngắt.

Anh rất tự nhiên nắm tay cô trong lòng bàn tay mình, giúp cô xoa xoa, nhưng lông mày hơi nhíu lại, khẽ hỏi: “Sao tay lạnh thế?”

Phương Thư Mạn cười tươi: “Vừa đi bộ đến đây nên bị lạnh đấy, nhiệt độ bên ngoài quá thấp.”

“Dự báo thời tiết cho biết tối nay sẽ có đợt giảm nhiệt mạnh.” Tịch Thận Trạch nói rồi đưa cô đến ghế phụ.

Anh mở cửa xe cho Phương Thư Mạn, sau khi cô ngồi vào lại đóng cửa xe cho cô, sau đó mới vòng qua nắp capo, mở cửa xe ghế lái, lên xe.

Trên đường về nhà, Tịch Thận Trạch hỏi Phương Thư Mạn: “Em muốn ăn gì?”

“Em mệt quá, đầu óc không hoạt động được nữa rồi, vấn đề khó khăn như vậy để anh suy nghĩ đi.” Cô mệt mỏi dựa vào lưng ghế, lại thở dài thật sâu, nói: “Mùa đông đến là lại bận rộn hơn.”

Thời điểm này đi ăn ở đâu chắc cũng phải xếp hàng chờ. Chi bằng mua ít đồ về nhà nấu cho cô ăn.

Tịch Thận Trạch đang tính trong lòng xem sẽ nấu gì cho cô ăn, bỗng cô lại nói: “Hay là về nhà pha mì gói đi.”

Tịch Thận Trạch thở dài, đáp: “Được.”

Đến nhà, Phương Thư Mạn vào phòng tắm tắm trước, Tịch Thận Trạch phụ trách nấu mì. Mì dùng để nấu là loại cô đã tích trữ ở nhà trọ rồi mang sang đây, mì gói vị đậu chua. Nhưng Tịch Thận Trạch không chế mà là nấu, còn đập thêm bốn quả trứng ốp la.

Vì đang trong kỳ kinh nguyệt nên tốc độ tắm của Phương Thư Mạn tối nay nhanh hơn bình thường khá nhiều. Khi cô tắm xong đi ra, Tịch Thận Trạch vừa vặn múc hai bát mì luộc ra.

Phương Thư Mạn dùng mũ chụp tóc khô quấn tóc, trên người mặc áo choàng ngủ lông cừu màu san hô.

Cô đi đến bên bàn ăn, nhìn thấy hai bát mì nấu thì không khỏi cười nói: “Anh nếm thử xem có ngon không, dù sao thì đây cũng là loại mì em thích ăn nhất đấy.”

Tịch Thận Trạch lấy hai đôi đũa từ nhà bếp đưa cho Phương Thư Mạn một đôi, hai người ngồi đối diện nhau, trước khi bắt đầu ăn, Phương Thư Mạn quan sát Tịch Thận Trạch đã cầm đũa ăn miếng đầu tiên.

Biểu cảm của anh vẫn như thường, cũng không có gì thay đổi, không thể nhìn ra là thích hay không thích.

Phương Thư Mạn không nhịn được hỏi: “Thế nào? Ngon không?”

“Cũng được.” Thấy vẻ mặt cô đầy mong đợi, Tịch Thận Trạch buồn cười nói với cô, “Lúc cho gói gia vị vào anh gần như đã biết được mùi vị rồi.”

“Đậu chua trong gói gia vị giống với một loại dưa muối đậu mà anh đã ăn hồi nhỏ.”

“Là loại từng gói nhỏ đúng không? Đóng trong túi trong suốt, có thể nhìn thấy bên trong có đậu được bọc trong dầu đỏ và ớt.” Phương Thư Mạn nói.

Tịch Thận Trạch cười gật đầu, “Ừ.”

Phương Thư Mạn nói: “Từ nhỏ em đã thích ăn món dưa muối này.”

Nói xong, cô bắt đầu cúi đầu ăn ngấu nghiến, ăn được một nửa thì phát hiện dưới đáy bát còn có một quả trứng ốp la, Phương Thư Mạn rất ngạc nhiên nói: “Anh Thận, anh còn giấu một quả trứng ốp la dưới đáy bát nữa à!”

Tịch Thận Trạch mỉm cười: “Sợ em ăn không no.”

Phương Thư Mạn cười hì hì, rất hiểu biết về bản thân mình: “Em đúng là có thể ăn được.”

