Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Dứa
Âm lượng quá lớn khiến Khương Anh bỗng chốc ngây người, nàng luôn lanh lợi nhạy bén, chưa bao giờ thua trước người khác, chỉ khi đối mặt với Liễu Uyên, nàng mới vụng về hơn một chút.
Nàng không hiểu Liễu Uyên nói câu “Cha của con nàng” là có ý gì, cũng không muốn đối mặt với cái cau mày của Liễu Uyên, nàng nên lập tức rời kinh như mấy năm trước, không bao giờ quay lại.
Giờ phút này Khương Anh thật sự muốn thu dọn hành lý, Khương phủ, tiệm may hay quán rượu, nàng đều có thể không cần, chỉ cần Khương Mãn là đủ rồi.
Nhưng nghĩ lại, Liễu Uyên nói cho nàng huynh trưởng cũng có ý tốt, là do mình hiểu sai, khiến Liễu Uyên không vui, thật sự không cần thiết phải hốt hoảng chạy trốn như thể vừa chịu thất bại, sau này ít gặp Liễu Uyên hơn là được.
Trong lòng Khương Anh cuộn trào sóng to gió lớn, sắc mặt đờ đẫn, không còn sức lực tranh cãi thắng thua, cả người toát ra vẻ ngây thơ đáng thương, nàng mở miệng nói lung tung: “Bệ hạ đừng tức giận.”
Âm thanh không còn trong trẻo nữa, trở nên dính rít mong manh, tựa như một làn gió xuân mềm mại nhẹ nhàng thổi về phía đối diện. Liễu Uyên ngẩn ra, thật lâu sau giữa hai đầu mày mới thả lỏng, phát ra một âm thanh từ trong cổ họng: “Ừ.”
Chỉ trong khoảnh khắc như vậy, phần thân trên thẳng tắp của Liễu Uyên mất đi xiềng xích, thả lỏng về phía sau, tựa lưng vào ghế ngồi: “Dù Khương cô nương có làm nũng thế nào, trẫm cũng không bao giờ làm huynh trưởng của nàng.”
Suy nghĩ của Khương Anh vẫn còn rối loạn: “Hả?” . Truyện Quan Trường
Làm nũng cái gì?
Nhưng nàng không còn suy nghĩ được nữa, ngơ ngác nhìn Liễu Uyên cười rộ lên, đôi mắt sâu thẳm đang cười, đôi môi mỏng lạnh lùng cũng đang cười, toàn thân được bao bọc bởi nụ cười, giọng nói cũng bị nụ cười làm dịu đi.
“Trẫm đã chọn cho nàng một người huynh trưởng, người này tuổi tác vừa vặn, gia thế thích hợp, chỉ là hiện tại không ở kinh thành, không thể gặp nàng, nhưng trẫm thấy, có gặp hay không cũng không quan trọng.”
Liễu Uyên thấy Khương Anh chỉ nhìn mình chằm chằm không nói lời nào, nén lại ý cười trên khóe miệng: “Trách trẫm trước kia hồ đồ, hiểu ra quá muộn, Khương phủ chỉ có mình nàng, nàng muốn có người thân, nên mới nhận thêm huynh trưởng tỷ tỷ. Nếu một người huynh trưởng không đủ, trẫm sẽ tìm thêm một người nữa, về phần các huynh trưởng tỷ tỷ nàng đã nhận, có phải quá nhiều rồi không?”
Miệng Khương Anh giật giật: “Hả? Cái gì quá nhiều?”
Liễu Uyên nhẹ nhàng lặp lại: “Nàng nhận quá nhiều huynh trưởng tỷ tỷ, lòng người nhỏ bé như vậy, sao chứa hết được?”
Khương Anh tranh luận với hắn theo bản năng: “Chứa hết được, lòng ta lớn.”
“Phải không?”
Ý cười trong mắt Liễu Uyên như bị băng tuyết phong ấn, lạnh đến đáng sợ.
Khương Anh lập tức tỉnh táo, dường như nàng vừa nằm mơ, trong mơ Liễu Uyên sẽ cười và nói với nàng rất nhiều lời, tỉnh mộng, Liễu Uyên vẫn là Liễu Uyên đó, chỉ biết im lặng nhìn nàng chằm chằm.
