Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hạc trắng đi một vòng quanh nhóm thú nhỏ.
Hình thể cô bé không lớn, nhưng so với một đám bé xíu lông xù trên đất cũng đủ xưng được một tiếng có lực uy hiếp.
Giang Ngư thấy cô bé đi qua, cũng không lo lắng cô bé bắt nạt khách giống như Tiểu Hắc.
Tuy Đan Lân kiêu ngạo nhưng hiểu chuyện hơn Tiểu Hắc nhiều.
Nàng không nghe được giờ phút này giọng trẻ con lạnh như băng đang vang lên trong đầu nhóm linh thú: “Tiểu Ngư thích các ngươi như này, ta mặc kệ. Nhưng nếu các ngươi có tâm tư khác, xúc phạm tới Tiểu Ngư, đến lúc đó cũng đừng trách ta róc thịt các ngươi.”
Sáu cục bông lông xù xù ngủ ở trên mặt đất đồng loạt rùng mình, Giang Ngư cho rằng bọn nó lạnh, cố ý cầm cái thảm nhỏ đắp lên cho bọn nó.
Hạc trắng chỉ nhìn lướt qua đã mất hứng thú, ngậm ống tay áo Giang Ngư làm nũng: “Ngày mai ta muốn ăn cá nướng.”
“Ăn, ăn, ăn.” Giang Ngư sờ sờ đầu cô bé, mặt mày hớn hở: “Ngày mai ta sẽ bắt thêm mấy con, ngươi tới sớm một chút, chúng ta ăn no luôn!”
*
Buổi sáng ngày hôm sau, Giang Ngư phát hiện viện của Cơ Trường Linh đã trở lại.
Nàng muốn qua thăm nhưng nhớ đến lời tối hôm qua của Đan Lân nên lại thôi.
Lúc tưới nước cho linh điền, hạc trắng đến đúng hẹn.
Cô bé đi theo phía sau Giang Ngư, nhìn ảo ảnh một con thú nhỏ siêu cấp dễ thương trong hư không thì cạn lời.
Sáu con linh thú vốn đang nô đùa ầm ĩ trong nháy mắt nhìn thấy cô bé đến thì đồng loạt im lặng. Nhưng rất nhanh, quả cầu tuyết nhỏ nhất kia ngậm một cây linh thảo, nhảy từng bước chạy đến bên hạc trắng. Nó ngẩng đầu lên, lấy lòng kêu với cô bé. Rồi sau đó đặt linh thảo dưới chân hạc trắng.
Giang Ngư thấy vậy, cười nói: “Tiểu Tuyết thích ngươi đó, Đan Lân! Nó đưa linh thảo của mình cho ngươi ăn kìa.”
Nhìn đứa nhóc này, mặc dù hạc trắng biết nó có tâm tư gì, ánh mắt vẫn mềm mại hơn. Cô bé tao nhã cúi đầu, mổ cây linh thảo kia.
Thấy cô bé ăn, mấy con linh thú ở phía sau đồng loạt khẽ thở phào, rất nhanh lại nô đùa ầm ĩ.
Làm mưa xong, Giang Ngư muốn mang theo hạc trắng đi bắt cá.
Nhóm thú nhỏ cảm thấy cực kỳ hứng thú với cá, xếp hàng ầm ĩ muốn đi theo.
Trước đây, Tiểu Hắc chưa bao giờ tham dự loại hoạt động này. Nhưng có lẽ là sáu con thú nhỏ này tồn tại làm nó cảm thấy nguy cơ, cho dù cả người thấy cực kỳ không vui nhưng hôm nay nó cũng hiếm khi đi theo sau.
Vì thế, Giang Ngư đi đầu, hạc trắng đi ở bên cạnh nàng, phía sau một người một con hạc sáu cục tròn nhỏ lắc lư theo sau, tiếp sau đó một khoảng là một bé mèo đen không quá hòa hợp với tập thể.
Giang Ngư cảm thấy mình rất giống một giáo viên mầm non, lại cảm thấy mình có nhiều bé lông xù như vậy, giờ phút này nghiễm nhiên đã từ người được hời một kiếp tiến hóa thành người siêu cấp hời kiếp này.
Loại hoạt động như bắt cá này vẫn nên tự mình bắt mới vui vẻ.
