Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giang Ngư còn đắm chìm trong khiếp sợ “mới vỏn vẹn mấy ngày không gặp mà linh thú của Nhan sư tỷ đều đã biết nói chuyện”, nhóm thú nhỏ đã bắt đầu giới thiệu quà của mình.
Có hoa tươi xinh đẹp, một đống lớn lông chim và da lông động vật, cục đá xinh đẹp phát sáng lấp lánh, còn có một túi đầy linh châu.
Một túi gấm cuối cùng là của Tiểu Hồng.
Giang Ngư mở ra, lắp bắp kinh hãi: Bên trong thế mà là một cái váy đỏ cực kỳ xinh đẹp.
Quả cầu tuyết nhỏ giọng giới thiệu cho nàng biết những món quà này có từ đâu ra: Hoa tươi là bé chim Tiểu Lục trộm đến Dược Phong hái, loại hoa này có thể nở trên trăm năm sẽ không héo tàn.
Lông chim là da lông động vật mà bé chim Tiểu Hắc dùng lông chim của mình đổi với linh thú khác.
Cục đá xinh đẹp là bảo bối sóc con trân quý đã lâu.
Linh châu là của báo nhỏ. Ngày thường nó không có thói quen trữ đồ, trong túi sạch sẽ không có gì cả. Nghe nói phải tặng quà cho Giang Ngư, mấy ngày nay nó đều cố gắng nghĩ cách kiếm một ít linh châu.
“Váy là mấy ngày hôm trước xuống núi mua ở bên ngoài.” Quả cầu tuyết nghiêm túc nói: “Tiểu Hồng ca ca nói con người đều thích mặc váy áo xinh đẹp. Ngươi chắc chắn cũng sẽ thích.”
Ban đầu bọn nó còn không quá quen với cái tên Tiểu Hồng này, nghe Giang Ngư gọi nhiều, thế mà còn cảm thấy không tồi.
“Đúng là ta rất thích!” Giang Ngư trân trọng nhận những món quà này, cực kỳ vui vẻ: “Cảm ơn các ngươi!”
Nàng hỏi mấy con thú: “Đã trễ thế này các ngươi đến đây, Nhan sư tỷ có biết không?”
Tiểu Hồng lộ ra vẻ chột dạ, ngửa đầu ngắm hoàng hôn sắp xuống núi.
Giang Ngư:?
Quả cầu tuyết lí nhí nói: “Chúng ta đã để lại tin cho Nhan Nhan, buổi tối ngày mai lại về.”
Ngày mai Nhan Nhan phải đi Tàng Thư Các của tông môn, không dùng đến bọn nó.
Nhưng mà nàng cũng chưa chắc bằng lòng thả mấy nhóc con ăn tàn phá hoại nhà mình đến Linh Thảo Viên gây họa cho Giang Ngư. Tuy rằng có lẽ Giang Ngư không cho là vậy.
Thấy dáng vẻ này, Giang Ngư đã hiểu chuyện thế nào rồi.
Nàng lập tức gửi một tấm phù đưa tin cho Nhan Xán, tỏ vẻ đám bé con nhà tỷ đã đến chỗ muội. Tỷ yên tâm, đều tốt. Trời tối rồi, để ở chỗ muội một đêm, ngày mai đưa về cho tỷ.
Chờ đến khi gửi phù đưa tin xong, nàng rất muốn xụ mặt, giáo dục loại hành động này một chút. Nhưng vừa nhìn sáu đứa nhóc con ngồi xổm chỉnh tề, ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt to mọng nước nhìn nàng.
Cơn tức trong lòng còn chưa kịp dâng lên, đã vèo một cái tan sạch.
Nàng chỉ dẫn mấy nhóc con về, vừa đi vừa nói chuyện: “Lần sau đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy. Linh Thú Phong cách Linh Thảo Viên rất xa. Tuy rằng trong tông môn rất an toàn, nhưng các ngươi còn nhỏ như vậy, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ? Nếu muốn đến chơi thì ta qua đón các ngươi.”
Quả cầu tuyết bước chân ngắn nhỏ đi theo bên nàng, nỗ lực nói: “Chúng ta sẽ không xảy ra chuyện đâu. Chúng ta biết đường, hơn nữa các ca ca rất lợi hại.”
