Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hỏi: Ngủ một giấc dậy, phát hiện mình đang trên một đài cao xa lạ, bị một đám nam nữ xa lạ mặc cổ trang dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm, là cảm giác gì?
Giang Ngư còn chưa kịp có cảm giác gì, thiếu nữ đứng ở đối diện nàng, mặt mũi xinh đẹp tuyệt trần, váy trắng, ánh mắt như băng tuyết đặt ở trên người nàng, giọng nói cũng trong trẻo sâu thẳm như băng như tuyết: “Giang sư tỷ, vì sao lại ám toán ta?”
Giang Ngư:? Không cho được một câu tóm tắt à?
Tình cảnh trước mắt, không khó để phỏng đoán ra, câu “Giang sư tỷ” này là đang gọi nàng. Nàng lại nhìn kỹ, những quần chúng vây xem dưới đài kia, ánh mắt nhìn nàng đều là phẫn nộ thù hận.
Giang Ngư theo bản năng véo mình một cái.
Úi! Đau.
Nàng lẩm bẩm: “Không phải ta đang nằm mơ chứ?”
Giác quan của người tu tiên vô cùng nhạy bén, thiếu nữ váy trắng nghe được lời này, nhăn mày: “Ngươi…”
Lại nghe Giang Ngư hô đau một tiếng, cả người mềm như bông ngã xuống.
Cơ Linh Tuyết: “...”
Nàng im lặng một lát, thu linh kiếm lại, nhìn về nơi nào đó: “Xin Trưởng lão chấp pháp định đoạt.”
Giang Ngư vốn muốn giả vờ bất tỉnh.
Nàng bỗng dưng xuất hiện ở địa phương giống như đấu trường kia, cho dù là hoàn cảnh, hay là người chung quanh, nàng đều không quen ai hết.
Trực giác làm nàng cảm thấy tốt nhất mình đừng nói ra bất kỳ lời không nên nói nào, nàng chuẩn bị giả bộ bất tỉnh để đối phó khó khăn trước mắt đã.
Ai ngờ vừa mới véo mình một cái, thật giống như bật chốt mở cảm giác đau của thân thể, đau đớn dữ dội ập tới trong nháy mắt, làm sắc mặt nàng trắng bệch, không chịu nổi mà hôn mê bất tỉnh.
Giang Ngư mơ hai giấc mơ.
Giấc mơ đầu tiên, là văn phòng quen thuộc của nàng.
Sau cả một đêm tăng ca, cuối cùng cũng hoàn thành yêu cầu của đối phương, cô gái thở phào một hơi, nở nụ cười nhẹ nhõm. Bởi vì thật sự quá buồn ngủ, nàng quyết định ghé vào trên bàn nghỉ ngơi trước một chút.
Kết quả không tỉnh lại được nữa.
Trong một giấc mơ khác, là hai bóng dáng một xanh một trắng giằng co ở trên đài cao.
Người váy xanh không địch lại, sắp bị thua, khí thế trên người lại đột nhiên tăng vọt, trường kiếm đâm thẳng vào mệnh môn trước ngực người váy trắng.
Mắt thấy sắp tổn thương đến tính mạng người váy trắng, trên người thiếu nữ váy trắng sinh ra một luồng kiếm quang, ngăn cản sát chiêu của người váy xanh, cũng đánh bại luôn người này.
Chiến đấu kết thúc, Giang Ngư mới thấy rõ, thiếu nữ váy xanh kia giống mình như đúc.
Thiếu nữ váy trắng được người ta gọi là Cơ sư muội.
Cơ sư muội, Cơ Linh Tuyết.
Nàng bỗng giật mình một cái, tỉnh lại!
Cuối cùng nàng đã biết cảm giác quen thuộc mơ hồ lúc trước từ đâu mà đến rồi.
Thiếu nữ, váy trắng, xinh đẹp, tên là Cơ Linh Tuyết.
Cùng với “Giang sư tỷ” giống tên nàng, ám toán đồng môn trong thi đấu.
Đây không phải trong một quyển tiểu thuyết mà trước đó đồng nghiệp đề cử à?
Truyện tên “Tầm Tiên”, nữ chính là Cơ Linh Tuyết.