Hiện giờ thực lực của Giang Ngư xưa đâu bằng nay, loại cá bình thường dưới sông này, nàng nhắm mắt lại ném một xiên bắt cá cũng có thể trúng.
Làm nàng kinh ngạc chính là mấy con linh thú, rõ ràng một đám vẫn là dáng vẻ đến đi đường còn chưa vững thế mà lại như rất hiểu lễ phép, rất biết tay làm hàm nhai.
Tiếp đó, Giang Ngư được coi bọn nó bắt cá bằng đủ kiểu.
Tiểu Hồng đứng ở bên bờ, há mồm phun ra một quả cầu lửa nhỏ. Quả cầu lửa bay vào trong nước, hóa thành một cái võng màu đỏ, rất nhanh vớt được hai con cá lớn tung tăng nhảy nhót. Thần kỳ nhất là trên lưới rõ ràng mang theo ngọn lửa, lại không đốt vào cá chút nào.
Chim nhỏ đen nhánh, bởi vì trong nhà đã có một Tiểu Hắc, Giang Ngư gọi nó là Tiểu Huyền. Tiểu Huyền không dùng thủ đoạn hoa lệ gì mà là dùng thủ đoạn nguyên thủy của loài chim để bắt cá. Có trời biết, khi Giang Ngư nhìn nó dùng móng vuốt nho nhỏ bắt lấy một con cá lớn hơn thân mình mấy lần bay lên tới thì nàng đã khiếp sợ đến nhường nào.
Linh thú từ nhỏ đã giỏi đến thế này cơ à?
Nàng đưa ánh mắt nhìn về phía Tiểu Hắc.
Mèo đen chưa bao giờ tham dự hoạt động đi săn: “...”
Chuyện liên quan đến tôn nghiêm, nó đen mặt vọt vào trong sông, cả người ướt đẫm ngậm một con cá lên.
*
“Má mì” Giang Ngư thu hoạch đầy đủ mang theo tám nhóc con linh thú nhà mình về nhà, dùng pháp thuật xử lý cá sạch sẽ, thuần thục đưa lên giá nướng.
Nhan Xán lo lắng suốt một buổi tối, sợ Giang Ngư bị thiệt thòi. Vừa kết thúc nhiệm vụ tu luyện buổi sáng, nàng ấy vội vàng từ Linh Thú Phong đuổi đến Linh Thảo Viên.
Còn chưa đến nơi, nàng ấy đã ngửi được một hương thơm mê người. Ưng xám đang chở nàng ấy bỗng nhiên hưng phấn hót dài một tiếng, đáp xuống tiểu lâu của Giang Ngư.
Giang Ngư nhận thấy tiếng động ngẩng đầu lên nhìn thấy bọn họ. Nàng giơ tay vui sướng chào hỏi: “Nhan sư tỷ, Tật Phong, mau tới đây, cùng nhau ăn cá nướng!”
Tật Phong vui sướng hót lên phụ họa, bổ nhào vào bên cạnh Giang Ngư. Giang Ngư thuần thục lấy ra hai cây linh thảo đút cho nó.
Sáu con thú nhỏ nháy mắt cảnh giác: Lại đến một đứa nữa rồi!
Nhan Xán nhìn sáu con linh thú ngoan ngoãn chờ ở bên cạnh giá nướng, thở phào nhẹ nhõm: “Giang sư muội, bọn nó không quấy rối muội chứ?”
“Không có! Không có! Bọn nó đáng yêu lắm.” Giang Ngư chỉ vào lát cá rửa sạch sẽ cắt xong rồi bên cạnh: “Tỷ thấy chỗ này không, bọn nó tự mình bắt cá đó.”
Đâu chỉ biết bắt cá?
Tiếp đó, Nhan Xán thấy được linh thú của mình ở bên Giang Ngư nghe lời biết bao nhiêu.
Lúc Giang sư muội nướng cá, từng con đều ngoan ngoãn ngồi xổm, không quấy rối tí gì.
Giang sư muội muốn đĩa, muốn gia vị, chỉ cần nhìn một cái thì có một con tiến lên, ngậm lại đây cho nàng.
Chỉ cần được một câu khen của Giang sư muội, cái đuôi nhỏ lập tức lắc đến vui sướng.
Nướng cá xong, Giang sư muội nói nóng, không cho bọn nó ăn ngay. Bọn nó thế mà thật sự chịu đựng, ngồi ở bên cạnh chờ.
Nhan Xán:?