Khương Anh mím môi, lúc này cần vài lời nịnh nọt để phá vỡ sự im lặng, nàng liền nói: “Bệ hạ mắt sáng như đuốc, huynh trưởng ngài tìm cho ta nhất định rất xuất sắc.”
Liễu Uyên cười lạnh: “Hắn không phải người xuất sắc.”
“Vậy sao lại thích hợp làm huynh trưởng của ta?”
“Huynh trưởng thôi mà, không cần tìm người xuất sắc.”
“Ồ, vậy không biết huynh trưởng của ta tên họ là gì? Thân hình thế nào? Ở đâu ngoài kinh thành? Đang làm gì? Có sở thích gì không…”
“Nàng tìm huynh trưởng hay tìm phu quân, hỏi chi tiết thế làm gì?”
Đối mặt với lời chất vấn không giận tự uy của Liễu Uyên, Khương Anh khó có thể chống đỡ, trong lòng trách hắn chua ngoa, thực sự không có phong thái của thiên tử.
Khương Anh có hơi nản lòng, hai người đều im lặng. Liễu Uyên không cần chủ động mở miệng, hắn chỉ cần nhìn thẳng, dán chặt mắt nhìn Khương Anh chằm chằm, Khương Anh đã bị nhốt trong lồng giam của hắn.
Khương Anh hận bản thân mình hồ đồ, không nên về kinh, suy nghĩ chạy trốn lại xuất hiện, nhưng nàng thật sự không cam lòng, không nhịn được đáp trả: “Theo như Bệ hạ nói, ta không thể nhìn thấy huynh trưởng trong kinh thành, nên chỉ có thể gặp mặt ngoài kinh thành, ta muốn biết huynh trưởng đang ở đâu.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Hơn nữa, ta hỏi thân hình huynh trưởng, vì muốn làm cho huynh trưởng bộ quần áo, ngày sau gặp mặt cũng có cái để tặng. Ta hỏi những điều đó, chỉ là những điều hết sức bình thường, chẳng lẽ ngay cả tên huynh trưởng ta cũng không được biết?”
Bên trong cửa hàng chỉ còn tiếng Khương Anh cao giọng phát tiết: “Hỏi những vấn đề đó là đang tìm phu quân? Bệ hạ cũng thật biết suy nghĩ, nếu ngài giỏi suy nghĩ như vậy, sao không nghĩ…”
“Rầm” một tiếng, ngoài cửa sổ vang lên tiếng động lạ, Khương Anh sợ hãi ngậm miệng, kinh ngạc nhìn Liễu Uyên lập tức đứng dậy, thò người ra ngoài, cánh tay dài duỗi ra, túm một đại thần trẻ tuổi từ bên ngoài cửa sổ.
Hai mắt Liễu Uyên híp lại, cơ bắp bị che phủ dưới bộ trang phục lộng lẫy đang rung lên, cứ thế túm vị đại thần kia từ ngoài cửa sổ đặt lên bàn, sắc mặt người nọ trắng bệch, giọng nói run rẩy: “Bệ hạ bớt giận!”
Đám người Tiết thủ phụ nhanh chóng ùa vào, trên mặt ai nấy đều sợ sệt, lần lượt quỳ xuống trước bàn: “Bệ hạ bớt giận! Chúng thần…”
“Câm miệng!”
Liễu Uyên đứng dậy, trời sinh hắn quá cao, một khi thân thể thẳng tắp, đối với các đại thần đang quỳ dưới đất mà nói, giống như một vật khổng lồ nhô lên khỏi mặt đất, che phủ bầu trời, chỉ để lại một bóng râm không thể trốn thoát.
Mọi người sợ tới mức mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa, chân cẳng mềm nhũn.
Trên bàn còn có một người đang nằm bò, mái tóc ướt đẫm nước trà trông vô cùng thê thảm, toàn thân run rẩy kéo theo chiếc bàn cũng run lên.
Không ai dám lên tiếng.
Chỉ có Khương Anh, chỉ có Khương Anh, ngơ ngác sợ hãi: “Cháu trai ngoan, ngươi làm sao vậy?”
Không ai dám trả lời, trong cửa hàng vẫn im lặng, Liễu Uyên tức giận khép mắt, thở dài: “Ai là cháu trai của nàng?”