Khi nói chuyện, Giang Ngư mang theo sáu con thú nhỏ vào sân, đối mặt với Tiểu Hắc nằm trên sofa đám mây.
Giang Ngư cười tủm tỉm nói: “Tiểu Hắc, đây là linh thú nhà Nhan sư tỷ, lần trước gặp rồi. Bọn nó tới nhà chúng ta chơi, đêm nay ở chỗ này.”
Bọn Tiểu Hồng đương nhiên nhớ rõ bé mèo đen. Bọn nó thật sự hâm mộ con linh thú này của Giang Ngư, nhưng tuổi của bọn nó lớn hơn Tiểu Hắc không ít nên thái độ với bé mèo đen cũng cực kỳ hiền lành.
Quả cầu tuyết thậm chí lắc lắc móng vuốt với nó: “Chào Tiểu Hắc.”
Tiểu Hắc lại còn khuya mới thân thiện như vậy. Nó meo meo meo cực kỳ bất mãn với mấy con thú này.
Giang Ngư nghe không hiểu.
Bé báo xám cùng họ mèo nghe hiểu.
Các ngươi không có nhà của mình à? Tới nhà của ta làm gì?
Bé báo đen nhìn nhóc con giương nanh múa vuốt một cái, coi như không nghe thấy.
Giang Ngư hỏi bọn nó đã ăn cơm chưa, sáu con thú nghe vậy đồng loạt dựng lỗ tai lên, hai mắt sáng lấp lánh nhìn nàng chăm chú.
“Được rồi.” Giang Ngư cố ý xụ mặt: “Ta biết ngay các ngươi đến chỗ ta là vì ăn mà.”
Quả cầu tuyết vội vàng nói: “Không đúng! Không đúng! Là vì chúng ta thích Ngư Ngư!”
Nếu không phải thích, ai sẽ nghiêm túc lại vụng về mà chuẩn bị lễ vật như vậy chứ?
Nó là tiểu cô nương thành thật, dừng một chút, lại nhỏ giọng bổ sung một câu: “Có một nửa là vì ăn.”
Giang Ngư vốn cố ý trêu bọn nó, thấy quả cầu tuyết như vậy, lại thấy quá đáng yêu, tự hỏi một lát, nói: “Buổi tối làm đồ hơi rắc rối, hơn nữa ăn nhiều cũng không tốt. Ta làm chút cháo thịt cho các ngươi, ngày mai chúng ta lại ăn ngon!”
Sáu con thú nhỏ không kén chọn tí gì, đồng loạt gật đầu.
Tiểu Hắc rất bất mãn, chạy đến bên chân Giang Ngư, túm lấy làn váy nàng.
Giang Ngư khom lưng bế nó lên, vui sướng hài lòng nói: “Tiểu Hắc, nhiều bạn nhỏ đến như này, ngươi có thích không? Ta đi nấu cháo, ngươi đưa bọn Tiểu Hồng đi chơi đi nhé.”
Lại quay đầu nói với Tiểu Hồng: “Tiểu Hắc khác với các ngươi. Nó còn nhỏ, không có năng lực thiên phú. Nếu các ngươi đùa giỡn thì phải chú ý đúng mực.”
Tiểu Hồng dùng sức gật đầu, bảo đảm: “Ngư Ngư yên tâm, chúng ta sẽ không đánh nhau.”
Giang Ngư an tâm thoải mái đi nấu cháo.
Nói là xuống bếp, thật ra cũng chỉ là dùng pháp thuật đi nhóm lửa, vo linh gạo, thêm nước, cho vào trong nồi bắt đầu nấu thôi.
Nàng làm xong tất cả, quay đầu lại xem, thấy Tiểu Hắc bá chiếm sofa đám mây siêu lớn, từ trên cao trừng mắt nhìn nhóm thú nhỏ.
Mà nhóm linh thú Nhan Xán thì sao, lực chú ý của bọn họ đều ở trên người Giang Ngư và món ngon của nàng, căn bản không để ý đến sự khiêu khích và cảnh giác của mèo con.
Ở trong mắt Giang Ngư chính là nhóm lông xù xù ở chung đến cực kỳ hài hòa.