Nếu không phải đám nhóc này do chính tay nàng ấy đóng gói vào túi linh thú đưa sang chỗ Giang Ngư thì nàng ấy thậm chí không dám nhận.
Nàng ấy không thể tin nổi lại rất ganh tị, lặng lẽ kéo Giang Ngư sang một bên, hỏi: “Giang sư muội, sao muội làm được?”
Giang Ngư mờ mịt: “Làm được gì cơ?”
“Làm cho bọn nó nghe lời muội như vậy.” Nhan Xán hâm mộ gần chết. Nếu nàng ấy có bản lĩnh này thì nàng ấy phải đến nông nỗi không quản được đám tổ tông này đến Linh Thảo Viên à?
Giang Ngư càng mờ mịt: “Nhan sư tỷ, muội không làm gì hết. Nhóm linh thú của tỷ đều rất ngoan ngoãn, rất đáng yêu.”
Nàng so sánh với Tiểu Hắc rồi cũng hâm mộ: “Nghe lời hơn đứa nhà muội nhiều.”
Nhan Xán:?
Hai vị ‘mẹ già’ hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy đối phương đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc.
Rốt cuộc Nhan Xán cũng được ăn cá nướng của Giang Ngư. Nàng ấy rất khiếp sợ: “Giang sư muội, vì sao muội có thể làm cá bình thường đến ngon như vậy?”
Mi mắt Giang Ngư cong cong: “Cảm ơn khích lệ. Có thể là do bản thân muội thích ăn? Bằng lòng bỏ thời gian ở trong phòng bếp.”
Bởi vì cá nướng là đồ mặn nên Giang Ngư còn làm thêm một nồi canh Hồi Xuân Thảo.
Tu sĩ bình thường ăn cái này sẽ không có cảm giác nhạy bén như mấy người Tuế Văn Trưởng lão, cũng sẽ không có cảm giác thích thú như linh thú.
Nhan Xán chỉ cảm thấy linh khí tràn ngập giữa môi với răng, vị ngọt thanh, rất kinh ngạc: “Hồi Xuân Thảo làm thành đồ ăn, thế mà lại ngon như này?”
Hơn nữa, uống xong chén canh này, nàng ấy chỉ cảm thấy đan điền ấm áp, cực kỳ thoải mái, thế mà hiệu quả không thua gì đã luyện chế thành Hồi Xuân Đan.
Tiểu Hồng đang phì phò ăn cá, nghe vậy ngẩng đầu nhìn nàng ấy một cái, thầm nói để người khác làm Hồi Xuân Thảo mới không ăn ngon như vậy đâu.
Hừ, cũng không phải tùy tiện người nào cũng đáng giá để bọn nó vứt hết mặt mũi đến xin ăn đâu!
Nhan Xán nhìn hạc trắng đứng ở cạnh Giang Ngư, làm đệ tử Linh Thú Phong, nàng ấy vừa tới đã chú ý đến hạc trắng xinh đẹp mới có thêm này.
“Giang sư muội, đây là linh sủng của muội à? Thật xinh đẹp.”
Giang Ngư cười nói: “Không phải của muội, là một vị sư huynh ở Linh Thảo Viên nuôi. Cô bé thích muội nên thường đến chỗ muội chơi.”
“Thì ra là thế.” Nghe nói là của người khác, Nhan Xán cũng ngượng hỏi tiếp.
Nhưng mà trong lòng nàng ấy thấy hơi kỳ lạ. Nàng ấy tự nhận mình được coi như có kiến thức rộng rãi ở phương diện linh thú này, hạc trắng này hình thú xinh đẹp, linh khí bắn ra bốn phía, thế mà nàng ấy lại không biết là loại linh thú nào.
Trong lòng hạc trắng lại nghĩ: Không hổ là Tiểu Ngư, được mọi người thích. Cho dù đang ở Linh Thảo Viên, đều có thể kết bạn được với đệ tử tinh anh của Thái Thanh Tiên Tông.
Thấy linh thú nhà mình sống vui vẻ ở chỗ này, Giang Ngư cũng thích thú, cuối cùng Nhan Xán cũng yên lòng.
Nàng ấy nói: “Buổi tối ngày mai tỷ lại đến. Tỷ nhận nhiệm vụ tông môn, mấy ngày nữa phải đi đến một bí cảnh.”
