Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đến cả Ninh Thuần Chân Nhân cũng nói như vậy, Giang Ngư không thể làm gì hơn.
Mà hạc trắng nghe nói sắp đi theo hai người ra cửa, tất nhiên không cần chép kinh thư nữa thì cực kỳ hưng phấn.
Tu sĩ đi ra ngoài không cần chuẩn bị gì cả, đặt hết đồ ở trong túi trữ vật.
Giang Ngư vốn không định mang Tiểu Hắc theo, nhưng Tiểu Hắc nghe nói nàng sắp xa nhà, đặc biệt là hạc trắng cách vách cũng sẽ đi theo, nói thế nào cũng phải đi cùng. Giang Ngư không lay chuyển được, đành phải đồng ý đưa nó theo.
Chờ đến buổi tối, Hàn Lộ tỉnh, Giang Ngư nói cho nó biết chuyện nàng phải rời nhà mấy ngày.
Thỏ lớn không ầm ĩ đòi ra ngoài với nàng, mà vỗ ngực rất đáng tin cậy nói: “Ngư Ngư yên tâm đi đi, ta ở lại Linh Thảo Viên giúp ngươi trông linh điền!”
Giang Ngư ôm nó, nói: “Chờ ta về sẽ mang quà cho ngươi.”
Lỗ tai thỏ lớn tức khắc dựng lên: “Quà! Thật chờ mong!”
Sáng sớm hôm sau, Giang Ngư làm một trận linh vũ cuối cùng cho linh điền của mình, tạm biệt thỏ lớn đang cố chống lại cơn buồn ngủ, mới xoay người rời khỏi tiểu lâu.
Ở chỗ này lâu như vậy, nàng chỉ rời đi mấy ngày, mà vẫn lưu luyến.
Đi ra viện, Cơ Trường Linh và hạc trắng biến thành hình người đã chờ sẵn.
Thấy dáng vẻ lưu luyến của nàng, Đan Lân nghiêng đầu, nói: “Nếu ngươi không nỡ thì có thể mang theo cả tiểu lâu của ngươi mà.”
Nếu không có thỏ lớn, Giang Ngư có lẽ sẽ làm vậy thật.
Nàng lắc đầu nói: “Trong nhà còn có người ở đó.”
Đến bên ngoài Linh Thảo Viên, Giang Ngư gặp được linh giá quen thuộc.
Là Tiểu Thận Thú A Lê đã trưởng thành to hơn một vòng. Không, hiện tại xem hình thể thì đã không thể gọi nó là Tiểu Thận Thú.
“Đã lâu không gặp, Ngư Ngư!” Giọng A Lê đã trưởng thành, vừa nghe biết ngay là một đại thiếu niên đầy sức sống.
“Đã lâu không gặp, A Lê.” Giang Ngư nhìn thấy nó cũng rất vui vẻ: “Lần trước ta gặp mẹ ngươi, bà nói ngươi đang đột phá. Hiện tại, ngươi đã thành một con Thận Thú lớn rồi!”
Giang Ngư thuần thục móc ra một nắm linh thảo, nhét vào yếm trên lưng nó.
A Lê vội vàng nhắc nhở nàng: “Về sau ngươi đừng tùy tiện lấy linh thảo cho chúng ta, phải chú ý một chút.”
Giang Ngư sửng sốt, nhớ tới lời Hàn Lộ nói, suy đoán.
Nàng hỏi: “Ngươi cũng bị người tông môn tìm à?”
A Lê lắc đầu không chịu nói.
Giang Ngư nhìn Cơ Trường Linh và hạc trắng bên cạnh một cái, suy đoán có lẽ nó đang băn khoăn cái gì, nói: “Đây là Cơ sư huynh của Linh Thảo Viên, là người có thể tín nhiệm.”
Lúc này A Lê mới nói: “Linh thảo của ngươi là đồ rất quý, ta không thể tùy tiện muốn, cũng không thể bảo ngươi cho ta được.”