Khương Anh chỉ vào vị đại thần trẻ tuổi sắp ngất xỉu trên bàn, đại thần kia có khát vọng sống sót mãnh liệt, phát ra tiếng kêu yếu ớt: “Cô cô cứu ta…”
Ngay sau đó, một cánh tay dài vươn tới, năm ngón tay nắm lấy cổ áo, xách hắn lên như một món đồ chơi rồi ném xuống đất, vị đại thần kia lăn mấy vòng, cuối cùng nằm tại chỗ thở hổn hển không ngừng.
Khương Anh cảm thấy không ổn, vội sáp lại gần thán phục: “Nhớ năm đó lúc ta còn ở Đông Cung, Bệ hạ có thể dùng một tay xách người già, chỉ qua vài năm ngắn ngủi, ngài đã dũng mãnh phi thường đến vậy, xách một người trẻ tuổi cũng không thành vấn đề!”
Tâng bốc quá hay, hay tới mức sắc mặt Liễu Uyên càng thêm u ám, gân xanh trên má như muốn nổi lên, hắn chế nhạo Khương Anh: “Vài năm ngắn ngủi? Khương Anh, sáu năm rất ngắn sao?”
Khương Anh ngẩn ra, thấy Liễu Uyên tới gần Tiết thủ phụ, sắc mặt nàng kinh hãi, nếu ông lão này bị quăng xuống đất, e rằng sẽ không trụ nổi, nàng vươn tay kéo ống tay áo Liễu Uyên: “Bệ hạ, huynh trưởng ta già rồi, xin hãy thương xót huynh ấy!”
Tiết Thủ phụ yếu ớt gọi: “Muội muội…”
Người không biết còn tưởng hai người này là huynh muội thân thiết.
Khương Anh thấy động tác của Liễu Uyên dừng lại, có chút ngẩn ngơ vì hắn để mặc mình lôi kéo, gánh nặng trong lòng được tháo dỡ, đang định nói chuyện, Liễu Uyên lại dẫn nàng đến trước mặt một đại thần trẻ tuổi khác, lạnh lùng hỏi: “Người này là gì của nàng?”
Khương Anh túm chặt ống tay áo: “Cháu ngoại, hôm qua hắn còn tặng ta điểm tâm, ăn rất ngon, ngày khác sẽ cho Bệ hạ nếm thử, đứa nhỏ hiếu thảo…”
Liễu Uyên chỉ vào những người còn lại: “Mấy người này thì sao?”
Khương Anh nhận ra cơn giận của hắn đã dịu xuống, nàng nhẹ nhàng ồ một tiếng: “Ồ, đúng rồi, có hai người gọi ta là cô nãi nãi, trẻ con không hiểu chuyện, dám nghe lén chúng ta nói chuyện, về ta sẽ dạy dỗ lại bọn họ, bệ hạ đừng tức giận.”
Mặc dù mọi người không dám ngẩng đầu, nhưng cũng biết bầu không khí đáng sợ quanh người đã thay đổi, đặc biệt khi năm chữ cuối cùng vừa thốt ra, hơi thở giận dữ trên người Liễu Uyên mà mọi người quen thuộc đã lập tức biến mất hầu như không còn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khương Anh khó hiểu, cơn giận của Liễu Uyên đã dịu đi rồi, sao hắn vẫn đứng yên?
Nàng đang định buông lỏng ống tay áo Liễu Uyên, chợt nghe hắn cười lạnh, trong lòng sợ hãi, vội vàng túm lại, sợ hắn động tay động chân với người khác.
Liễu Uyên không tức giận, không có nghĩa là dễ nói chuyện: “Khương cô nương thật nhiệt tình, nhận nhiều người thân như vậy, trong lòng cũng chứa hết được.”
Dáng vẻ châm chọc mỉa mai của hắn khiến các đại thần kinh ngạc, các đại thần tránh được một kiếp, chết vẫn không hối cải, trong lòng kinh ngạc cảm thán, sao Bệ hạ lại hành động như một kẻ tiểu nhân chua ngoa thế?