Sau khi xong cháo, Giang Ngư lấy ra bảy cái bát nhỏ, trước mặt mỗi bé linh thú đều có một bát, Tiểu Hắc cũng không ngoại lệ.
Tiểu Hồng thèm đã lâu, Giang Ngư mới vừa đặt cháo vào trước mặt nó, nó đã lập tức vươn đầu lưỡi, một ngụm cuốn hết nửa bát.
Giang Ngư vừa hay nhìn thấy cảnh này, sợ hãi nói: “Cẩn thận nóng!”
Đây là cháo mới ra nồi đó!
Lại thấy Tiểu Hồng ngẩng đầu, nhẹ nhàng kêu một tiếng với nàng, nói mình không có việc gì.
Lúc này Giang Ngư nhớ ra, Tiểu Hồng là bé linh thú trên người đều có thể nổi lửa.
Nàng bỗng tò mò: “Tiểu Hồng, ngươi là chủng loại yêu thú gì thế?”
Tuy rằng nàng có cuốn bách khoa toàn thư, nhưng trên đó không thể ghi hết lại toàn bộ các đồ vật ở đại thế giới Thương Lan, cho nên có rất nhiều đồ, nàng vẫn không biết.
Tiểu Hồng đang do dự, lại nghe Giang Ngư nói: “Ta nghe nói linh thú khế ước của Nhan sư tỷ có một con Sí Nhật Diễm Thú, da lông toàn thân đỏ như lửa, cực kỳ lợi hại…”
Nàng càng nói càng cảm thấy quen thuộc, bỗng nhiên cúi đầu nhìn về phía Tiểu Hồng.
Trong ánh mắt chột dạ, ngón chân cào đất của Tiểu Hồng, Giang Ngư tự tin: “Ta đã biết! Tiểu Hồng, ngươi không phải là con của Sí Nhật Diễm Thú đấy chứ!”
Tiểu Hồng: “...”
Bên tai mơ hồ vang lên vài tiếng cười trộm, không cần phải nói, đều là đám nhóc phía sau đang vùi đầu uống cháo kia phát ra.
Tiểu Hồng chịu đựng cảm giác thẹn thùng, lắc lắc đầu với Giang Ngư.
“Không phải à.” Giang Ngư cũng không để ở trong lòng.
Nhóm linh thú ăn hết cháo rồi, còn muốn nữa. Giang Ngư không cho: “Buổi tối không được ăn quá nhiều, ngày mai ta lại làm bữa tiệc lớn cho các ngươi.”
Buổi tối, nàng sắp xếp nhóm thú nhỏ ở trong phòng khách.
Trong phòng trải thảm mềm mại thật dày, trên thảm rải rác vài cái gối đầu đáng yêu màu sắc sáng sủa, nhóm linh thú vừa thấy đã thích.
Giang Ngư còn chuẩn bị chăn nhỏ cho chúng nó: “Sáu đứa buổi tối ngủ chung, không có vấn đề gì chứ?”
Nhóm thú nhỏ lắc đầu, động tác cũng cực kỳ nhất trí. Giang Ngư đặc biệt thích dáng vẻ này, cảm thấy thật sự là đáng yêu đến phạm quy.
Nàng ngồi ở trên thảm, nhìn bọn họ một lúc lâu, mới lưu luyến nói: “Ta ở ngay phòng bên cạnh. Buổi tối nếu các ngươi có chuyện gì, cứ gõ cửa phòng ta là được.”
Nhóm thú nhỏ trăm miệng một lời: “Ngươi yên tâm đi!”
Giọng non nớt lại trong trẻo, cực kỳ dễ nghe, Giang Ngư lảo đảo nện bước rời đi.
Nàng chân trước mới vừa đi, quả cầu tuyết và bé báo đen tính cách hoạt bát nhất lập tức hưng phấn lăn vài vòng trên thảm.
Quả cầu tuyết nhỏ giọng nói: “Tiểu Hồng ca ca, cái thảm này có hơi thở của ngươi đó.”
Bé báo đen nghe thế, nhớ tới suy đoán vừa rồi của Giang Ngư, hết sức vui mừng: “Ha ha ha, Tiểu Hồng ca ca, ngươi là con của Sí Nhật Diễm Thú à?”