Mà “Giang sư tỷ” là một người qua đường pháo hôi xuất hiện ở chương 10 trong truyện. Trong đại bỉ ở nội môn, bởi vì ghen ghét nên lén sử dụng cấm thuật ám toán nữ chính, lại bị pháp bảo hộ thân của nữ chính chặn lại, rồi bị cắn trả, Kim Đan bị hủy.
Giang Ngư bận làm việc quá nên cũng không có thời gian xem hết một quyển tiểu thuyết trên triệu chữ.
Lúc ấy vì trong truyện có nhân vật trùng tên với mình nên nàng mới đọc thêm một đoạn. Trong sách sẽ không miêu tả về nhân vật pháo hôi quá nhiều, tiếp đó chỉ đề ra một câu, pháo hôi tên Giang Ngư này hình như bị xử phạt gì đó, cuối cùng hậm hực mà chết.
Giang Ngư hít một hơi thật sâu, run rẩy mở mắt ra, đập vào mắt là trang trí cổ kính.
Xong rồi.
Nàng xuyên không thật rồi?
Nàng đau khổ nhắm mắt lại: Xuyên thì cũng thôi đi, còn xuyên thành pháo hôi, ít nhiều gì cũng khá xui xẻo.
“Giang sư tỷ, tỷ tỉnh rồi!” Một âm thanh vui mừng vang lên ở bên cạnh nàng.
Là một thiếu nữ váy vàng dáng vẻ xinh xắn, đang nhìn nàng với sắc mặt lo lắng.
Giang Ngư điều chỉnh cảm xúc một chút, lộ ra một chút chân thành, vẻ mặt nghi hoặc: “Ngươi là?”
Thiếu nữ áo vàng: “?”
Giang Ngư cũng không muốn giả vờ mất trí nhớ. Nhưng sự thật là, trừ cảnh tượng trong giấc mơ vừa rồi kia ra, nàng không biết một tí gì về nơi này cả.
Truyện dài một triệu chữ, nàng chỉ đọc mười ngàn chữ!
Thiếu nữ áo vàng thật cẩn thận hỏi nàng: “Sư tỷ, tỷ thật sự không nhận ra muội à?”
Giang Ngư cố gắng làm sắc mặt của mình trông có vẻ chân thành một chút, lắc đầu.
Sắc mặt thiếu nữ áo vàng phức tạp đi ra ngoài, giây lát sau, đi theo sau nàng ấy có một người đàn ông trung niên khuôn mặt nghiêm túc, đi vào.
“Kim Trưởng lão, Giang sư tỷ nói tỷ ấy không nhớ rõ gì hết.”
Người đàn ông trung niên đi đến cạnh giường, không nói năng gì mà vươn một ngón tay điểm ở giữa mày Giang Ngư.
Giang Ngư rùng mình một cái, trong đầu như bị một cơn gió lướt qua.
Sắc mặt người đàn ông trung niên hơi dịu xuống: “Không phải đoạt xá, thức hải đúng là có tổn thương.”
Ông ta nói nhẹ nhàng bâng quơ, sau lưng Giang Ngư lại trong nháy mắt bị mồ hôi lạnh tẩm ướt, suýt chút nữa là sơ suất rồi.
Nàng quên mất đây là một thế giới tu tiên, loại tình huống này của nàng có thể dùng từ “đoạt xá” để giải thích.
Nhưng không biết vì sao đối phương không kiểm tra ra nàng đã không phải người đó, trước mắt coi như thân phận của nàng qua cửa rồi.
Thiếu nữ áo vàng bên cạnh nghe nói nàng không bị đoạt xá, thở phào nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt nhìn Giang Ngư cũng một lần nữa trở nên thân mật.
Nàng ấy vội vàng nói: “Trưởng lão, trong này nhất định có hiểu lầm gì rồi. Ngày thường Giang sư tỷ làm người chúng ta đều biết. Tỷ ấy không oán không thù với Cơ sư tỷ, không có khả năng ra chiêu ác tàn hại đồng môn.”
Kim Trưởng lão liếc Giang Ngư một cái, không tỏ ý kiến: “Việc này, tông môn sẽ tự có định đoạt.”
Vị Kim Trưởng lão kiêu căng này chỉ nói một câu đó rồi rời đi.