Vì cứu người, Khương Anh không tiện nổi cáu, nghĩ cứ dỗ dành trước rồi nói sau, liền cười nói: “Bệ hạ cũng nói, Khương phủ chỉ có duy nhất một mình ta, nên ta muốn có huynh đệ tỷ muội.”
Liễu Uyên im lặng.
Trong lòng các đại thần bỗng nhiên chua xót, đúng vậy, nhân khẩu Khương phủ heo hút, Khương cô nương lớn lên một mình, chắc chắn rất khát vọng tình cảm gia đình, hiện tại nàng còn mạo hiểm cứu mình ra khỏi miệng hổ, chính là coi mình như người thân!
Một trong các đại thần trẻ tuổi quá mức cảm tính, dưới cơn xúc động đã dám lên tiếng: “Cô cô, ta nhất định sẽ chăm sóc người thật tốt!”
Mọi người: “…!”
Ngươi cứ âm thầm chăm sóc, không cần nói ra đâu!
Quả nhiên, Liễu Uyên vừa nghe thấy, đôi mắt đen láy quét qua, cánh tay còn lại đã nâng lên.
Khương Anh than thở trong lòng, lại làm sao nữa vậy? Nàng đành phải chắn trước mặt Liễu Uyên, gần như dính lên người hắn.
Sắc mặt Liễu Uyên cứng đờ, giọng nói trầm xuống: “Còn không mau lui xuống!”
Các đại thần vội vã rời khỏi cửa hàng.
Cuối cùng Khương Anh cũng thở phào nhẹ nhõm, phát hiện tư thế của hai người không ổn, đang định lùi về sau vài bước, có mấy ngón tay túm chặt ống tay áo nàng, không cho nàng rút lui, giọng nói của Liễu Uyên truyền tới từ trên đỉnh đầu: “Cháu trai nàng nói sẽ chăm sóc nàng thật tốt.”
Khương Anh ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng tao nhã, đó là mùi hương Liễu Uyên vẫn thường dùng, dùng rất nhiều năm, hương thơm quyện vào những đường nét phức tạp và lộng lẫy trên quần áo, từng là thứ khiến Khương Anh lưu luyến nhất Đông Cung.
Giờ phút này Khương Anh không còn suy nghĩ gì nữa, tập trung lùi bước, cười nói: “Có lẽ không chỉ cháu trai, mà huynh trưởng và cháu ngoại ta cũng nghĩ như vậy.”
“Khương Anh.”
Giọng nói của Liễu Uyên trở nên căng thẳng.
Khương Anh ngước mắt nhìn lên, nghi hoặc chờ hắn mở miệng lần nữa, đợi hồi lâu, Liễu Uyên mới thấp giọng nói: “Ở kinh thành nàng có nhiều người thân như vậy, một khi rời kinh, sẽ không được gặp lại bọn họ nữa.”
Khương Anh “Ừ” một tiếng.
Ngoài cửa sổ sau lưng Liễu Uyên, hoa hải đường nở rộ xinh đẹp, nhưng Khương Anh chỉ có thể vô tâm liếc mắt một cái.
Trong lòng Khương Anh đột nhiên thả lỏng, bóp chết suy nghĩ lúc trước, về cũng về rồi, hà cớ gì lại rời đi?
Năm xưa rời kinh, chỉ vì nàng vẫn còn những suy nghĩ mơ mộng về Liễu Uyên.
Khương Anh cười nói: “Bệ hạ, mùa xuân ở kinh thành rất đẹp, ta không có ý định rời đi.”
Nàng kỳ quái nhìn sắc mặt căng thẳng của Liễu Uyên, hắn phất tay áo rời đi: “Tùy nàng.”
Khương Anh bật cười, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, hoá ra vừa rồi mấy người Tiết thủ phụ chỉ nấp đi thôi, thấy Liễu Uyên rời đi, bọn họ mới dám tiến vào.
“Cô cô, người có muốn ăn điểm tâm không? Ta mua cho người!”
“Tránh ra, để ta mua!”
Mọi người chen chúc nhau đến bên cạnh Khương Anh, Tiết thủ phụ dè dặt cười nói: “Quán rượu này quá nhỏ, huynh trưởng đổi cho muội quán lớn hơn được không? Hoặc mở thêm vài quán nữa thì sao?”
Khương Anh chợt thấy ác mộng ập đến: “… Không!”