“Có thể ăn được là tốt.” Tịch Thận Trạch dừng lại giây lát, ngẩng đầu đánh giá cô rồi lại nói: “Nếu có thể tăng cân thêm chút nữa thì còn tốt hơn nữa.”

Vì đang cắn một miếng trứng ốp la nên giọng của Phương Thư Mạn nghe có vẻ hơi mơ hồ: “Yêu cầu này hình như hơi cao.”

“Không hề cao.” Tịch Thận Trạch nói: “Tăng lên 45 kg là vừa đẹp.”

Phương Thư Mạn chớp chớp mắt: “Tận 2 kg lận đó!”

Đối với cô mà nói thì thực sự có chút khó khăn.

Tịch Thận Trạch ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt hàm chứa ý cười: “Thử xem, chờ đến khi cân nặng của em đạt 45 kg, anh sẽ thưởng cho em.”

“Thưởng gì vậy?” Phương Thư Mạn thấy hứng thú.

Đột nhiên cô cảm thấy cũng không phải không thể thử thách tăng 2kg.

“Xem thử em muốn gì.” Tịch Thận Trạch mỉm cười nói: “Chỉ cần là thứ anh có thể cho được, em cứ nói.”

“Vậy thì em phải suy nghĩ thật kỹ đã.” Phương Thư Mạn vừa húp mì vừa vui vẻ nói.

Tịch Thận Trạch nhắc nhở: “Em cứ tăng lên 45kg trước đã.”

Phương Thư Mạn tràn đầy quyết tâm: “Chỉ 45kg thôi mà, em không tin mình không tăng lên được, cho dù một tháng chỉ tăng 0,5 kg thì bốn tháng cũng phải được 45kg chứ!”

Tịch Thận Trạch nhướng mày: “Vậy chờ xem.”

“Khoan đã, có giới hạn thời gian không?” Phương Thư Mạn rất nghiêm túc hỏi anh: “Hơn nữa, nếu không làm được thì sẽ bị phạt gì?”

Tịch Thận Trạch buồn cười nói: “Em còn mong đợi bị phạt sao?”

“Không phải thế,” Phương Thư Mạn giải thích: “Em chỉ muốn tìm hiểu toàn diện thôi mà.”

“Vậy thì bốn tháng nhé?” Tịch Thận Trạch thương lượng với cô, “Em vừa mới nói, cho dù một tháng chỉ tăng 0,5kg thì bốn tháng cũng có thể đạt đến 45kg.”

“Nếu phạt thì ngược lại với phần thưởng đi, nếu em không tăng cân thành công thì phải đồng ý với anh một điều kiện.”

Phương Thư Mạn cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, có thể là do bị phần thưởng mà anh đưa ra làm cho choáng váng, không suy nghĩ gì đã đồng ý.

“Được, vậy thì quyết định vậy đi.” Vừa lúc cô ăn hết mì, nói xong liền đứng dậy chạy đến phòng sách lấy giấy bút lại đây, muốn viết rõ ràng với anh.

Tịch Thận Trạch rất bất lực, anh cười hỏi: “Em còn sợ anh nói không giữ lời sao?”

Phương Thư Mạn khẽ hừ một tiếng: “Nói chung là cứ lưu lại bằng chứng đi.”

Cô muốn chơi, anh sẽ chơi cùng cô.

Tịch Thận Trạch viết nội dung cá cược, thời hạn, phần thưởng và hình phạt lên giấy.

Mỗi điều khoản đều được trình bày rõ ràng trên giấy trắng mực đen trước mắt họ, sau đó là Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn lần lượt ký tên, cuối cùng Phương Thư Mạn còn thêm ngày ký tên, ngày 31 tháng 10 năm 2025.

Một lát sau, sau khi đi cất giấy vào ngăn kéo của phòng làm việc, Phương Thư Mạn quay lại thì rẽ vào bếp.

Tịch Thận Trạch đang mở máy rửa bát ở bên trong.

Cô từ phía sau ôm lấy eo anh, hỏi anh: “Anh Thận, anh định xin nghỉ ngày nào?”

Tịch Thận Trạch không hề suy nghĩ, trực tiếp trả lời cô: “Thứ Năm đi, là ngày mồng 6 đó.”

Thực ra cô đã đoán được phần nào, anh định nhân ngày này đưa cô đi chơi.

Bởi vì năm đó họ đã xác định mối quan hệ vào ngày 6 tháng 11.

“Được,” Phương Thư Mạn nhẹ giọng nói: “Vậy em cũng xin thầy nghỉ ngày mồng 6.”