Thiếu nữ áo vàng tự xưng Chử Linh Hương có quan hệ rất tốt với Giang Ngư. Mấy ngày tiếp đó, chỉ cần có thời gian rảnh, nàng ấy đều chăm sóc Giang Ngư.
Trừ Chử Linh Hương ra, lục tục có mấy nam nữ trẻ tuổi đến thăm nàng.
Giang Ngư cho ra kết luận: Ở trong tông môn, mối quan hệ của nguyên thân cũng không tệ lắm.
Dù sao, nữ chính Cơ Linh Tuyết ở trong truyện không thể nghi ngờ là thiên tài, tuổi chưa tới hai mươi đã ngưng tụ thành Kim Đan, triển vọng không thể đo lường.
Mà Giang Ngư ám toán nàng trước công chúng, cho dù sự thật như thế nào thì hai người cũng đã kết thù.
Một người là thiên tài tông môn, một người Kim Đan bị hủy con đường tu tiên chấm dứt, người sáng suốt đều biết ai càng đáng để kết giao.
Nhưng dưới tình huống như thế, mấy người này còn dám tới thăm nàng. Nếu nữ chính lòng dạ hẹp hòi một chút, việc này đã đắc tội người ta quá mức rồi.
Theo lời Chử Linh Hương, mấy người họ đều là lúc trước cùng nhau bái nhập Thái Thanh Tiên Tông, quen biết mấy chục năm nên rất tin tưởng vào nhân phẩm của Giang Ngư.
Bởi vì Giang Ngư không nhớ gì hết, nhiều ngày qua, Chử Linh Hương kể cho nàng nghe rất nhiều chuyện, lại đưa cho nàng một ngọc giản, bên trong khắc ấn rất nhiều tri thức thường thức của Tu Chân Giới.
Giang Ngư nhận ngọc giản, dựa theo Chử Linh Hương dạy, đưa thần thức bao trùm ngọc giản, nhìn thấy mục lục rậm rạp bên trong, nàng đã hiểu: Phiên bản sách điện tử của tu chân.
Ba ngày sau, Giang Ngư cắn không ít đan dược cuối cùng có thể đứng dậy hoạt động, xử trí của tông môn cũng được đưa xuống.
Giang Ngư thương tổn đồng môn, niệm tình chưa tạo thành sai lầm lớn, hơn nữa đã bị trừng phạt nghiêm trọng, tước đoạt thân phận đệ tử nội môn, sung quân đến Linh Thảo Viên.
Giang Ngư cảm thấy hơi quen tai, trong lòng lập tức hiểu ra, chỗ này đại khái giống với trong nguyên văn.
Vẻ mặt Chử Linh Hương như trời sập, nhưng cũng không dám nghi ngờ xử phạt của tông môn: Dựa theo môn quy của Thái Thanh Tiên Tông, Giang Ngư có thể tiếp tục ở lại tông môn, đã là nương tay rồi.
Nàng ấy chỉ có thể hai mắt rưng rưng, kéo tay Giang Ngư lải nhải dặn dò: “Sư tỷ, tỷ đừng nản lòng, muội và bọn Trương sư huynh nhất định sẽ cố gắng tìm kiếm linh dược chữa trị Kim Đan cho tỷ.”
Giang Ngư không phải người gặp được khó khăn đã nản lòng tuyệt vọng, sờ mái tóc của tiểu sư muội xinh đẹp, hỏi nàng ấy: “Sư muội, tỷ không nản lòng. Muội cho ta biết trước, Linh Thảo Viên này là chỗ nào?”
Lúc này Chử Linh Hương mới nhớ ra sư tỷ không nhớ gì cả, sợ là còn chưa ý thức được Linh Thảo Viên là chỗ nào.
Nàng ấy thở dài, lần đầu tiên cảm thấy tình huống hiện tại này của sư tỷ, quên rồi cũng khá tốt.
Tiếp đó, Chử Linh Hương dùng giọng điệu rất uyển chuyển miêu tả qua Linh Thảo Viên cho Giang Ngư biết.