“Ôi!” Nó thở dài một hơi: “Trước đó còn có người đến hỏi ta, có muốn đến Linh Thảo Viên ở không.”
Lực chú ý của Giang Ngư lập tức bị hấp dẫn.
Cá lớn!
Cá lớn siêu xinh đẹp!
A Lê thở dài: “Nhưng mà Thận Thú chúng ta phải ở trong linh tuyền, Linh Thảo Viên không có linh tuyền lớn như vậy.”
“Ôi.” Giang Ngư cũng thở dài một hơi theo.
Hạc trắng và mèo đen cùng dựng lỗ tai lại thở phào nhẹ nhõm. Thậm chí mèo đen còn cắn ống tay áo Giang Ngư, hung hăng nghiến răng.
Không bao lâu sau, trên linh giá lục tục có những đệ tử khác lên, A Lê không nói chuyện với Giang Ngư được nữa.
Làm Giang Ngư kinh ngạc là Cơ sư huynh phong tư như vậy, lần đầu nàng gặp mặt đều bị vẻ đẹp của đối phương làm cho ngẩn ngơ, thế mà ánh mắt những đệ tử đó đảo qua chàng lại như đảo qua đầu gỗ, không có chút kinh ngạc nào.
Thấy ánh mắt nàng đi tới đi lui đánh giá những người đó và trên mặt mình, Cơ Trường Linh bị buộc gián đoạn nhắm mắt dưỡng thần, mở mắt: “Giang sư muội.”
Giang Ngư bị bắt quả tang, lộ ra một nụ cười vô tội với chàng.
Cơ Trường Linh giải thích: “Ta dùng một pháp thuật nhỏ trên người, bọn họ sẽ vô thức xem nhẹ ta.”
Thì ra là thế, Giang Ngư bừng tỉnh hiểu ra.
Rất nhanh, bọn họ đến dưới chân sơn môn.
Chử Linh Hương và Giang Ngư hẹn gặp nhau ở chỗ này, nàng ấy đã chờ ở đây trước.
Nhìn thấy bên cạnh Giang Ngư còn hai người đi theo, Chử Linh Hương ngẩn ra: “Sư tỷ, bọn họ đây là?”
Giang Ngư nói: “Cơ sư huynh nghe nói chuyện Dư gia, cảm thấy không ổn, cố ý đi cùng chúng ta xem xét. Đan Lân là linh thú huynh ấy nuôi.”
Về phần chuyện người ta cố ý bảo vệ nàng, vẫn hơi quá lộ liễu rồi.
Lần trước Chử Linh Hương từng gặp Cơ Trường Linh ở thành Tín Nguyên, nghe Giang Ngư nói như vậy, nàng ấy cũng cảm thấy không có vấn đề gì cả. Nếu bên Dư gia thực sự có gì phiền toái, thêm một trợ lực luôn là chuyện tốt.
Nhưng nàng lại nhìn Đan Lân vài lần, linh thú nhỏ như vậy đã có thể hóa hình khá hiếm thấy.
Chử Linh Hương vẫn lấy ra phi thuyền màu xanh lá lần trước từng dùng, bốn người bước lên.
Có lẽ do trong lòng nhớ đến chuyện Dư gia, Giang Ngư nhìn phong cảnh bên dưới, đều bớt đi vài phần hứng thú.
Tới thành Tín Nguyên, tìm được khách điếm hôm qua, hai thúc cháu Dư gia đã sớm trả phòng, thu dọn xong, chờ ở cửa khách điếm.
Giang Ngư thấy vành mắt bọn họ xanh đen, sợ là cả đêm hôm qua cũng không ngủ nổi.
Nàng đi sang đó.
Nhìn thấy nàng, tảng đá trong lòng hai thúc cháu Dư gia mới thật sự rơi xuống, vội vàng đi tới vấn an. Thấy có thêm hai người, nhìn sang, trong phút chốc bị phong tư của Cơ Trường Linh chấn nhiếp, ngây ra một lúc lâu mới tỉnh táo lại.