Đến đêm chuẩn bị đi ngủ, Phương Thư Mạn bỗng tỉnh táo lại, không thể hiểu nổi tại sao mình lại cược với Tịch Thận Trạch.

“Rõ ràng là em chẳng có cơ hội thắng mà!” Cô lẩm bẩm trong vòng tay anh: “Em cố tăng cân bao nhiêu năm nay rồi mà chưa bao giờ thành công cả.”

Phương Thư Mạn ngẩng mặt lên hỏi Tịch Thận Trạch: “Tại sao em lại cược với anh nhỉ? Ai cho em can đảm để cược với anh vậy?”

Tịch Thận Trạch không nhịn được cười.

“Em có thể hối hận không anh Thận?” Cô hỏi rất nghiêm túc.

Tịch Thận Trạch từ chối không thương tiếc hành vi ngang ngược của cô, nhịn cười đáp lại: “Không.”

Phương Thư Mạn tiếp tục làm nũng: “Em yêu anh Thận của em nhiều lắm, cho em hối hận đi mà.”

Tịch Thận Trạch chuyển chủ đề: “Em nói hai câu này cùng một lúc nghe nó kỳ kỳ sao đó.”

Sau đó lại từ chối: “Anh yêu em nhiều lắm, nhưng không được.”

Phương Thư Mạn tức giận hừ một tiếng, quay lưng giả vờ mình đang giận.

Tịch Thận Trạch biết cô đang giả vờ.

Anh vòng tay ôm cô từ phía sau, thì thầm bên tai cô: “Mì ăn liền em giới thiệu cũng khá ngon, nên anh sẽ thưởng cho em.”

Mặt Phương Thư Mạn không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng đôi tai nhỏ của cô đã dựng đứng lên.

Cô rất mong chờ anh sẽ thưởng cho cô điều gì.

Tịch Thận Trạch biết cách nắm bắt cô, cố ý dừng lại vài giây, sau đó mới từ tốn nói: “Vài ngày nữa sẽ cho em biết.”

Phương Thư Mạn: “…”

Cô tức giận giơ chân đá anh một cái, cáo buộc anh: “Anh biết cách làm người ta thèm thuồng lắm đấy.”

Tịch Thận Trạch vùi mặt vào bên cổ cô, vui vẻ cười khúc khích.

Đồng thời, anh dùng hai chân khóa chặt hai chân cô đang đá anh.

Hai chân của hai người giấu dưới chăn quấn chặt lấy nhau, Phương Thư Mạn bị anh hoàn toàn giam giữ trong vòng tay cuối cùng cũng ngoan ngoãn.

Khi ôm nhau đi vào giấc ngủ, Phương Thư Mạn đột nhiên hỏi anh một câu không đầu không đuôi: “Đúng rồi anh Thận, bây giờ anh không chơi guitar nữa sao?”

“Em không thấy cây đàn guitar nào trong nhà, bên nhà ông nội cũng không có, đàn guitar của anh đâu rồi?”

Tịch Thận Trạch thấp giọng nói: “Ở trong tủ phòng ngủ phụ, vì lâu rồi không có thời gian chơi nên đã cất từ ​​lâu rồi, lâu lắm rồi không đụng đến.”

Phương Thư Mạn không biết thật.

Cô chưa bao giờ cố tình lục tủ phòng ngủ phụ.

“Em muốn nghe à?” Anh đã hơi buồn ngủ nên giọng khàn khàn.

Phương Thư Mạn khẽ “ừ” một tiếng: “Chờ chúng ta có thời gian, anh chơi đàn guitar cho em nghe nhé?”

“Được.” Anh đáp lại, sau đó hôn lên tai cô, giọng nói dịu dàng như đang dụ dỗ: “Ngủ đi.”

Sáng ngày 6 tháng 11, Phương Thư Mạn tỉnh giấc vì cảm giác lạnh lẽo đột ngột truyền đến từ cổ. Cô ngái ngủ mở mắt ra, lập tức bắt gặp ánh mắt trìu mến và tươi cười của Tịch Thận Trạch.

“Lạnh…” Phương Thư Mạn hơi nhíu mày, giơ tay lên sờ cổ mình, nắm lấy một mặt dây chuyền.

Là một bông tuyết.

Dây chuyền hình bông tuyết bằng vàng.

Phương Thư Mạn lại nhìn Tịch Thận Trạch, anh nở nụ cười trên khóe môi, đưa tay kéo cô ngồi dậy.