Tiểu Hồng: “...”
Nó há mồm, phun một quả cầu lửa nhỏ sang, làm bé báo đen nóng đến ngao ngao kêu to, lại bị chim Tiểu Hắc đập cho một cánh.
“Yên lặng chút, đừng làm ầm ĩ đến Ngư Ngư ngủ.” Chim Tiểu Hắc lạnh lùng nói.
Bé báo đen tủi thân ngậm miệng, lăn đến bên quả cầu tuyết cầu an ủi.
...
Ngày hôm sau, trời xanh gió mát.
Giang Ngư vốn đang suy tư hôm nay chơi thế nào lập tức có ý tưởng: “Hôm nay chúng ta đi ăn cơm dã ngoại đi, mang diều lần trước mua đi!”
Nhóm thú nhỏ không biết ăn cơm dã ngoại là gì, nhưng Giang Ngư nói gì bọn nó đều sẽ không phản đối. Mà Tiểu Hắc thì cảm thấy mình phải trông đám linh thú này. Nó cảm thấy bọn chúng thật tinh ranh, Giang Ngư ngốc như vậy, bị lừa thật không tốt.
Chuyện cứ như vậy được quyết định.
Tu Chân Giới có một chỗ tốt, đó là cái gì cũng có thể mang theo bên người. Giang Ngư nhét hết phòng bếp vào túi trữ vật, để tiện lúc nữa làm cơm trưa.
Nàng mang nhóm thú nhỏ đến chỗ chọn trước, ở phía nam tiểu lâu, cách tiểu lâu hơn hai mươi dặm, là bảo tàng trước đó nàng ngồi trên lưng Tật Phong phát hiện ra.
Hơn hai mươi dặm, đối với tu sĩ và linh thú mà nói là khá gần, quãng đường không đến một nén nhang.
Nơi này dựa vào bờ sông, là một thảm cỏ xanh thật lớn, sườn tây có một rừng quả, tháng tư đúng là thời gian cây cối nở hoa kết trái, đóa hoa hồng nhạt chen đầy đầu cành, gió thổi qua cánh hoa rào rạt rơi xuống đất, đẹp tuyệt trần.
Giang Ngư trải một cái thảm thật lớn lên trên cỏ, ngồi lên đó, lấy ra điểm tâm, thịt khô, mứt, trái cây, vịt kho... Bày đầy một thảm lớn.
Lại lấy ra đồ chơi trước đó đặt làm cho nhóm linh thú, còn có diều và chong chóng mua ở tết Tuyết Lan thành Tín Nguyên mấy ngày trước.
Hôm nay gió lớn, chong chóng vừa lấy ra đã quay phần phật, màu sắc tươi sáng lập tức hấp dẫn sự chú ý của nhóm thú nhỏ.
Giang Ngư lại cầm lấy một cái diều, gần như không cần cố sức, con bướm lớn xinh đã tà tà bay lên trời.
Nàng híp mắt, nhìn diều bay trên bầu trời, chỉ cảm thấy cuộc đời tốt đẹp cùng lắm chỉ như này mà thôi, lặng lẽ nở nụ cười.
Nhóm thú nhỏ rất nhanh đã phát hiện món đồ chơi này, sôi nổi vây quanh Giang Ngư, nhìn dây trong tay nàng, cùng diều đã bay lên cực kỳ cao.
Giang Ngư hỏi bọn nó: “Có muốn chơi không? Chúng ta thi xem ai thả cao nhất được chứ?”
“Được!”
Âm thanh vô cùng náo nhiệt truyền đến cực xa.
Cơ Trường Linh nghe được tiếng động, quay đầu nhìn về phía âm thanh truyền ra.
Vị Giang sư muội tính cách hoạt bát kia đang được một đám linh thú vây quanh, tươi cười rạng rỡ, trong tay giơ cao cái diều mà chỉ trẻ con người phàm mới mê chơi, tranh đua với nhóm linh thú:
“Con bướm của ta bay cao nhất!”
“Ta giỏi nhất!”
Chàng chuyển tầm mắt, lắc đầu: Quả nhiên vẫn là tâm tính thiếu niên.
Lại không phát hiện, khóe miệng mình cũng mang theo ý cười.