Giang Ngư cúi đầu cười trộm hai tiếng, mới nói: “Đây là sư huynh của ta, họ Cơ, cực kỳ lợi hại! Huynh ấy nghe nói việc trong nhà ngươi, cố ý giúp ta một tay.”
Sau khi Dư Canh nghe xong cực kỳ cảm động, định quỳ lại phát hiện hai chân mình không cong xuống được.
Cơ Trường Linh nói: “Nếu thu dọn xong rồi thì đi luôn đi.”
Dư Canh còn chưa nghĩ ra là tại sao, đã thấy tay vị Cơ tiên trưởng áo trắng này vừa nhấc, hoa mắt một cái, mấy người đã ra bên ngoài thành Tín Nguyên.
Đừng nói hai thúc cháu Dư Canh khiếp sợ, đến cả Chử Linh Hương cũng ngây cả ra.
Trong lòng nàng ấy kinh hãi, âm thầm phỏng đoán rốt cuộc vị Cơ sư huynh này là thần thánh phương nào? Vừa rồi thậm chí nàng ấy không hiểu được đối phương ra tay thế nào, cũng không nhận thấy được linh lực dao động dị thường trong không khí.
Chênh lệch như vậy, nếu Cơ Trường Linh muốn ra tay với nàng ấy, có lẽ đến cơ hội đánh trả nàng ấy cũng sẽ không có.
Không phải Linh Thảo Viên đều là đệ tử tạp dịch à?
Hoặc là Cơ Trường Linh cũng là đệ tử “phạm sai lầm” bị phạt đến Linh Thảo Viên giống sư tỷ?
Nhưng trong lòng nghĩ thì nghĩ, động tác trong tay nàng ấy không hàm hồ, lại lần nữa lấy pháp bảo của mình ra, để mọi người đi lên.
Huyện Trường Lưu hẻo lánh, không giống thành Tín Nguyên ở ngay dưới chân Thái Thanh Tông, trong thành lúc nào cũng có thể nhìn thấy đệ tử tiên môn. Người thường ở huyện Trường Lưu, có lẽ cả đời cũng khó có thể thấy được tiên nhân một lần. Cho nên đây vẫn là lần đầu tiên thúc cháu Dư Canh thấy được thủ đoạn của tiên gia.
Bọn họ thấp thỏm bất an học dáng vẻ mấy người bước lên phi thuyền, thấy trước mắt chợt lóe ánh sáng, người đã bay lên trời rồi.
Hai người không dám lớn tiếng kêu to, chỉ đành dùng hai tay nắm chặt mép phi thuyền, không dám nhúc nhích.
Giang Ngư thấy thế an ủi bọn họ: “Không phải sợ, trên này cực kỳ vững vàng, các ngươi có thể thoải mái. Dùng phi thuyền lên đường, sẽ nhanh hơn nhiều.”
Nàng lại hỏi hai người đến đây bằng cách nào. Hai người nói là một đường theo mấy thương đội, đi hơn nửa tháng mới đến.
“Vậy nếu chúng ta đi nhanh thì còn có thể về Dư gia kịp bữa cơm trưa đấy.” Giang Ngư nói đùa.
Dư Canh vừa nghe, trong lòng lập tức lo lắng việc khác: “Trong nhà không biết nhóm tiên trưởng đi nhanh như vậy, có lẽ không chuẩn bị rượu ngon đồ ăn tiếp đãi. Còn xin các tiên trưởng đừng vì thế mà phiền lòng.”
Chử Linh Hương cười nói: “Sư tỷ của ta là thấy các ngươi sợ hãi cố ý nói chuyện phiếm với các ngươi đấy. Chúng ta đã sớm tích cốc, có ăn hay không cũng không quan trọng.”