“Phần thưởng đã nói mấy hôm trước, là cái này sao?” Vì vừa mới ngủ dậy nên giọng cô vẫn còn rất mềm mại.

Tịch Thận Trạch gật đầu: “Hôm nay là ngày đặc biệt, nên anh mới muốn tặng em hôm nay.”

“Mặc dù ngày mai là lập đông, sắp đến mùa tuyết rơi ở thành phố Thẩm rồi.” Anh lại sợ cô bị lạnh, kéo chăn lên cao hơn rồi quấn chặt cho cô, “Nhưng bông tuyết này có thể ở bên em quanh năm.”

Nhưng Phương Thư Mạn không chịu bó buộc trong chăn. Cô đưa tay ra ôm lấy cổ anh, hôn lên má anh.

Ngay sau đó, lời nói vui vẻ của cô vang lên bên tai anh: “Cảm ơn anh Thận, em thích lắm.”

Cô đến thành phố Thẩm đã nhiều năm, nhưng thực ra vẫn không thích mùa đông ở đây. Mùa đông của các thành phố phía Bắc vốn khô hanh và lạnh giá, nếu không giữ ấm đầy đủ sẽ bị tê cóng tay chân và tai. Người ở đây vẫn thường nói nếu mùa đông không giữ ấm cẩn thận thì sẽ bị cóng tai. Từ “cóng tai” này dùng để diễn tả đúng là rất chính xác.

Nhưng vì năm đó họ đã ở bên nhau vào đêm trước khi mùa đông tới, cũng vì năm đó vào ngày đông chí, anh đã cố ý quay về tìm cô, đón cô tan học, cùng cô đi dưới tuyết rồi còn hôn cô.

Nên dù bảy năm mùa đông sau đó cô đều một mình, Phương Thư Mạn vẫn sẽ có chút hoài niệm và thích thú với mùa đông.

Mùa đông đã giúp cô lưu giữ những kỷ niệm liên quan đến anh.

Phương Thư Mạn không còn ghét từng mùa đông nữa, dù khô hanh và lạnh giá, dù dài đằng đẵng và khó chịu.

Dù tỉ lệ tử vong vào mùa đông sẽ tăng cao, nhà tang lễ sẽ bận rộn hơn.

“Anh Thận,” Phương Thư Mạn vừa nghiêm túc lại phiền não hỏi anh: “Thế hôm nay chúng ta kỷ niệm bao nhiêu năm vậy anh?”

Phương Thư Mạn bỗng không biết nên tính thế nào cho đúng.

Tịch Thận Trạch thì chẳng hề bận tâm gì về điều này, anh không chút do dự nói với cô: “Chín năm chứ sao.”

“Nhưng chúng ta…” Phương Thư Mạn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đã có bảy năm không bên nhau…”

“Nhưng chúng ta vẫn yêu nhau mà.” Tịch Thận Trạch có chút bất lực, dịu dàng thì thầm với cô: “Thư Thư, dù chúng ta đã có bảy năm không bên nhau, không gặp mặt cũng chẳng liên lạc, nhưng chúng ta vẫn luôn yêu đối phương.”

“Chuyện chúng ta yêu nhau chín năm nay chưa bao giờ gián đoạn, đúng không?” Anh nhẹ nhàng hỏi.

Ánh mắt ban đầu còn mơ hồ của cô trở nên sáng tỏ.

Phương Thư Mạn mím môi cười gật đầu: “Ừ, đúng vậy.”

Ngày 6 tháng 11 năm 2025, Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn đã yêu nhau chín năm.

Phương Thư Mạn chỉ nghĩ đến điều này thôi là suýt nữa đã vui mừng đến phát khóc.

Cô vậy mà đã được Tịch Thận Trạch yêu trọn vẹn chín năm.

Không, thời gian anh yêu cô thực ra còn dài hơn chín năm.

Phương Thư Mạn ôm Tịch Thận Trạch thật chặt. Cô thì thầm bên tai anh, giọng rất đỗi nhẹ nhàng: “Anh Thận, em muốn mãi mãi, mãi mãi yêu anh.”

Tịch Thận Trạch nghiêng đầu hôn lên mái tóc của cô, giọng dịu dàng mà kiên định đáp lại: “Sẽ như vậy.”

“Thư Thư.” Anh nói, “Em xứng đáng được yêu thương.”

Quảng cáo
Trước /95 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vũng Bùn

Copyright © 2022 - MTruyện.net