Giang Ngư tổng kết một chút:
Một, Linh Thảo Viên trên danh nghĩa thuộc sự quản lý của Dược Phong, nhưng trên thực tế, đệ tử Dược Phong đều có ruộng thuốc của riêng mình, căn bản mặc kệ nơi này. Thuộc về nhánh nuôi thả tự do.
Hai, người làm việc thường ngày ở Linh Thảo Viên đều là một vài đệ tử tạp dịch tu vi ở Luyện Khí Kỳ hoặc là đệ tử ngoại môn. Cho dù là đệ tử ngoại môn, sau khi ở chỗ này tích góp một ít điểm cống hiến, tìm được phương pháp rồi thì cũng sẽ vội không chờ nổi mà rời đi.
Điều này đương nhiên là bởi vì, Linh Thảo Viên không có tiền đồ gì hết.
Ba, cũng là nguyên nhân quan trọng làm các đệ tử tránh còn không kịp, lãnh đạo không dễ ở chung. Nghe nói tính tình lãnh đạo Linh Thảo Viên cực kém, thậm chí các đệ tử ở Linh Thảo Viên còn không được lớn tiếng ồn ào cười đùa.
Chử Linh Hương nói một lúc thì hơi khó chịu: “Sư tỷ đi Linh Thảo Viên, chúng ta sẽ không thể tiếp tục cùng nhau luyện công làm nhiệm vụ mỗi ngày rồi...”
Ánh mắt Giang Ngư lại sáng lên.
Được tiểu sư muội phổ cập khoa học, nàng mới biết được hóa ra tu tiên cũng không nhẹ nhàng như vậy.
Ví dụ như đệ tử Thái Thanh Tiên Tông không phải đều vùi đầu ở động phủ của mình tu luyện như nàng tưởng. Cho dù là đệ tử nội môn hay đệ tử ngoại môn, mỗi ngày đều phải đi nghe các Trưởng lão giảng bài, ngày ngày luyện tập công pháp. Ví dụ như nguyên thân, nghe nói tu luyện cực kỳ khắc khổ, mỗi ngày trời vừa sáng đã phải vung kiếm trăm lần.
Không chỉ như vậy, cứ ba tháng sẽ kiểm tra những gì đệ tử học được một lần. Mỗi năm có tỷ thí nội ngoại môn, xưng là tiểu bỉ tông môn, mỗi ba năm còn có mấy đại tông môn liên kết với tỷ thí đánh giá, lại gọi là đại bỉ tiên môn.
Ngoài điều này ra, các đệ tử còn cần định kỳ nhận nhiệm vụ tông môn, tích lũy kinh nghiệm thực chiến.
...
Giang Ngư: Thật lắm, thật mệt!
Mà hiện tại, nàng bị trục xuất đến Linh Thảo Viên. Nghiêm khắc mà nói, nàng đã bị trục xuất khỏi nội môn, không được coi là đệ tử chính thức của Thái Thanh Tiên Tông, những thứ kể trên đã không còn liên quan gì đến nàng nữa.
Giang Ngư thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đời trước, tạm thời gọi đời trước đi, tăng ca mệt nhọc đến đột tử, nàng đã hoàn toàn không muốn tiếp tục nỗ lực nữa.
Linh Thảo Viên phải không, rất tốt.
Đối với ánh mắt thương cảm của Chử Linh Hương, Giang Ngư vỗ vỗ tay nàng ấy, nghiêm túc tỏ vẻ: “Không sao, sư tỷ thật sự không khổ sở chút nào.”
Chử Linh Hương cảm thấy Giang Ngư nhất định đang miễn cưỡng cười vui, càng khổ sở.
Thấy nàng ấy lại muốn khóc, Giang Ngư vội vàng nói sang chuyện khác: “Ngày mai tỷ phải đi Linh Thảo Viên rồi. Linh Hương, tỷ không biết gì cả. Nếu không muội nói những việc cần làm ở Linh Thảo Viên cho tỷ đi, để tỷ biết rõ trước.”
Chử Linh Hương ngẩn ngơ, nước mắt còn chưa rơi xuống treo trên lông mi, hít mũi một cái: “Linh Thảo Viên phải làm gì á? Đương nhiên là trồng linh thảo rồi.”
Trồng linh thảo?
Đôi mắt Giang Ngư hoàn toàn sáng lên.