Nàng ấy lấy ra một bình ngọc màu trắng, đổ ra hai viên thuốc màu ngọc bích, đưa cho hai người: “Mỗi người ăn một viên, xem dáng vẻ của hai ngươi sợ là đêm qua cũng chưa ngủ đấy.”
Dư Canh và Dư Ích mỗi người một viên. Viên thuốc kia vừa xuống bụng, lập tức hóa thành một dòng nước ấm, lặng yên tẩm bổ thân thể bọn họ.
Hai người chỉ cảm thấy mệt mỏi của một đêm không ngủ thoáng chốc biến mất, đầu óc tỉnh táo, cuộc đời này chưa bao giờ có tinh lực dư thừa như này.
Dư Canh vội vàng mang theo cháu trai cảm tạ Chử Linh Hương. Chử Linh Hương xua tay, chỉ vào Dư Ích: “Lúc ta còn nhỏ hơn nó, tằng tổ mẫu nhà ngươi còn cho ta kẹo đấy. Đừng gò bó như vậy.”
Thấy hai người các nàng đều rất ôn hòa, vị Cơ tiên trưởng và tiểu tiên nhân màu mắt kỳ lạ kia tuy hơi ít nói nhưng lại chưa hề bày ra dáng vẻ cao nhân, hai thúc cháu dần dần thoải mái hơn.
Dư Canh còn có thể ổn trọng, Dư Ích còn nhỏ tuổi, tính cách hoạt bát, chuyện trong nhà lại bởi mời được tiên nhân rồi, ở trong lòng hắn xem như đã giải quyết.
Thiếu niên mười ba tuổi, không kiềm được lòng tò mò, cẩn thận ghé vào bên cạnh phi thuyền, thăm dò nhìn xuống.
Lần đầu tiên nhìn xuống, thấy phía dưới cao vạn trượng, trước mắt choáng váng, hô lên sợ hãi một tiếng rồi đặt mông ngồi bệt xuống.
Nhưng người trẻ tuổi to gan, sau khi bình tĩnh lại không nhịn được tiếp tục nằm bò ra nhìn xuống dưới.
Giang Ngư nhìn dáng vẻ này của hắn lại nhớ đến mình lần đầu tiên ngồi phi thuyền. Nàng cảm thấy mình cũng không tốt hơn bao nhiêu, chỉ là trên mặt giả bộ được, không lộ cảm xúc ra ngoài như hắn mà thôi.
Nàng xem thấy thú vị, cũng đi qua, học dáng vẻ của Dư Ích đứng ở cạnh phi thuyền ngó xuống phía dưới.
Vừa lúc phi thuyền đi ngang qua một tòa thành trì, trong mắt người ở trên trời, tòa thành trì nguy nga kia tựa như mô hình một tòa thành bỏ túi bản 3D.
Dư Ích vốn hơi căng thẳng, thấy tiên nhân không có tiên phong đạo cốt, hứng thú bừng bừng nằm bò nhìn xuống phía dưới giống mình, còn hỏi mình nhìn thấy gì, cũng không sợ nữa, ngươi một lời ta một câu nói chuyện phiếm với nàng.
Chử Linh Hương bị động tác của sư tỷ làm cho hoảng sợ, kinh ngạc qua đi thì bật cười, thầm nói sau khi sư tỷ mất trí nhớ, càng thêm trẻ con.
Nàng theo bản năng nhìn Cơ Trường Linh.
Vị Cơ sư huynh kia, vừa thấy là người nghiêm túc, sợ là không thích loại hành vi không đoan trang này. Đối phương không biết sâu cạn, sư tỷ vẫn chớ có chọc người ta phiền chán mới tốt.
Lúc nàng ấy liếc nhìn qua, vị Cơ sư huynh kia vừa hay đang nhìn một lớn một nhỏ đang chen ở rìa phi thuyền.
Cơ sư huynh nghiêm túc, không những không nhíu mày với cảnh này, ngược lại sắc mặt giãn ra, thấy ý cười như ẩn như hiện.