Nàng ấy ám chỉ với Giang Ngư: “Tỷ phải đưa bọn nó đi cùng.”
Nhìn mấy con thú nhỏ khoe đáng yêu này, nàng ấy vẫn cảm thấy lương tâm bất an, lại không biết nên trực tiếp mở miệng vạch trần thế nào, đành phải nói vòng vo.
Hạc trắng nghe ra, ngẩng đầu nhìn nàng ấy một cái.
Nhưng Giang Ngư nào biết đâu rằng linh thú ở Tu Chân Giới còn có kịch bản như này?
Nàng hoàn toàn không có nhận được ám chỉ của Nhan Xán, cũng mờ mịt nghĩ trong lòng: Vì sao đi bí cảnh phải đưa bọn Tiểu Hồng theo, để bọn nó bày ra sự dễ thương à?
*
Ngày hôm sau, thời tiết cực đẹp, bầu trời có từng đám mây trắng giống kẹo bông gòn.
Giang Ngư làm linh vũ xong, cho bảy nhóc con ăn no rồi nói với bọn nó: “Ta muốn đi Vạn Tượng Phong một chuyến, các ngươi tự mình ngoan ngoãn chơi đùa trong nhà nhé.”
Sáu con linh thú đồng loạt gật đầu.
Tiểu Hắc khinh thường hừ một tiếng, quay đầu bò lên trên cây.
Giang Ngư còn chuẩn bị đồ ăn vặt cho bọn nó rồi mới yên tâm rung lục lạc gọi Tật Phong tới.
Nàng muốn đi Vạn Tượng Phong lấy bảo bối của mình!
Hôm nay linh giá tông môn bên ngoài không phải Tiểu Thận Thú mà là một con đại Thận Thú thân thể lớn hơn Tiểu Thận Thú rất nhiều.
Khí chất quanh người Thận Thú dịu dàng, nhìn một cái là có thể làm người ta liên tưởng đến biển rộng yên lặng.
Giang Ngư không kìm được nghĩ: Thái Thanh Tiên Tông thật sự lợi hại, cũng không biết tìm được ở đâu nhiều cự thú thần bí mỹ lệ đến như vậy.
Nàng bèn cẩn thận đi lên, sợ động tác lớn, quấy nhiễu đến vẻ đẹp này.
“Ngươi chính là Giang Ngư à?” Giọng nữ giống như tiếng hạt ngọc rơi trên mâm, cực kỳ dễ nghe, mang theo chút tò mò.
Giang Ngư vui mừng: “Ngươi biết ta? Ngươi có quan hệ gì với Tiểu Thận Thú?”
“Ta là mẫu thân của nó.” Thận Thú ôn hòa nói: “A Lê rất thích ngươi. Nó nhắc về ngươi rất nhiều lần với ta.”
“Hóa ra Tiểu Thận Thú tên A Lê.” Giang Ngư hỏi: “Nó có khỏe không?”
“Nó rất tốt, đang ở thời kỳ trưởng thành nên trong khoảng thời gian này không thể ra ngoài. Nó nhờ ta nói một tiếng với ngươi.”
Lúc đến Vạn Tượng Phong, Giang Ngư lấy ra một túi trữ vật nhỏ, bỏ vào cái túi trên lưng Thận Thú: “Chỗ linh thảo này đưa cho A Lê ăn, nó thích ăn nhất đó.”
“Cảm ơn ngươi, tiểu cô nương.”
Giang Ngư xua xua tay, cười cong mắt: “Không cần cảm ơn, A Lê là bạn của ta.”
Ở lối vào Vạn Tượng Phong, Giang Ngư đụng phải một người quen, là quản sự mà nàng gặp lúc đổi linh thảo ở ngoại môn lần trước.
Quản sự vẫn có ấn tượng với đệ tử Linh Thảo Viên và linh thảo phẩm chất cao của nàng, hỏi: “Mấy ngày nay ngươi không đi đổi linh thảo, không ở Linh Thảo Viên nữa à?”
“Không có! Không có.” Giang Ngư nói: “Trước mắt không có thừa linh thảo, qua một thời gian mới có.”
Mấy ngày nữa, linh điền của nàng mới có một lượng lớn linh điền chín.
Giang Ngư tính toán diện tích linh điền và sản lượng đại khái của mình.
Hít!
Nàng không còn sợ thiếu linh châu để tiêu nữa rồi.